Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 532: Khả năng bắt chước của Khả Hinh rất mạnh



Nếu không cứ ôm bé con dỗ như vậy cũng không có hiệu quả, dù sao thì con của họ cũng chẳng phải là trẻ 3, 4 tháng tuổi nữa rồi.

Khả Hinh nằm trên nôi trẻ em, sau khi Tô Thi Hàm tắm xong thì cũng lên giường nằm và nhìn cô bé.

Tăn Lãng đã đi tắm, đợi lúc anh tâm xong đi ra ngoài thì nghe thấy Tô Thi Hàm gọi: “Tân Lãng, anh mau tới đây nhìn này, Khả Hinh làm sao vậy?"

Tân Lãng nghe vậy thì đi nhanh tới cạnh nôi của Khả Hinh.

Chỉ nhìn thấy Khả Hinh nằm trên nôi, một chân duỗi ra một chân co lại, không ngừng co rút, cơ thể thì đang run rẩy.

Tô Thi Hàm lo lắng hô lên: “Tân Lãng, Khả Hinh làm sao vậy? không phải là bị chuột rút đấy chứ?”

Tân Lãng nhíu mày, một tay đè nhẹ lên chân của Khả Hinh, định xoa bóp cho con bé, nếu như thực sự là chuột rút thì xoa bóp một lát là khỏi thôi

Nhưng mà con bé còn nhỏ như vậy tại sao đã bị chuột rút rồi? trước đây anh chưa từng gặp tình trạng nào như vậy cả!

Đi ra ngoài sợ nhất là gặp phải tình trạng như thế này, nếu như đứa nhỏ xuất hiện tình trạng không thoải mái thì cả kế hoạch du lịch sẽ bị tạm ngừng.

Hơn nữa mấy đứa nhỏ đi từ Thượng Hải tới Tam Á, rất có khả năng xuất hiện tình trạng không hợp khí hậu, thế nên Tô Thi Hàm đã đặc biệt mang theo cả hộp thuốc gia đình. Bên trong có tất cả những loại thuốc cần dùng mà cô có thể nghĩ ra được.

Nhưng mà đột nhiên Khả Hinh bị chuột rút, quả thực Tô Thi Hàm không thể ngờ tới điều này.

Tần Lãng xoa bóp chân của đứa nhỏ, đột nhiên Khả Hinh không còn co rứt nữa, còn ngẩng đầu lên cười cười với Tăn Lãng.

Tân Lãng hơi ngây người.

Tô Thi Hàm cũng ngẩn ra: "Đây là, khỏi rồi ư?”

Tân Lãng lắc lắc đầu: “Anh không biết, nhưng mà chắc là không có vấn đề gì nữa đâu, anh xoa bóp chân của Khả Hinh một lúc thì không thấy có dấu hiệu bị chuột rút. Để anh xoa bóp cho con thêm một lát nữa, nếu như thực sự bị chuột rút thì xoa bớp thả lỏng các cơ chắc sẽ khỏi thôi”

Tô Thi Hàm gật đầu, cùng Tân Lãng mát xa cho Khả Hinh.

Mát xa 5 phút, hai người thấy đứa nhỏ quả thực không có vấn đề gì nữa mới buông tay. Kết quả chưa tới 1 phút thì đứa nhỏ lại bắt đầu động tác vừa rồi, lần này con bé còn cố gắng làm cho Tô Thi Hàm và Tân Lãng xem, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt chờ được khen nữa.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm sửng sốt.

Tân Lãng nói: “Nhìn Khả Hinh không giống đang khó chịu, nếu như thực sự bị chuột rút thì đáng lẽ con nên khóc mới đúng”

Tô Thi Hàm nhíu mày: "Em cũng thấy như này không giống như đang không thoải mái, nhưng mà tại sao Khả Hinh lại cứ làm cái động tác kỳ quái này vậy?”

Tần Lãng nghĩ kĩ lại, sau đó liên tưởng lại tất cả các động tác của Khả Hinh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nghĩ tới màn biểu diễn của người cá hôm nay.

“Anh biết rồi” Tân Lãng cười cười nói.

Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh biết chuyện này là thế nào rồi?”

Tân Lãng gật đầu nói: “Em có thấy động tác của Khả Hinh rất giống như người cá đang vẫy đuổi không?”

Tô Thi Hàm quay đầu sang nhìn con gái rồi nói: “Anh nói như vậy em cũng thấy khá giống đấy”

“Thế nên Khả Hinh đang học theo người cá hôm nay ư?”

“Chắc là vậy, hôm nay lúc chúng ta xem người cá biểu diễn, Khả Hinh rất hưng phấn, còn chủ động tương tác với người cá nữa. Chắc chắn con bé rất thích màn biểu diễn này, đối với màn biểu diễn của người cá ký ức của con vẫn còn rất mới mẻ."

“Năng lực bắt chước của trẻ nhỏ rất mạnh, chúng sẽ mô phỏng theo những thứ chúng cảm thấy hứng thú.”

Tô Thi Hàm nghe xong thì mim cười nói: “Thế cũng thú vị quá đi"

“Khả Hinh à, có phải con đang học theo người cá hôm nay không hả?”

Khả Hinh không trả lời nhưng mà cái chân nhỏ càng mừng rỡ lắc lư, con bé còn đưa tay ra làm lộ ra lòng bàn tay của mình.

Đây chính xác là đang mô phỏng theo người cá rồi, hôm nay người cá cũng vỗ tay với con bé như vậy.

Tô Thi Hàm đưa tay ra đập tay với con gái, con bé lập tức vui vẻ chu miệng lên thả bong bóng.

Đây cũng chính là động tác hôm nay người cá làm, nhưng mà người cá ở trong nước thế nên có thế, nhìn rõ là đang nhả bong bóng. Còn Khả Hinh thì không giống vậy, con bé chỉ có thể phát ra âm thanh.

Tô Thi Hàm nhìn thấy màn này quả thực cảm thấy rất thần kì.

“Khả Hinh lợi hại quá nha? Hôm nay xem một lần màn biểu diễn đã có thể nhớ được nhiều thứ như vậy rồi? con đều có thể nhớ được trình tự các động tác của người cá à!”

Tần Lãng nói: “Thực ra trẻ nhỏ thông minh hơn so với tưởng tượng của chúng ta đó. Mặc dù chỉ xem biểu liễn một lần, nhưng hôm nay Khả Hinh rất thích màn biểu diễn đó, thế nên chỉ xem một lần là nhớ được rồi”

Sau khi Tô Thi Hàm xem xong thì nói: “Vậy xem ra sau này trước mặt các con chúng ta cần phải càng chú ý hành động và lời nói của mình rồi, các con thích bắt chước người và vật mà bản thân thích. Đổi với chúng mà nói, chúng ta là những người chúng yêu quý nhất đấy.”

“Chắc các con cũng sẽ mô phỏng động tác và cách nói chuyện của chúng ta.”

Tân Lãng nói: “Ừm, cha mẹ chính là người thầy đầu tiên của trẻ nhỏ, có rất nhiều đứa trẻ sau này lớn lên càng ngày càng giống với cha mẹ của chúng. Đó là bởi vì từ nhỏ tới lớn chịu ảnh hưởng trong vô trị vô. giác”

Tô Thi Hàm nói: “Vâng, vậy thì vì các con em phải trở thành một người mẹ tốt, phải là một người tích cực luôn hướng về phía trước, hoạt bát và cởi mới."

Tân Lãng bật cười nói với cô: "Vậy thì anh cũng phải là một người có trách nhiệm, cố gắng để xứng đáng là một người cha, để sau này các con có thể trở. thành một người như vậy

Hai người nói xong thì cùng bật cười.

Sau khi bắt chước người cá một lúc cuối cùng thì Khả Hinh cũng mệt và ngủ rồi.