Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 20



Lâu lắm không liên lạc, giọng Tần Trừng nghe đã lạ lẫm ba phần.

Tịch Việt đi tới bên cửa sổ châm điếu thuốc, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”

Tần Trừng đi thẳng vào vấn đề: “Một anh bạn của bạn em vừa tỏ tình với em, em định đồng ý.”

Tịch Việt chưa kịp nói gì, Tần Trừng đã nói tiếp: “Có phải anh định nói, chúng ta đã chia tay, chuyện em muốn ở bên ai không liên quan tới anh không?”

Tịch Việt nuốt câu “chúc mừng” đã đến miệng vào, ngược lại cụp mắt nói: “Xin lỗi em.”

“Anh có biết anh đang xin lỗi vì điều gì không?”

“Về tất cả… Anh là người khiến người ta thất vọng.”

“Chẳng những khiến người ta thất vọng mà còn hết thuốc chữa.”

“… Ừ.”

Tịch Việt nghe đầu bên kia có tiếng hít vào khe khẽ.

Tần Trừng nói: “Em cứ một mực nghĩ có phải lúc trước khi quen anh, em cứ khăng khăng nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh là sai không. Sao em có thể mang một cây rong trong nước lên bờ mà còn mong nó sống được trên mặt đất kia chứ. Cuối cùng chỉ khiến người ta không vui mà mình cũng thất vọng.”

Điếu thuốc kẹp trên tay anh lẳng lặng cháy.

Tịch Việt nói: “Xin lỗi em.”

“Anh đừng nói xin lỗi nữa. Tưởng Hỗ Sinh đã nói với em hôm đó vì anh uống rượu nên dạ dày xuất huyết đến độ phải vào viện. Sao anh không nói cho em biết chuyện này? Nếu lúc ấy em biết, có lẽ…”

Tịch Việt không biết nên nói gì.

Tần Trừng cười tự giễu một tiếng, “Quên đi… Cứ thế đi. Biết anh còn sống ở nơi nào đó trên thế giới là được. Anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Lúc bên kia muốn cúp máy, Tịch Việt lên tiếng: “… Khoan đã.”

Khoảng lặng dằng dặc như chờ anh nói tiếp.

Tịch Việt ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh bẩn thỉu, anh nhìn ra sắc trời xanh thẫm và ánh trăng lờ mờ bên ngoài, “… Anh đã quen sống trong bóng đêm, mà em lại là người sống dưới ánh mặt trời, sẽ có người hiểu cách chăm lo cho em hơn anh, anh chúc em hạnh phúc.”

Một lúc lâu, trong điện thoại chẳng có bất cứ âm thanh nào.

Tịch Việt tưởng bên kia đã cúp máy, nhưng cầm điện thoại nhìn màn hình thấy vẫn còn tính thời gian gọi.

Rất lâu sau, cuối cùng Tần Trừng mới mở miệng lần nữa: “Cách đây không lâu, em vẫn còn nghĩ nếu như anh quay đầu níu giữ em, liệu em có cân nhắc cho anh một cơ hội không. Nực cười thật… Thế mà em lại ảo tưởng anh sẽ chủ động quay đầu níu giữ. Càng buồn cười hơn nữa là, em phát hiện chỉ cần anh chịu mở miệng thì quá nửa là em sẽ đồng ý. Mãi đến khi bạn em khuyên em không đáng. Dù chúng ta có ở bên nhau thì cuối cùng cũng tra tấn nhau đến cạn kiệt sinh lực… Em thật sự muốn yêu tài hoa của anh một cách đơn thuần, mặc kệ miệng lưỡi thế gian, một mực ủng hộ anh xông lên như lúc đầu. Nhưng em không làm được, em chỉ là một kẻ phàm tục, vẫn thích hợp với một người bình thường theo tiêu chuẩn phổ biến hơn, dù so với anh thì người nọ quá đỗi bình thường.”

Cô sụt sịt một cái, “Sau khi xin Tưởng Hỗ Sinh số điện thoại của anh, em đã do dự rất lâu xem có nên gọi cho anh không, suy đi nghĩ lại vẫn thấy nên cho chuyện này một dấu chấm hết. Anh quả thực là một người khiến người ta thất vọng… Nhưng em thực sự yêu anh. Hết thảy yêu hận nên xóa bỏ hết đi. Giờ em nên chúc anh có sự nghiệp thành công hay nên chúc anh có thể tìm thấy một người cùng anh sống trong nước nhỉ?”

Cô phối hợp cười một tiếng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Chỉ e là rất khó, nào có cô gái bình thường nào chịu nổi tính khí anh chứ. Vậy thì em chúc người nghệ sĩ như anh có sự nghiệp thăng hoa vậy.”

“Cảm ơn, anh cũng chúc em hạnh phúc.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tịch Việt vẫn giữ động tác cúi đầu mãi không nhúc nhích, theo thời gian, điếu thuốc trong tay anh cháy rụi thành tro.

*

Cuối cùng Triệu Lộ Lộ cũng tận mắt thấy "người hàng xóm” trong lời kể của Hoàng Hi Ngôn, chị không thể không nổi lòng hiếu kỳ: “Trông cậu ta bảnh thật, tuy đẹp nhưng lại không tục tằn, có khí chất vô cùng cuốn hút. Cho đến giờ chị vẫn chưa gặp ai như thế trong đời cả.”

Hoàng Hi Ngôn cười bất lực.

“Làm nghề gì thế? Trông cứ như nghệ sĩ ấy.”

“Là nghệ sĩ thật đấy ạ.”

“Nghệ sĩ đúng là hơi có cá tính thật, nhưng đâu đến nỗi không thể thích chứ? Cậu ấy đến tìm em chẳng phải cũng có ý với em à?”

Hoàng Hi Ngôn vào phòng tắm đánh răng xong, đang tính rửa mặt, “Anh ấy tìm em vì em nhắn tin Wechat nhờ anh ấy giúp.”

Triệu Lộ Lộ dựa cửa nhìn cô, “Chị nghĩ không đơn giản thế đâu, rõ ràng cậu ấy rất quan tâm đến em.”

Hoàng Hi Ngôn thoáng nhìn vào gương, mặt chẳng hề có nụ cười, “Em biết. Nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Lần sau em kể cho chị vậy.”

“Này em gái, em sắp sửa đi rồi, còn hẹn lần sau gì nữa? Lần sau là bao giờ, hai bọn mình có dịp gặp nhau nữa không còn chưa rõ.”

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, “Đợi chị sinh bé, em nhất định sẽ tới thăm chị.”

“Đừng hòng lấp liếm qua chuyện, chị nhớ kỹ đấy nhé.”

Trên người Hoàng Hi Ngôn có vết thương nên không tiện tắm rửa, cô chỉ lau người một lần.

Triệu Lộ Lộ đang trong thai kỳ, sức khỏe rõ ràng không được như xưa nên không thức khuya được. Tầm mười rưỡi, hai người đã tắt đèn đi ngủ.

Hoàng Hi Ngôn vẫn chưa buồn ngủ, mở mắt nằm trong bóng tối.

Hôm đó cô đã quyết định sẽ không chủ động tìm Tịch Việt nữa, nhưng lần này gặp chuyện, người đầu tiên cô muốn dựa dẫm lại là anh, chẳng liên quan gì tới chuyện có phải anh là người mang chìa khóa tiện nhất hay không.

Ý thức và tiềm thức luôn đối nghịch nhau.

Tịch Việt cũng để ý cô, đương nhiên cô cảm nhận được.

Nhưng vẫn thiếu rất nhiều thứ.

Không đủ tạo thành lực đẩy mạnh mẽ đến độ khiến cô rời khỏi quỹ đạo sống quen thuộc được. Cô là một người rất sợ thay đổi.

*

Sáng sớm, Hoàng Hi Ngôn nhận được tin nhắn của Tịch Việt hỏi hai người họ đã dậy chưa, có muốn đi ăn sáng trước không.

Hoàng Hi Ngôn đang đánh răng, cô cắn bàn chải gõ chữ hồi âm anh: “Dậy rồi ạ, em đang rửa mặt, khoảng mười lăm phút nữa có thể đi.”

Tầm hai mươi phút, Tịch Việt tới gõ cửa.

Triệu Lộ Lộ mở cửa, thấy anh thì cười tủm tỉm nói, “Chào buổi sáng, Hi Hi đang thay giày, sẽ xong ngay thôi.”

Hoàng Hi Ngôn ngồi bên giường, nhìn thoáng ra cửa, tăng tốc hơn, thoắt cái đã cột xong dây giày.

Nhờ có Triệu Lộ Lộ, Hoàng Hi Ngôn cảm thấy bầu không khí khi ở chung với Tịch Việt thoải mái hơn rất nhiều.

Bọn họ tìm một tiệm ăn sáng, sau khi ăn xong thì về phòng khách sạn thu dọn đồ đạc.

Trước khi rời trấn trên, Hoàng Hi Ngôn và Triệu Lộ Lộ tới bệnh viện của trấn chào thầy Trịnh một tiếng. Thầy Trịnh đã có vợ chăm sóc, hai hôm nữa có thể xuất viện, về thành phố mới làm giải phẫu phần xương gãy, bởi vậy hai người Hoàng Hi Ngôn có ở lại cũng không giúp được gì.

Thầy Trịnh nhắc nhở Hoàng Hi Ngôn sau khi về phải viết bản thảo lần phỏng vấn bí mật này ra ngay. Trải qua một lần suýt nữa thì bị “giết người bịt đầu mối”, tin tức này một khi tung ra chắc chắn sẽ có tính đề tài cao.

Vợ thầy đập cánh tay thầy một cái, bảo ông đã bị thương thế này mà còn đau đáu bản thảo gì nữa.

Ra khỏi bệnh viện, họ đi tới bến xe trấn trên.

Xe buýt có thể mua vé bất cứ lúc nào, cứ nửa tiếng là có một chuyến khởi hành liên tục.

Ba người lên xe, Triệu Lộ Lộ lấy cớ mình là phụ nữ mang thai cần chỗ ngồi rộng rãi bèn ngồi một băng riêng, để Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt ngồi với nhau.

Hai người đi tới băng ghế phía sau Triệu Lộ Lộ, Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Anh muốn ngồi trong hay là…”

“Em ngồi phía trong đi.”

Tịch Việt nâng ba lô của cô lên, đặt trên giá để hành lý phía trên. Anh hơi cúi đầu, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh lối đi.

Hai người đều không nói chuyện gì, chỉ im lặng.

Hoàng Hi Ngôn liếc sang anh, dưới mắt anh có quầng thâm màu xanh nhạt do thức khuya một thời gian dài, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi do chẳng mấy khi nghỉ ngơi.

Không lâu sau đó, xe chuyển bánh.

Lúc đường hơi xóc nảy, cánh tay hai người đụng phải nhau.

Hoàng Hi Ngôn lẳng lặng tránh ra.

Ánh nắng bên ngoài hắt vào, Hoàng Hi Ngôn sợ chói mắt nên đã kéo rèm cửa vào. Trong xe hầu như không có tiếng người trò chuyện, chỉ có tiếng máy lạnh trên đầu thổi vù vù.

Hành trình khiến người ta buồn ngủ.

Hoàng Hi Ngôn không biết có nên nói chuyện với Tịch Việt không, để tránh xấu hổ cô bèn nhắm mắt lại, giả vờ chợp mắt.

Tịch Việt chăm chú nhìn Hoàng Hi Ngôn rất lâu.

Lúc xóc nảy, rèm cửa bị kéo ra một khoảng, ánh nắng hắt vào, rơi xuống cánh tay và đầu gối cô khiến làn da trông sáng lóa như ánh trăng.

Rèm cửa lại hắt bóng xanh nhạt trên mặt cô, một lọn tóc vén ra sau tai cô, để lộ một phần bớt xanh đen.

Nháy mắt sau đó, Tịch Việt đưa tay khẽ đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng kéo đầu cô sang gối lên vai mình.

Hoàng Hi Ngôn hoảng hốt suýt mở choàng mắt.

Nghe tiếng hít thở đều đặn se sẽ của anh vang lên ngay đỉnh đầu, khuôn mặt cô kề sát bờ vai ấm áp của anh bỗng nóng bỏng hệt như bị ánh nắng thiêu đốt.

Cả người cô cứng lại nhưng không động đậy gì, tâm trạng như đang giẫm lên lớp băng mỏng.

Mong đoạn đường này không có điểm cuối.

*

Đến bến xe, họ gọi một chiếc taxi chở Triệu Lộ Lộ về trước.

Sau khi xuống xe thì đi ngang siêu thị nhà Hà Tiêu.

Hà Tiêu dường như đã chờ rất lâu, lập tức chạy tới, “Thím Trương nói đồng nghiệp của chị…” Ánh mắt dừng trên người cô, thoáng sửng sốt, sau đó bắt lấy cánh tay cô lại gần nhìn kỹ, “Thế này là sao? Sao chị lại bị thương?”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, “Không sao đâu, chị gặp chút chuyện phiền phức, đã giải quyết xong rồi.”

Hà Tiêu nhíu chặt mày, “Thế sao chị không nói cho em biết chứ…”

“Chẳng phải chị đã về rồi à? Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Hà Tiêu ngẩng lên nhìn lướt qua Tịch Việt đang xách chiếc vali đứng sau lưng cô, sắc mặt rất khó coi.

Cậu ta còn một bụng tâm sự muốn nói nhưng lại bị bố gọi về phụ việc, đành phải nuốt vào, “Lát nữa em tới tìm chị.”

Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt im lặng lên lầu, dừng trước cửa nhà cô.

“Trưa nay em muốn ăn gì không?”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, “Lát nữa có lẽ em phải tới tòa soạn một chuyến để báo cáo những chuyện đã xảy ra với cấp trên. Anh không cần lo cho em đâu, em thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.”

Tịch Việt nhìn cô, thinh lặng một chốc rồi khẽ gật đầu nói: “Có chuyện gì thì tìm anh nhé, em có thể gọi thẳng cho anh…” Tiếng nói nhỏ dần, nói xong câu cuối thì anh quay mặt đi thở dài.

Một tiếng thở dài cực kỳ nặng nề.

Sau khi Hoàng Hi Ngôn vào nhà, cô ném quần áo bẩn vào máy giặt, nghỉ ngơi một lúc rồi tới tòa soạn.

Chủ biên đã đi công tác, phó chủ biên chịu trách nhiệm chuyện này bảo cô không cần lo chuyện này nữa, cứ về nghỉ ngơi.

Cô nghĩ tới lời nhắc nhở của thầy Trịnh bèn về chỗ ngồi mở tập văn bản lên, muốn viết hết nguồn cơn hậu quả chuyện này xuống.

Cứ xóa rồi sửa, trau từ chuốt câu mất cả ngày trời.

Buổi tối không tăng ca, cô tới căn tin ăn xong, tới giờ bèn về nhà.

Vừa về nhà không bao lâu đã có người tới gõ cửa.

Mở cửa, là Hà Tiêu. Cậu ta xách một chiếc bình inox giữ nhiệt bảo đã nấu súp gà cho cô.

Hoàng Hi Ngôn dở khóc dở cười, “Em khoa trương quá, chị đâu bị thương đến mức ấy.”

“Dù sao chị cứ nếm thử đi, em nhờ người hầm riêng cho chị đấy.”

Hoàng Hi Ngôn không chối từ được sự nhiệt tình này, “Chị chỉ nhận lần này thôi đấy, sau này em đừng phí công thế nữa.”

“Dạ.”

Hoàng Hi Ngôn chỉ vào nhà, “Em có muốn vào ngồi một lát không?”

“Không được, em nói mấy câu rồi xuống ngay.” Hà Tiêu vò đầu, “Chị đã quyết khi nào đi chưa?”

“Cuối tháng, ngày 28 đi.”

“Thế chẳng phải chỉ còn hơn tuần nữa.”

“Ừ.”

Mặt Hà Tiêu chợt hiện vẻ âu lo, “… Em hỏi chị một chuyện nhé.”

“Sao cơ?”

“Hôm nay chị về chung với Tịch Việt, chị nói với anh ấy chuyện chị bị thương à?”

“Chị nhờ anh ấy lấy quần áo thay hộ.”

“Vậy sao thím Trương lại bảo là đồng nghiệp của chị? Bọn họ cùng đi à?”

“Không phải… Đồng nghiệp của chị đến trước.”

Hà Tiêu thoáng chốc hiểu ra, “Anh ấy không thấy tin nhắn của chị ngay?”

“Anh ấy bận vẽ tranh, không thấy cũng bình thường.”

“Sao chị lại nói đỡ cho anh ta?”

“Chị…” Hoàng Hi Ngôn hơi hoang mang, cô cảm thấy giọng điệu Hà Tiêu đột nhiên trở nên gắt gỏng.

Mặt Hà Tiêu trông cực kỳ khó chịu, “Vì sao chị không nhờ em? Bất kể em đang làm gì, chắc chắn em cũng không bỏ lỡ tin nhắn của chị.”

Hoàng Hi Ngôn không lên tiếng.

“Tịch Việt có chỗ nào tốt chứ?”

“Hà Tiêu à…”

Hà Tiêu nhìn cô chằm chằm, rồi chỉ vào chiếc bình giữ nhiệt trong tay cô, “Em còn biết đưa súp gà cho chị, anh ta thì sao?”

“Hà Tiêu…” Hoàng Hi Ngôn rất khó xử, không biết phải dỗ dành cậu bạn nhỏ bỗng dưng nổi cáu thế nào.

“Hoàng Hi Ngôn, em không muốn hùa theo chị chơi trò vờ vịt giả tạo này nữa.” Hà Tiêu đưa tay túm lấy cánh tay cô, khẽ đẩy cô sau.

Tuy cậu ta chỉ cao mét bảy lăm nhưng so với người có mỗi mét năm tám như Hoàng Hi Ngôn thì vẫn có đầy đủ ưu thế về chiều cao.

Hoàng Hi Ngôn hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là giãy giụa tránh thoát.

Hà Tiêu tóm rất chặt, “Dù chị không cho em nói thì em cũng phải nói. Em thích chị.”

“Hà Tiêu!”

“Em thích chị! Em thích chị! Em thích chị!”

Giọng to đến mức vang khắp tầng lầu.

Hoàng Hi Ngôn ngớ người.

Hà Tiêu nhìn cô chằm chằm, “Đúng là em nhỏ tuổi hơn chị, thành tích học tập cũng không tốt. Nhưng em sẽ trưởng thành, cũng sẽ cố gắng học tốt. Chỉ một năm nữa là em sẽ thi Đại học rồi tới thành phố của chị tìm chị. Chị hãy đoái trông em đi…”

Hoàng Hi Ngôn không biết phản ứng ra sao, “Chị… Em buông tay ra trước đã, có được không?”

Hà Tiêu khựng lại, buông tay ra.

Hoàng Hi Ngôn lui ra sau nửa bước, tựa lưng vào khung cửa, “Hà Tiêu à, em hãy nghe chị nói. Em là một cậu bé rất tốt, rất chân thành, rất nhiệt tình. Em không hiểu rõ chị, chị không giống như em nghĩ đâu…”

“Tịch Việt thì hiểu rõ chị chắc?” Hà Tiêu ngắt lời cô, rất không cam lòng hỏi, “Thế khi chị cần anh ta thì anh ta ở đâu? Em tuyệt đối không nói khoác, nếu đổi lại là em, chỉ cần chị tìm em, chỉ cần chị cần em, em chắc chắn sẽ là người đầu tiên chạy đến bên chị. Tịch Việt làm được không? Anh ta không làm được! Trong mắt, trong lòng anh ta chỉ có mỗi tranh của anh ta thôi!”