Nói Dối Thành Tính

Chương 45: Quần áo bẩn



Ngày hôm sau Chử Huy lại xuất hiện, Lý Đài không hề ngạc nhiên, chỉ là không may, Trương Hạo Linh cũng ở đó.

Trương Hạo Linh không biết phải đối mặt với Chử Huy thế nào, cười với anh coi như là chào hỏi, Chử Huy cũng không mặn không nhạt mà gật đầu.

Lý Đài thì rất thản nhiên, chỉ sợ Chử Huy lại phát điên, tùy tiện tìm cái cớ bảo Trương Hạo Linh lên lầu.

"Sợ người nhà em đến vậy sao?"

Câu nói mỉa mai kỳ quái này Lý Đài nghe cũng thấy nhàm chán, lấy từ tủ lạnh ra một chai nước cho anh rồi vẫn mời Chử Huy ngồi sau quầy.

"Anh ấy ở đây không tiện."

"Không tiện? Em muốn làm gì?"

Lý Đài quay đầu nhìn Chử Huy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa sợ hãi, có phần giống như lúc họ gặp nhau lần đầu.

Anh giơ tay quệt khóe mắt cô một cái rồi nói: "Yên tâm."

Ít nhất hiện tại, Chử Huy trong lòng Lý Đài vẫn là người nói được làm được, cô cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng người kia thì không yên tâm.

Trương Hạo Linh nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, nhìn hai người ngồi trong quầy, khô khan nói: "Anh dọn mấy thùng hàng bên trong."

Rồi anh anh đi vào trong cùng quầy tạp hóa, sắp xếp đồ đạc loảng xoảng.

Một lúc sau, anh lại gọi Lý Đài: "Lý Đài, lại đây phụ anh một tay."

Lý Đài bước vào, Trương Hạo Linh cầm hai chai tương, thì thầm nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Em không biết."

"Có chuyện gì không?"

"Không có."

"Hay là hai người ra công viên ngoài kia đi dạo đi? Hai người ngồi sau quầy không nói gì trông kỳ cục lắm, lỡ để người khác nhìn thấy cũng không hay ho gì."

"Anh đừng lo bò trắng răng, bận gì thì làm nấy đi."

Lý Đài quay lại ngồi cạnh Chử Huy.

Chử Huy hỏi: "Có cần giúp gì không?"

"Không cần, chuyện nhỏ thôi."

Lời khuyên tốt đến mấy cũng không cản được kẻ muốn chết.

Trương Hạo Linh bước ra, đến trước quầy nói với Chử Huy: "Chử... Chử tiên sinh, anh hay đến đây à?"

"Không thường đến."

"Vậy đúng lúc, để Lý Đài dẫn anh ra ngoài đi dạo đi, phía sau có cái công viên thể dục, buổi tối còn khá náo nhiệt. Ngồi đây mãi cũng chán."

Chử Huy rũ mắt không đáp, không biết đang nghĩ gì.

Lý Đài lại tiếp lời nói: "Thôi đi, anh ấy đi làm cả ngày mệt lắm, ngồi nghỉ chút là được rồi."

"Chỉ là đi dạo thôi mà, cũng không cần đi nhanh, coi như đi tiêu cơm luôn."

"Không đi." Chử Huy đột nhiên lên tiếng, từ chối không một chút lưu tình.

Trương Hạo Linh gãi gãi mũi, còn định đưa ra thêm ý kiến, Lý Đài trừng mắt hình viên đạn nhìn sang anh mới ngậm miệng.

"Quần áo anh bẩn rồi." Chử Huy chỉ vào vai sau của Trương Hạo Linh nói.

"Vừa cọ phải à?" Trương Hạo Linh vặn người kéo áo cũng không nhìn thấy, anh nói với Lý Đài: "Phủi giúp anh với."

Lý Đài đứng dậy định giơ tay thì tay Chử Huy đã với qua trước, vỗ vào vai sau anh hai cái.

Xoạch! - Áo Trương Hạo Linh rách.

Tuy là Lý Đài tận mắt nhìn thấy Chử Huy xé áo Trương Hạo Linh, nhưng cảnh tượng này thật quá quái dị, cô còn nghi ngờ là mình bị hoa mắt.

"Cái này? Sao, sao vậy?" Trương Hạo Linh ôm mảnh vải rơi xuống, nhìn Lý Đài, rồi lại nhìn Chử Huy, "Đây, là sao vậy?"

"Rách rồi." Chử Huy rất bình tĩnh mà nói.

Đây là kết quả, không phải nguyên nhân.

Trương Hạo Linh ngơ ngác hỏi Lý Đài, "Sao lại rách?"

Lý Đài nghĩ, nếu cô nói là "Chử Huy xé đấy." Trương Hạo Linh sẽ cho rằng cô bị thần kinh mất.

"Thì... đột nhiên rách thôi."

Nguyên nhân không tính là nguyên nhân này làm Trương Hạo Linh ngây ngốc.

Chử Huy làm như không có chuyện gì, xoa xoa tay rồi nói: "Anh đi đây."

"Em tiễn anh."

Hai người như thường lệ hôn tạm biệt trước cửa xe.

Lý Đài quay lại thấy Trương Hạo Linh mặc áo không che hết đang ngồi sau quầy, cúi đầu không biết đang làm gì.

"Anh làm gì vậy? Sao không thay quần áo?"

"Xem camera."

"Xem camera gì?"

Trương Hạo Linh giũ giũ mảnh vải rách trước ngực, "Có ma à?"

"Ma quỷ gì, chẳng phải chỉ rách cái áo thôi sao, đi thay đi là được."

"Em không thấy rùng rợn à?"

"Rùng rợn cái gì, anh đừng thần kinh. Nếu có người vào mua đồ thấy anh thế này mới gọi là rùng rợn, nhanh đi thay đi."

Sự thật còn rùng rợn hơn ma quỷ nhiều.

Trương Hạo Linh cởi áo xem kỹ, "Vừa hay hôm qua em cũng vá cái này, vá giúp anh lần nữa đi."

"Cái áo phông này sắp rách thành áo khoác luôn rồi, còn vá cái gì nữa, vứt đi đi."

*

Hôm sau, đến lúc đóng cửa quầy tạp hóa Chử Huy vẫn chưa đến, Lý Đài thở phào, chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn đến.

Trong xe chỉ có mình Chử Huy nhưng có mùi rượu.

"Anh uống rượu à? Uống rượu còn lái xe?"

"Anh không uống, vừa rồi đưa một người đi."

"Ồ, vậy à?" Lý Đài đưa tay ra định cài dây an toàn.

Chử Huy không nói gì, điều chỉnh ghế, đưa tay qua ôm cô, dịu dàng hôn lên.

Làm Lý Đài nhớ đến trước đây.

Chử Huy cũng giống như khi trước, hôn một lúc rồi để cô về.

Lý Đài nhìn theo anh rời đi, vừa quay người liền giật mình.

Có người đang lén lút giơ điện thoại sau cột điện. Cô nhìn kỹ, người đó còn rất quen mặt, hình như là Khang Long.

Lý Đài đến gần anh ta cũng không phát hiện, "Anh làm gì đấy?"

Khang Long đang cúi đầu nhìn điện thoại giật nảy mình, vội vàng nhét điện thoại vào túi, "Không, không làm gì cả."

"Anh chụp gì vậy?"

"Không có gì."

"Lấy ra cho tôi xem nào."

"Cô quản được à? Cô bảo xem là xem, cô là bạn gái tôi hay là mẹ tôi?"

Lý Đài chỉ vào mũi anh ta nói: "Tôi cảnh cáo anh, anh không cho tôi xem, tôi sẽ nói với người đàn ông vừa rồi, nếu anh ta kiểm tra điện thoại của anh, anh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu, tin không?"

Khang Long cuối cùng cũng thông minh một lần, mở điện thoại lên đưa cho Lý Đài, "Cô xem đi, xem đi."

Lý Đài không nhận, nói: "Anh tìm ra những tấm chụp anh ấy, tôi không xem cái khác."

Lần này rất nhanh nhẹn, Khang Long trực tiếp mở một album rồi nói: "Toàn bộ ở đây."

Album đó còn chia thành mấy album con, tên đều kỳ quái, "Ý gì đây?"

"Cô không hiểu à? Đây là mã hiệu xe." Khang Long có chút đắc ý.

Lý Đài bấm vào, bên trong toàn là xe của Chử Huy.

Có ảnh chụp đến người, có ảnh chỉ có xe, người thì chỉ có cánh tay, trọng điểm đều là xe, các góc độ còn có các chi tiết, chỉ là điện thoại và trình độ chụp không được tốt lắm, mờ khá nhiều.

"Anh chụp mấy cái này làm gì?"

"Cô biết đây là xe gì không? Đây là Dodge Challenger SRT Hellcat đấy, còn là bản mở rộng, cô xem bên hông còn có con mắt màu đỏ đó, còn có trục bánh xe..."

Lý Đài xóa mấy tấm ảnh chụp đến mặt người, thùng rác cũng dọn sạch. Nhét điện thoại trả lại anh ta nói: "Sau này anh còn dám chụp nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu."

Khang Long đang nói hăng say thì bị dội gáo nước lạnh này, không vui mà đốp trả: "Cô quản được à? Xe đậu trên đường cái, tôi muốn chụp thì chụp."

"Anh không tin thì cứ thử xem."

"Vậy tôi sẽ nói với Trương Hạo Linh, cô lén lút ăn bám đại gia."

"Anh dám nói thì tôi sẽ bảo cái đại gia vừa rồi nhét anh vào cốp sau cái Hellcat gì đó, kéo lên núi hoang chôn luôn, anh tin không?"

"Cô, cô ăn bám đại gia còn có lý lẽ cơ đấy."

"Không phục à, không phục anh cũng đi ăn bám đại gia đi, vừa hay để đại gia của anh đi đào anh lên."

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko