Niềm Vui Của Mưa

Chương 9: Đêm dài



Edit: Pa

Ngô Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị lực đẩy thần tốc ấy nghiền nát.

"Ưm... aaa... anh Thủy... anh Thủy..."

Ngô Hành Thủy nhìn cậu chằm chặp, ánh mắt ỷ lại đó đã câu mất trái tim hắn rồi. Hắn cúi xuống hôn cậu một cái, sau đó ôm lấy chân Ngô Lạc Vũ, đẩy rộng háng hai bên rồi chịch điên cuồng hơn. Mật ngọt trong nụ hoa không ngừng tràn ra vì bị chịch, mông của Ngô Lạc Vũ cũng khẽ run.

Nòng súng thô dài ra vào cực bén, quanh mép sủi lên từng lớp bọt trắng xoá, dù bị ma sát toé lửa nhưng nụ hoa vẫn miệt mài quấn lấy con ***, muốn nó chịch mạnh hơn, sâu hơn.

Ngô Lạc Vũ bị chịch đến ngu người, các cơ đều run lên theo từng chuyển động của Ngô Hành Thủy, y như con rối gỗ bị giật dây. Trong miệng cứ ú ớ chẳng thành câu, nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt. "A.... ưm... aaa... quá... nhanh... ôi..."

Ngô Lạc Vũ đã bắt đầu thấy hơi quá sức chịu đựng của mình nên khẽ càu nhàu sau những cú đâm thọc như vũ bão.

Ngô Hành Thủy cúi xuống hôn cậu như thể thương tiếc lắm nhưng miệng lại nói: "Còn chưa đủ đâu Tiểu Vũ."

"Ui... Anh Thủy..." Dù Ngô Lạc Vũ đã rú lên nhưng giờ Ngô Hành Thủy càng chịch càng hăng, khoái cảm trong cậu chồng chất tới nỗi sắp không chịu nổi, đôi chân run rẩy rồi lên đỉnh dưới những cú thúc cuồng nhiệt ấy nhưng lại bị lấp đi bởi sự thô bạo của Ngô Hành Thủy, nụ hoa lên đỉnh hết lần này đến lần khác, cậu cứ kêu gào cho đến khi gần mất tiếng.

"Hu... anh Thủy... chết mất... hu... em... em chết mất.... a..." Đôi mắt đẫm lệ của Ngô Lạc Vũ đang dõi theo Ngô Hành Thủy. Dường như, Ngô Hành Thủy sắp điên rồi, hắn liếm những giọt nước mắt lăn trên mặt cậu, thì thầm bên tai: "Tiểu Vũ thật đẹp... Tiểu Vũ... là của anh..."

Ngô Lạc Vũ suýt nữa đã ngất trong lúc chịch, cơ thể run rẩy vì thúc ép, những chùm sáng màu trắng không ngừng lóe lên trong đầu, cậu dùng chút sức lực cuối cùng để nắm lấy cánh tay Ngô Hành Thủy, khẽ gọi anh: "Anh Thuỷ... ưm..."

Dáng vẻ của Ngô Lạc Vũ thực khiến người ta thương xót, Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Rốt cuộc, sau hàng chục cú nhấp ào ạt thì hắn cũng tìm tới nơi sâu nhất để xuất tinh.

Hắn ôm Ngô Lạc Vũ vào trong ngực rồi đâm sâu vào nụ hoa và bắn tinh. Ngô Lạc Vũ kích động đến mức không ngừng co giật, bụng cũng gồ lên một đường, Ngô Hành Thủy xoa nhẹ lên đó.

"A... aaa... a..." Ngô Lạc Vũ lắc hông, nước mắt lăn dài như thể bị vần ra nước.

Sau khi Ngô Hành Thủy xuất tinh, Ngô Lạc Vũ áp vào vai hắn, dần dần bình tâm lại. Ngô Hành Thủy cúi đầu lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt vương trên má cậu rồi nhẹ nhàng hôn lên.

"Anh Thủy." Tiếng Ngô Lạc Vũ chẳng khác gì mèo con.

"Ơi?" Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng đáp lại cùng một nụ cười mãn nguyện.

Cuối cùng, Ngô Lạc Vũ cũng khôi phục được một chút sức lực, cậu chậm rãi vươn tay chạm lên cổ Ngô Hành Thủy rồi vuốt xuống vai hắn và nhẹ nhàng nói: "Làm tình thật thú vị, thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của em. Cứ như sắp chết ấy."

Ngô Hành Thủy mỉm cười rồi xoa đầu cậu, hắn nói: "Tiểu Vũ có thoải mái không?"

"Dạ." Ngô Lạc Vũ gật nhẹ: "Thoải mái chết đi được."

Ngô Hành Thủy cúi đầu, hôn lên trán cậu rồi mơn trớn vòng eo: "Tiểu Vũ mẫn cảm thật đấy, trời sinh thích hợp làm tình."

Những lời ấy khiến Ngô Lạc Vũ trầm mặc một hồi. Một lúc sau, cậu mới ngẩng lên nhìn Ngô Hành Thủy rồi hỏi: "Anh Thuỷ, anh không thấy cơ thể em kỳ quái à?"

Ngô Hành Thủy lắc đầu: "Thế không phải càng tốt hơn hay sao? So với người khác thì Tiểu Vũ càng thoải mái hơn."

Ngô Lạc Vũ im lặng nhìn hắn rồi bất ngờ rướn người lên hôn: "Anh Thủy, em rất thích anh."

Ngô Hành Thủy mỉm cười, nhấc mông cậu rồi bế lên, sau đó đè xuống đầu giường. Khẩu đại bác vừa nã đạn được nghỉ ngơi một hồi đã lại giương nòng. Ngô Hành Thủy nâng đùi Ngô Lạc Vũ quấn quanh eo mình, hắn nhìn cậu rồi thì thầm: "Tiểu Vũ, ở trên giường mà tỏ tình với anh với anh như thế sẽ phải gánh hậu quả đấy."

Hắn rũ mắt xuống, đang định làm thì Ngô Lạc Vũ tròn mắt, đẩy tay ngăn cản: "Chờ một chút, anh Thủy, chẳng phải vừa mới làm xong à?"

Ngô Hành Thủy cười: "Có vẻ mấy bộ phim Tiểu Vũ từng xem chẳng hay mấy, làm xong vẫn làm lại được mà. Nào, thêm nháy nữa."

"Há? A... anh Thủy... khoan đã... anh... a..." Ngô Lạc Vũ còn chưa nói dứt câu thì Ngô Hành Thủy đã đẩy đùi cậu lên, khẩu đại bác dập lút cán vào trong, chịch thật chậm, thật sâu.

Ngô Lạc Vũ quýnh đỏ mặt: "A... anh Thủy... em... bên trong nóng quá... a... khoan đã... a..."

Cơ thể đang bị chi phối của Ngô Lạc Vũ đã run lên, có vẻ cậu thực sự quá mẫn cảm, đến cả ngực cũng đỏ bừng.

"A... a... anh Thủy... em... không được... a~." Ngô Lạc Vũ bị chịch toát mồ hôi, tư thế này khiến hai người dính chặt lấy nhau, khẩu đại bác bị nhấn chìm trong nước, lần nào cũng đẩy đến tận cùng, trông Ngô Lạc Vũ như thể đã bị chịch bay cả linh hồn. Hai tay cậu choàng lên cổ Ngô Hành Thủy, cậu bị hắn đè chặt xuống giường để chịch, không tài nào nhúc nhích nổi.

Thịt quấn lấy thịt, đùi ma sát với đùi. Bướm bị chịch tới nỗi chân hai đứa đều ướt đẫm mật ngọt, dính dính, nhớp nháp càng khiến tiếng bạch bạch càng vang hơn. Cả người Ngô Lạc Vũ nóng như thiêu như đốt.

Cơ mà Ngô Hành Thủy chỉ biết làm bừa, hắn hôn nhẹ lên cổ Ngô Lạc Vũ nhưng bên dưới lại giã như vũ bão. Mỗi lần đều đâm mạnh vào điểm G trong âm đ*o của cậu, thậm chí bướm nhỏ cũng biến dạng theo.

"A... ha... anh Thủy... nhanh quá... khụ... khụ khụ..." Ngô Lạc Vũ cố gắng nuốt hết nước bọt nhưng cậu đâu thể khống chế được cơ thể mình, toàn thân chẳng thể tự chủ được mà run lên, nước bọt trong miệng cũng không kịp nuốt xuống đang tràn ra từ khóe miệng, cuối cùng còn bị sặc.

Ngô Hành Thủy đang chịch sướng, hắn ngước nhìn cậu, dùng lưỡi liếm hết nước bọt trên khóe miệng rồi rướn người bịt miệng cậu lại.

Ngô Lạc Vũ càng run rẩy kịch liệt hơn, cậu bắt đầu mơ màng, khoái mãnh liệt tác động gấp đôi lên cơ thể khiến cậu ngộp thở. Trước mắt là một màu trắng xoá, ý thức cũng dần quay về sau một hồi mơ màng.

"Ưm." Một thanh âm khẽ tràn ra từ cổ họng cũng hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Eo không ngừng co giật, cơ thể trống rỗng trong cơn cực khoái khiến đầu óc cậu đờ đẫn trong vài giây.

Ngô Hành Thủy đã buông tha cho đôi môi của cậu, hắn ghé lại liếm hết nước bọt đã ứa ra trong lúc mất khống chế và không ngừng đưa đẩy, cho dù cơn cực khoái đã siết chặt lấy khẩu đại bác để cản bước tấn công dồn dập của nó nhưng hắn lại dùng hết sức để khai phá hang động này nên càng chịch càng điên cuồng hơn.

"Hừ..." Ngô Lạc Vũ lơ đãng một hồi, ánh mắt cũng dần dần tụ lại. Cậu nhìn Ngô Hành Thủy rồi bắt đầu tủi thân, sống mũi cay cay, nước mắt cứ từ từ lăn xuống: "Hu... Anh Thủy... bắt nạt em..."

Ngô Hành Thủy cúi xuống hôn cậu, dịu dàng an ủi nhưng động tác phía dưới vẫn không hề dừng lại.

"Tiểu Vũ, đừng khóc, ngoan, anh Thủy thích em."

"Anh Thủy... hu..." Ngô Lạc Vũ nhìn hắn chằm chằm, thấy tủi thân nên nước mắt cứ không ngừng rơi: "Anh Thủy, sao anh cứ như thế... Em đã bảo... huu... Chờ đã... quá lắm rồi... Em sắp... bị chịch hỏng rồi... Huu..."

Ngô Hành Thủy nhẹ nhàng liếm nước mắt cho cậu rồi dụi mặt lên má, dịu dàng nói: "Tiểu Vũ, không sao... đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh Thủy thích em... Không khống chế được... Anh rất thích em..."

Mấy câu cuối cứ như đang nỉ non nhưng Ngô Lạc Vũ vẫn nghe rành rọt, nghe xong vừa thích lại vừa nhói trong tim. Dù đang tủi thân nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Ngô Hành Thủy: "Anh Thủy... Huhu... anh Thủy..."

Động tác bên dưới đã dịu dàng hơn, Ngô Hành Thủy không dám chịch hăng quá, hắn sợ Ngô Lạc Vũ lại khóc to hơn nên cứ duy trì tư thế đó rồi hôn đi từng giọt nước mắt của cậu.

"Huhu... anh Thủy... em..." Cuối cùng, Ngô Lạc Vũ không nhịn được nữa, nói: "Anh Thủy... muốn... nhanh hơn... A~"

Lời vừa buông ra thì Ngô Hành Thủy đã phản ứng lại ngay lập tức, hắn không thèm khống chế tốc độ, tiếng bạch bạch cứ vang lên không ngớt. Mật ngọt bên dưới bị vỗ bắn tung toé khắp mông và bắp đùi, hoà lẫn với mồ hôi chảy ra từ đùi non.

Trong lúc đong đưa, Ngô Lạc Vũ đã cố gắng mở mắt nhìn Ngô Hành Thủy, ánh mắt ấy quá đỗi dịu dàng.

Đây là "lần đầu tiên" mà cậu chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được. Gặp được anh Thủy vào thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình và anh chính là điều tốt đẹp duy nhất trong mùa hè này.

Tiếng ve sầu, ếch nhái trong đêm hè lặng gió; tiếng thở dốc, mồ hôi cùng cái nóng oi ả hoà cùng hai trái tim đã hướng về nhau vun đắp lên lần đầu thuộc về Ngô Lạc Vũ và anh Thuỷ của cậu. Nó tốt hơn gấp trăm lần so với những gì cậu tưởng tượng trong mỗi lần thủ dâm trước đó.

Cậu cảm giác niềm vui trong lòng mình sắp tràn ra nên ra sức ôm chặt lấy bờ vai của Ngô Hành Thủy.

Muốn gần anh, muốn gần anh thêm chút nữa, gần thêm chút nữa...

Hai đứa đều ướt đẫm mồ hôi, cả người nhớp nháp, Ngô Hành Thuỷ ngồi hẳn dậy, ôm Ngô Lạc Vũ để cậu ngồi trên đùi mình rồi quần nhau theo trọng lực.

Giờ Ngô Lạc Vũ đã hoàn toàn mê man mất rồi, cậu chẳng còn nghĩ được cái gì nữa, chỉ biết khoái cảm giữa hai chân đang tra tấn mình, từ thắt lưng lên thẳng đến đỉnh đầu rồi tuần hoàn trở lại.

"A... aaa... nhanh quá... muốn... chịch chết em... a... anh Thủy... sướng... đừng mà... aaa... anh yêu [1]..." Ngô Lạc Vũ bắt đầu nói năng lộn xộn nhưng vẫn khiến Ngô Hành Thủy sững sờ trong giây lát.

"Cục cưng, gọi nữa đi." Ngô Hành Thủy lại bắt đầu huỳnh huỵch, hắn ghé vào tai Ngô Lạc Vũ rồi dỗ dành.

"Hư... anh Thủy... anh yêu..."

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ... cục cưng của anh..." Giọng Ngô Hành Thủy nhỏ đến mức gần như mất tiếng, hắn chẳng biết nếu Ngô Lạc Vũ nghe thấy không.

Ngô Lạc Vũ đã rơi vào tình thế vô cùng chật vật, một ngọn lửa trong bụng sắp thiêu rụi cậu. Cậu chỉ biết dùng đôi mắt mơ màng đẫm nước mắt ngước nhìn Ngô Hành Thủy rồi lại ngoan ngoãn gọi hắn: "Anh yêu... anh yêu... thích anh... anh yêu... chịch em... A~..."

Sự phục tùng quá mức của Ngô Lạc Vũ rõ ràng đã phản tác dụng, cậu bị ghìm lại trong sự ngang ngược của Ngô Hành Thủy mà chẳng thể nhúc nhích. Chỉ có nửa thân dưới phải chịu đựng những va chạm thầm lặng, mồ hôi nhớp nháp đã biến thành chất bôi trơn, tiết kiệm bao nhiêu sức lực cho Ngô Hành Thủy. Dường như hắn sắp điên lên vì một cơn chấn động nào đó mất rồi, chẳng nói chẳng rằng, chỉ có mồ hôi chảy xuống cằm theo từng nhịp giã.

Có lẽ chẳng dễ dàng kết thúc được trận mây mưa ấy. Ngô Lạc Vũ mơ mơ màng màng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối om, ánh đèn đêm là thứ xa xỉ ở chốn thôn quê. Ngô Lạc Vũ vẫn hơi choáng váng, cậu mới nhìn được mấy giây đã bị Ngô Hành Thủy kéo lại hôn môi, lúc nhắm mắt cậu đã nghĩ: Hình như đêm nay sẽ dài lắm...

_____

[1] Anh yêu: Thật ra bản gốc là "ca ca" nên để là anh trai thì đúng hơn. Nhưng theo như tôi hiểu thì nó dùng để gọi một anh trai nào đó rất gần gũi và có mối quan hệ mật thiết với mình chứ không hẳn là anh trai ruột (Trừ anh trai mưa). Có một cách gọi người yêu/ người tình nhưng tôi không thấy từ nào sát nghĩa với anh người yêu cả. Đang chệch nhau xong gọi anh ơi, anh à mà buột miệng anh yêu nghe nó khá tình nên tôi để vậy. Mọi người phản đối thì tự lái trong đầu mình nha, đừng mắng tôi.

_____

16/05/2023

Bà con đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.