Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 12



Song, điều khiến Tưởng Hỗ Sinh thấy bất ngờ là Hoàng Hi Ngôn không vì nghe anh sửa lại “bạn gái cũ” mà phấn chấn hơn. Nói cách khác, cô như thể đang sa vào một loại rầu rĩ khác thường mà anh không hiểu nổi.

Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi: “Cô Hoàng không biết những chuyện này của Tịch Việt à?”

“Em đã nói em chỉ là hàng xóm bình thường thôi mà.” Hoàng Hi Ngôn cười rất nhạt, cúi đầu cầm ly trà.

Lát sau, phục vụ của quán bê phần hoành thánh của hai người lên. Hoàng Hi Ngôn lấy một cái muỗng nhựa nhỏ trong hộp gỗ, cúi đầu lẳng lặng ăn.

Tưởng Hỗ Sinh biết nếu mình còn nói đùa thì bầu không khí sẽ đông cứng, bèn nghiêm túc hơn, hỏi Hoàng Hi Ngôn: “Trong thời gian Tịch Việt ở đây đã sống thế nào?”

“Em cũng mới tới hơn một tháng nên không rõ lắm. Anh ấy… nói chung là không biết tự chăm sóc bản thân.”

“Trước giờ vẫn thế. Em có biết bệnh đau dạ dày của cậu ấy có tái phát không?”

“Em từng nghe anh ấy bảo thỉnh thoảng sẽ đau.” Hoàng Hi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Anh Tưởng là cộng sự hay trợ lý ạ?”

“Lúc là cộng sự, lúc là trợ lý, lúc thì kiêm luôn chức mẹ… tùy trường hợp.” Mặt của Tưởng Hỗ Sinh kiểu “Anh chỉ có mỗi cái mạng này.”

Ấy thế mà Hoàng Hi Ngôn lại có thể đồng cảm với Tưởng Hỗ Sinh, không khỏi cười hỏi, “Anh Tưởng tới tìm anh ấy có chuyện gì thế?”

“Dẫn cậu ấy về thành phố Thâm, không thể cứ để cậu ấy không làm ăn gì mãi được, đám người trong công ty đang gào khóc đòi ăn, có là nhà địa chủ cũng hết gạo trữ rồi.”

Tưởng Hỗ Sinh hễ mở miệng là không thể không chêm mấy câu chọc cười, dần dà Hoàng Hi Ngôn cũng hơi quen với kiểu nói chuyện của anh ta, có lẽ câu nói lúc trước cũng là nói đùa, không hề cố ý động chạm cô.

Tưởng Hỗ Sinh cảm khái, “Ai có tài thì kẻ đó có bản lĩnh vênh mặt, cậu ấy ngông nghênh như thế mà chẳng phải anh vẫn phải vội vàng chạy tới dỗ ngon dỗ ngọt sao.”

“Anh Tịch Việt ngông ạ…”

“Ngông hết sức ngông luôn. Nói thế này cho em hiểu, cậu ấy tùy tiện đăng một bức vẽ trên Weibo cũng có mười nghìn lượt chia sẻ, được đám người trong giới tôn cậu ấy là “Vị thần vĩnh viễn”. Thế mà cậu ấy còn không hài lòng, buông một câu “Mình toàn vẽ mấy thứ rác rưởi” rồi khăng khăng đòi bế quan. Nếu thứ cậu ấy vẽ là rác rưởi thì người khác còn muốn sống kiểu gì?”

“Mấy nghệ sĩ luôn đặt ra mục tiêu vượt quá khả năng còn gì. Nếu anh ấy cảm thấy mình đã vẽ đẹp hết mức, chẳng phải đồng nghĩa với chuyện sau này chỉ xuống dốc hay sao?”

Tưởng Hỗ Sinh nhìn kỹ cô một cái rồi cười, “Câu mà Tịch Việt nói với anh gần giống câu này như đúc.”

Hoàng Hi Ngôn lại lúng túng, cúi đầu đút một miếng hoành thánh vào miệng, không tiếp lời anh ta.

Tưởng Hỗ Sinh cầm muỗng múc mấy miếng, lúc ngước mắt lên thì thấy phía bên kia đường có một người đang nhìn chằm chằm Hoàng Hi Ngôn, “Nè bé Hi Ngôn, bên kia có một anh chàng đang nhìn qua đây. Em xem có phải tìm em không?”

Hoàng Hi Ngôn lập tức quay sang.

Vừa chạm mắt nhau, cậu trai kia đã rảo bước đi tới, cứ thế kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Hoàng Hi Ngôn, sau đó nhìn Tưởng Hỗ Sinh một chút, cau mày hỏi: “Anh là ai?”

Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi lại: “Cậu là ai?”

Hà Tiêu không ngó ngàng tới anh ta nữa, quay sang Hoàng Hi Ngôn, vò đầu bứt tai lúng ta lúng túng nói, “Chuyện… tối qua, em không cố ý đâu ạ…”

Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Không sao mà, chị biết em không cố ý.”

“Em…” Thái độ của Hoàng Hi Ngôn khiến cậu ta thấy như mọc gai sau lưng, bứt rứt hồi lâu mà vẫn chưa nói thêm được câu nào.

Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Hà Tiêu: “Chưa.”

“Thế em có muốn gọi một chén không?”

“Lát nữa em mới ăn.”

Hà Tiêu chỉ ngồi không nhìn Hoàng Hi Ngôn, yên ắng hồi lâu mới nói: “À… Tối nay chị có rảnh không, em muốn nói riêng với chị mấy câu.”

Hoàng Hi Ngôn khẽ cười đáp: “Chị chưa biết có phải tăng ca không.”

Tưởng Hỗ Sinh ngồi một bên hóng chuyện còn đổ thêm dầu vào lửa, “Không tăng ca cũng không đến lượt cậu, tôi đã đặt trước bé Hi Ngôn rồi, tối nay tôi muốn mời khách.”

Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên liếc nhìn anh ta.

Hà Tiêu nhíu chặt mày, “Anh là ai thế?”

Tưởng Hỗ Sinh cười nói: “Nói ra rất dài dòng.”

Hà Tiêu không muốn để ý tới người này, nhìn sang Hoàng Hi Ngôn, nói với giọng khẩn nài: “Không bao lâu đâu, tốn mấy phút của chị thôi.”

Hoàng Hi Ngôn cầm chiếc muỗng nhỏ, chậm rãi vớt mớ tôm khô lơ lửng trong chén nước dùng, “Hôm nay chắc chị không có thời gian thật, tối nay chị và anh Tịch Việt muốn đãi cơm mừng anh Tưởng tới.”

“Nên chị vẫn giận em đúng không?”

Hoàng Hi Ngôn thầm thở dài, cô không thích bị gặng hỏi kiểu này, tính cô vốn thụ động, hễ gặp chuyện là thích trốn tránh, “Chị không giận thật mà. Chị cũng biết em muốn nói gì, chị đã nói với em từ trước rồi, chị không để ý.”

Hà Tiêu mím chặt môi, lặng thinh hồi lâu mới nói: “Vậy chị có biết điều em muốn nói với chị là em cũng không để ý không?”

Hoàng Hi Ngôn há hốc miệng, không biết đáp lời cậu ta thế nào.

Hà Tiêu đứng dậy, “Dù sao tối nay đóng cửa tiệm xong, em sẽ tới trước cửa nhà chị chờ chị, khi nào chị về thì em sẽ chờ tới khi ấy. Em chỉ nói với chị vài câu thôi, nói xong em sẽ không quấy rầy chị nữa.”

Vứt lại câu này xong, Hà Tiêu xoay người đi.

Tưởng Hỗ Sinh cười tủm tỉm hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Chuyện bí mật gì mà hai đứa để ý với không thèm để ý chuyện thế?”

Hoàng Hi Ngôn nói: “Chuyện này không liên quan tới anh.”

“Ôi, câu này quen tai ghê, nghe cứ như học của Tịch Việt ấy?”

“…”

“Nếu không liên quan tới anh, sao em còn hùa theo bảo phải đãi cơm mừng anh tới hả?”

Hoàng Hi Ngôn than một tiếng, ngước mắt nhìn anh ta, “Bình thường anh Tịch Việt có nói anh nghe một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Anh Tưởng à, anh rất đáng ghét.”

Tưởng Hỗ Sinh cười phá lên.

*

Buổi sáng tới chỗ làm, cô cho biên tập cùng nhóm xem qua đoạn phim đã cắt nối, hai người đều thấy không có vấn đề gì bèn gửi cho tổng biên tập.

Sau khi tổng biên tập đến, kiểm tra xong, phản hồi cho bọn họ là đã thông qua.

Hoàng Hi Ngôn chưa kịp thở phào thì thầy Trịnh đã tới tìm cô, bảo tòa soạn đã hợp tác với một tòa soạn địa phương cấp huyện cùng thành phố tổ chức một hội thảo giao lưu vài ngày, bao gồm tọa đàm lý thuyết và một số khóa học mang tính thực tiễn.

“Trên danh sách có em, trưa nay em về nghỉ ngơi một chút, bốn giờ chiều tới đi xe chung của tòa soạn. Có vài nhiệm vụ đưa tin do em phụ trách, tới lúc đó thầy sẽ gửi qua Wechat cho em, nhớ mang theo máy tính đấy.”

Nhiệm vụ công tác xuất hiện bất thình lình này hoàn toàn giải cứu Hoàng Hi Ngôn, đúng lúc cô không biết ứng phó thế nào với Hà Tiêu tối nay cứ nhất quyết tới cửa nhà đợi cô.

Cô rất sợ Hà Tiêu sẽ nói với cô điều gì không thể cứu vãn được.

Buổi trưa, Hoàng Hi Ngôn về nhà một chuyến để thu xếp quần áo thay giặt và đồ dùng cần thiết, rồi cầm va li lên quay lại tòa soạn.

Cùng đi với cô còn có ba người khác, bao gồm hai phóng viên và một biên tập, đều là những đồng nghiệp còn khá trẻ trong tòa soạn. Vốn dĩ còn có cả Triệu Lộ Lộ nhưng đơn vị ưu tiên cho nhân viên đang mang thai nên những nhiệm vụ đi công tác nếu miễn được thì sẽ miễn.

Bốn người hai nam hai nữ rất đồng đều, cùng đi với Hoàng Hi Ngôn là một phóng viên nữ họ Thẩm, Hoàng Hi Ngôn gọi chị ấy là chị Thẩm.

Huyện lị cấp thành phố kia cách thành phố rất gần, lái xe chỉ mất nửa tiếng.

Phạm vi nội thành rất nhỏ, trông cũng không mấy phồn hoa, cảm giác như tụt hậu hơn thành phố lớn không chỉ năm năm.

Tối đến, bên đối phương nhất trí đãi tiệc, Hoàng Hi Ngôn là thực tập sinh nên cả quá trình đều như vô hình.

Sau bữa tối không có kế hoạch nào khác nên mọi người đều về khách sạn nghỉ ngơi.

Khách sạn bố trí cho họ tuy trong tên thiếu cụm “thương vụ” nhưng điều kiện cũng tàm tạm và giá lại rất rẻ. Về phần vệ sinh thì chẳng nên để ý quá, dù sao cũng không đến mức không ở nổi.

Hoàng Hi Ngôn và chị Thẩm ở chung một phòng, lúc chị Thẩm vào tắm trước, Hoàng Hi Ngôn gửi một tin nhắn cho Hà Tiêu bảo cậu ta cô đã đi công tác, nếu có chuyện gì thì đợi cô về rồi nói.

Hà Tiêu chưa trả lời cô, có lẽ là đang giận.

Lịch trình của hội thảo giao lưu là ngày đầu tiên và ngày thứ hai sẽ là các buổi tọa đàm và đào tạo lý thuyết, còn ngày thứ ba và thứ tư là huấn luyện thực tiễn về đưa tin và quay chụp, sáng ngày thứ năm làm lễ bế mạc, xong xuôi là có thể quay về.

Nói thật thì chuyện này chẳng có mấy ý nghĩa, chẳng thà đi theo thầy Trịnh lấy tin còn học được nhiều hơn.

Có điều lịch trình sắp xếp rất nhẹ nhàng, buổi sáng đến giờ là điểm danh, lúc bài giảng bắt đầu thì có thể lén làm việc riêng bên dưới.

Chiều ngày thứ tư, sau khi kết thúc chương trình học, ăn tối xong, đám chị Thẩm muốn cùng biên tập và phóng viên phía chủ nhà ra ngoài uống rượu với nhau nên gọi cả Hoàng Hi Ngôn.

Hoàng Hi Ngôn biết họ đã quen nhau từ trước, còn cô và những đồng nghiệp đi chung đợt này cũng chỉ quen sơ sơ, có đi cũng xấu hổ bèn lấy cớ mình bị cảm xoàng, muốn về nghỉ sớm.

Cô về lại khách sạn, tắm ào một cái rồi lên giường ngồi, bật máy tính lên viết bài như nhiệm vụ thầy Trịnh giao cho.

Chẳng biết qua bao lâu, màn hình điện thoại đặt bên cạnh bỗng sáng lên.

Cầm lên xem, là Tịch Việt, anh gửi một tin nhắn Wechat hỏi cô: “Em đi công tác à?”

*

Tưởng Hỗ Sinh ở chỗ Tịch Việt đợi mấy ngày đã chán đến độ hóa rận hết người, nhấp nhổm không yên.

Thành phố nhỏ rất ít chỗ chơi bời, quán bar chẳng sôi động chút nào, tiệm karaoke lại càng chẳng ra sao. Chiều đến, anh ta đi mát xa, tay nghề của chuyên gia mù kia chẳng biết là quá tốt hay quá tệ mà ăn tối xong ngủ một giấc dậy, anh ta lại thấy ê ẩm hết mình mẩy.

Anh ta nằm trên chiếc ghế sô pha trong phòng làm việc vừa rên hừ hừ, vừa hỏi Tịch Việt: “Khi nào cậu mới về với tôi hả?”

Tịch Việt vẫn thờ ơ lạnh lùng.

“Cậu thật độc ác, tôi đã lượn lờ trước mặt cậu vài ngày rồi mà cậu vẫn bàng quan không quan tâm tới công việc thế à?”

“Nếu cậu thấy chán thì tự về đi.” Giọng Tịch Việt không mặn không nhạt.

Không thuyết phục được Tịch Việt tiếp nhận hợp đồng, Tưởng Hỗ Sinh không cam tâm quay về, dù sao đó cũng là tiền.

Anh ta chán ngán nằm hồi lâu mới nói: “Cậu không thể nhín chút thời gian dẫn tôi ra ngoài chơi à? Dẫu sao cậu cũng là chủ nhà mà.”

“Mấy hôm nay cậu đi chơi có ít đâu.”

“Đồ vô lương tâm.” Tưởng Hỗ Sinh lặng thinh một chốc, lướt điện thoại một hồi thì lại bắt đầu càm ràm, “Cậu cứ suốt ngày ru rú trong phòng không chịu ra ngoài hóng gió, chả trách chả vẽ được khỉ gì.”

Anh ta nói câu này rất to, không lo Tịch Việt không nghe thấy.

Quả nhiên, động tác của Tịch Việt khựng lại, ngoảnh mặt nhìn anh ta một cái lạnh băng.

Tưởng Hỗ Sinh tự biết mình lỡ lời, cười cười lảng sang chuyện khác, “À mà bé Hi Ngôn lầu dưới làm gì thế, hai hôm nay sao chẳng gặp?”

Tịch Việt không ngó ngàng tới anh ta.

Tưởng Hỗ Sinh ngáp một cái, lấy máy tính bảng của Tịch Việt, mở trang web video, xem mấy đoạn phim về thú nuôi và con nít để giết thời gian.

Anh ta xem chưa được bao lâu thì nghe tiếng Tịch Việt vứt bút và bảng vẽ sang một bên, gỡ tai nghe xuống ném lên bàn rồi đứng dậy.

Động tác nào cũng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tưởng Hỗ Sinh cho là mình làm ồn đến anh, vội vàng vặn nhỏ âm lượng.

Mà Tịch Việt lại hoàn toàn không liếc về phía anh ta, lấy điện thoại, bao thuốc lá và bật lửa đi ra cửa.

Tưởng Hỗ Sinh vội hỏi: “Đi làm gì thế?”

“Đi dạo.”

Tưởng Hỗ Sinh còn chưa kịp đứng dậy đã nghe Tịch Việt bảo anh ta: “Cậu đừng đi cùng.”

“Có tin ông đây xóa phứt bản thảo của cậu không!”

Tịch Việt ngậm điếu thuốc xuống lầu.

Anh dừng trước cửa căn 602, gõ cửa, không ai ra mở, xem điện thoại thì đã mười giờ tối.

Xuống tầng trệt, đẩy cửa, ngửi thấy mùi ẩm ướt oi bức trong hẻm sâu.

Vừa rẽ ra khỏi hẻm thì tiếng huyên náo đầy hơi người đã bổ tới anh.

Trong quán trà có cửa nhôm lắp kính xanh, khói tỏa nghi ngút hai ba chiếc bàn, tiếng đẩy bài chạm bài dù cách một bức tường vẫn nghe rõ mồn một.

Ở chiếc bàn sát cửa, chị Trương ngồi hướng Nam, miệng ngậm điếu thuốc, không biết có phải bắt được bài đẹp không mà trông mặt mày phơi phới.

Tịch Việt nhìn thoáng qua lớp kính rồi thu mắt về, lại rẽ hướng khác, đi sang siêu thị ven đường.

Siêu thị bình thường đóng cửa lúc mười rưỡi nên giờ vẫn còn mở, Hà Tiêu đang ngồi sau quầy thu ngân chơi game bằng điện thoại.

Tịch Việt khẽ gõ kính ở quầy hàng, “Một gói thuốc lá.”

Hà Tiêu nghe giọng quen quen, ngước lên liếc nhìn, mặt không biểu lộ gì mấy lấy một gói thuốc Tịch Việt hay hút ở tủ phía sau, quét mã hàng, rồi quét mã tính tiền của Tịch Việt.

Chơi game phải tranh thủ từng phút nên cậu ta vội cầm điện thoại lên.

Tịch Việt không đi ngay mà hỏi cậu ta, “Mấy hôm nay cậu có gặp Hi Ngôn không?”

Hà Tiêu dừng lại, không ngẩng lên, “Chị ấy đi công tác, anh không biết à?”

Cậu ta vẫn chơi điện thoại, nghe tiếng người đi xa mới ngước lên nhìn một chút, nhếch môi.

Trong lòng bất giác thấy vui vui, vì Hoàng Hi Ngôn báo tung tích cho mình mà lại không báo cho Tịch Việt.

Tịch Việt không về nhà mà thong thả đi dọc theo con đường trước mặt.

Dưới ánh đèn leo lét ven đường là làn khói tỏa ra từ mấy quán đồ nướng.

Anh một tay kẹp điếu thuốc và cầm điện thoại, còn tay kia ấn phím tìm tên Hoàng Hi Ngôn trong danh bạ, mở cửa sổ trò chuyện hầu như không tán gẫu gì của hai người ra, gửi một tin nhắn cho cô: “Em đi công tác à?”

- -----oOo------