Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 512: Bọn trẻ kêu gào đòi ăn bánh kem



Sau khi nếm những món ăn ngon như vậy, ba đứa nhỏ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như trước được chứ?

Ngay cả khi mama lý luận với chúng, chúng cũng không nghe. Huyên Huyên đòi baba và mama, trong khi Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn chiếc bánh trong bát của Điềm Điềm. Miệng chúm chím muốn gọi chị ơi.

Điềm Điềm đang ăn bánh thì sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi! Bánh còn nhiều lắm, chia cho các em được không? Các em vẫn chưa ăn đủ này!"

Lã Hồng Liên vỗ đầu con gái nói: "Điềm Điềm! Các em còn quá nhỏ, con xem nè. Tiểu Dâu Tây còn chưa ăn được bánh kia, các em còn nhỏ không thể ăn nhiều được đâu. Bây giờ, các em chỉ có thể nếm một chút mà thôi. "

“Đợi sinh nhật của con năm sau, các em mới có thể ăn được bánh to như con nha."

Điềm Điềm gật đầu, bước đến gần hai cô em gái và nói với họ bằng một giọng ngọt ngào: "Em Vũ Đồng, Khả Hinh! Các em còn nhỏ không ăn thêm được nữa nha. Năm sau chị tổ chức sinh nhật, chị mời các em sẽ được ăn một miếng bánh thật to có được không?”

Vũ Đồng và Khả Hinh không được ăn bánh, bĩu môi lập tức khóc toáng lên.

Huyên Huyên cũng khóc oà lên. Tiểu Dâu Tây ở phía sau thấy các anh chị khóc cũng khóc theo. Bọn trẻ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô bé còn chưa ăn được miếng bánh nào đó!

Vì vậy, trong phòng khách vang lên bốn tiếng khóc như là dàn hoà nhạc, Điềm Điềm thấy cảnh trước mắt nhất thời có chút choáng ngợp.

Người lớn cũng đành bất lực.

Chiếc bánh lớn trên bàn lúc này đã trở thành "bom hẹn giờ'.

Lã Hồng Liên không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng mang bánh vào bếp. Nhưng trong bát của Điềm Điềm vẫn còn một miếng bánh nên mấy đứa nhỏ đều chuyển tầm mắt về phía cô bé.

Lã Hồng Liên vỗ về con gái: "Điềm Điềm, sao con không vào bếp rồi bí mật ăn bánh bí nhỉ? Các em thấy con ăn bánh đều thèm kìa. Bây giờ các em không thể ăn thêm nữa, con làm chị phải quan tâm đến cảm nhận của các em một chút nha, được không nào?"

Điềm Điềm gật đầu ngay lập tức, cô không muốn. nhìn thấy các em của mình khóc như vậy nên vội vàng cầm chén trên tay và đi vào bếp. Cô bé còn đứng ở cửa lén nhìn mấy đứa em ở bên ngoài.

Người lớn cũng vội vàng dỗ dành các em nhỏ, may mà trẻ con rất nhanh quên. Sau khi bánh được mang hết đi, cộng thêm baba và mama dỗ dành, còn có đồ chơi làm bạn, cho nên bọn trẻ đã sớm ngừng khóc.

Điềm Điềm nhìn thấy cảnh này lập tức vui vẻ quay lại ăn bánh.

Lã Hồng Liên đi cùng con gái vào phòng bếp, xoa đầu cô bé nói: "Điềm Điềm nhà mình ngoan quá, hôm nay là sinh nhật của con. Nhưng con vì các em mà ăn bánh một mình ở trong bếp, khiến mẹ rất tự hào nha.

"Chúc mừng sinh nhật, con gái yêu của mẹ!”

Điềm Điềm được khen ngợi, ngay lập tức nở một nụ cười mãn nguyện.

"Mẹ! Con cũng rất vui nha.”

"Con có thể ăn nhiều bánh hơn các em, mặc dù là con lén ăn, hi hi.”

Buổi trưa, Tân Lãng và Tô Thi Hàm ăn cơm ở nhà họ Lý. Sau khi ăn bánh xong, Điềm Điềm không ăn cơm trưa được nữa, cho nên cùng mấy đứa em chơi đùa trong hàng rào.

Buổi trưa mấy đứa nhỏ đều buồn ngủ, một đứa, rồi hai đứa nằm trong hàng rào ngủ. Hôm nay, Điềm Điềm là người vui nhất, nhưng dù sao cô nhóc vẫn còn nhỏ, không chịu được đồng hồ sinh học của mình, cho nên ngồi chơi trong đó cũng ngú gật luôn.

Người lớn khi thấy cảnh này không khỏi che miệng cười.

"Anh chị Lý, chúng tôi xin phép về trước, cảm ơn sự hiểu khách của hai vị. Chúc Tiểu Điềm Điềm của chúng ta sinh nhật vui vẻ nha.”

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm đứng dậy rời đi, đẩy ba đứa nhỏ đang buồn ngủ về nhà.

"Trên đường về, ba đứa nhỏ đã nằm trong xe đẩy và ngủ thiếp đi. Bình thường chúng phải ngủ vào buổi sáng, nhưng hôm nay vì có người chơi cùng nên chúng rất háo hức và không ngủ.

Buổi trưa uống sữa xong, không thể chống cự cơn buồn ngủ được nữa.

Tần Lãng đẩy ba chiếc xe đẩy, Tô Thi Hàm nhìn mấy đứa bé đang ngủ say, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

"Tần Lãng, hôm nay anh có vui không?"

"Em cảm thấy rất vui. Thấy sinh nhật của Điềm Điềm, em đã nghĩ về những đứa trẻ của chúng ta. Bốn tháng nữa chúng cũng tròn một tuổi. Chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt cho chúng nha!" Tô Thi Hàm cười híp mắt nói.

“Được” Tân Lăng gật đầu nói: "Ba bảo bối nhà mình đón sinh nhật 1 tuổi, đương nhiên phải tổ chức tiệc thật linh đình rồi. Đến lúc ấy, chúng ta mời anh chị Lý cùng những người khác đến chung vui.”

"Còn phải mời Tiêu Tiêu. Cậu ấy đã hẹn trước rồi nói rằng khi các con tổ chức sinh nhật, cậu ấy nhất định sẽ đến đây!" Tô Thi Hàm nói.

“Còn có các bạn cùng phòng của em, Lương Tiểu

Khiết và những người khác cũng rất yêu quý bọn trẻ Đợi đến khi bọn trẻ tổ chức sinh nhật, em sẽ gọi họ đến cho náo nhiệt!”

"Hôm ấy cha mẹ nhất định cũng sẽ ghé qua. Bọn trẻ lên một tuổi cũng bắt đầu tập đi. Lúc ấy, chúng sẽ chạy nhảy khắp nhà, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bây giờ nhiều."

Khi Tô Thi Hàm nhắc đến những vấn vẽ này, cô đã có thể hình dung về khung cảnh lúc đó trong đầu. Gương mặt cô tràn đầy mong đợi.

Tân Lãng cũng rất mong chờ, đối với hắn mà n‹ sự trưởng thành của các con cũng là trải nghiệm lăn đầu tiên của họ. Là người mới làm cha mẹ, mỗi khoảnh khắc của các con đều đáng để mong đợi!

"Đến lúc đó bọn nhỏ chắc vẫn chưa ăn được bánh gato đâu nhỉ? Nếu không được ăn bánh, chắc bọn trẻ lại khóc toáng vì không được ăn như hôm nay mất thôi” Tô Thi Hàm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không thể nhịn được cười.

Tần Lãng ở bên cạnh nói: "Không đâu

"Khi các con tổ chức sinh nhật, anh sẽ tự tay làm một chiếc bánh cho chúng, sử dụng những nguyên liệu mà chúng có thể ăn được. Hôm đó sẽ không như hôm nay, chúng vẫn có thể ăn thêm một chút nữa nha."

Nghe xong, Tô Thi Hàm nhìn Tần Lãng, ngoắc ngoắc ngón tay cái nói: "Tần Lãng! Anh thật tuyệt vời.

Anh là người cha tuyệt vời của bọn trẻ!