Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 545: Lặn biển cùng vợ



Trương Bình khi nghe xong đã rất phấn khích và nói: "Chú rất mong chờ đấy. Đây là cuốn sách đầu tiên của chú được chuyển thể thành phim hoạt hình. Sau khi xem đoạn trailer, chú cảm thấy hiệu quả của bộ phim sẽ rất tốt. Đến lúc đó nhất định có thể cực hot!"

Mấy người bọn họ tiếp tục ngồi lại để nói chuyện về công ty hoạt hình. Phía bên kia bà Tăn nhìn thấy. một đôi vợ chồng trẻ mặc đồ lặn xuống biển. Trong đầu chợt loé ý tưởng nên bà ấy vội vàng cùng Phương Nhã Nhàn bàn bạc.

Vì thế mà rất nhanh Phương Nhã Nhàn đi qua nói: “Chúng ta đang ra ngoài chơi mà sao các người toàn nói chuyện công việc như vậy thế này?”

“Thi Hàm, Tần Lãng, mẹ thấy ở đây có thể lặn biển được đó. Các con có muốn đi chơi không?"

Phương Nhã Nhàn vừa nói như vậy, ngay lập tức. đánh thức mọi người.

Hôm nay là ra ngoài đi chơi mà nhỉ!

Trương Bình cười nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi. Thật vất vả có thế gặp được Tân Lãng và Thi Hàm.

Nên muốn hỏi một chút chuyện của công ty hoạt Không nói nữa. Hai người các cháu mau đi chơi."

"Khi đến bãi biển ở Tam Á, cháu không thể bỏ qua hoạt động lặn dưới biển được đâu nha. Dưới đáy biển có rất nhiều sinh vật biến, chúng tôi đã quá già không có khả năng để lặn xuống biển. Hai người trẻ tuổi các cháu nhất định phải đi chơi nhé!"

“Tần Lãng, con đưa Thi Hàm đi đi. Chúng ta sẽ ở đây chơi với bọn nhỏ” Phương Nhã Nhàn nói.

Tô Thi Hàm biết đây là mẹ đang tạo cơ hội cho mình cùng Tần Lãng có thế đi chơi riêng, thấy mọi người cũng ủng hộ nên cô cũng không ngượng ngùng. Kéo tay Tần Lãng nói: “Tần Lãng à! Chúng ta đi chơi đi."

Tần Lãng gật đầu, đưa vợ qua bên cửa hàng trả tiền rồi lấy hai bộ đồ lặn.

Hai người tới phòng thay quần áo ở đẳng kia thay quần áo. Tô Thi Hàm một hồi lâu cũng không đi ra, Tần Lãng đợi một lát mới đi tới cửa gõ cửa.

"Thi Hàm, em thay quần áo xong chưa?”

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng của Tô Thi Hàm, giọng nói có chút yếu ớt: "Tân Lãng, anh có thể vào đây một chút được không?"

Tần Lãng nhìn biểu tượng cô gái trên tấm biển trước cửa phòng, do dự một chút rồi nói: "Vậy em mở, cửa đi.”

Tô Thi Hàm mở ra một cái khe cửa nhỏ, lộ ra cái đầu nhỏ của chính mình rồi nhanh chóng vươn tay vẽ phía Tần Lãng: "Anh mau vào đi."

Không gian trong phòng thử đồ không lớn lắm, nhìn hai người đứng trong đó có vẻ hơi chật chội. Hơn nữa tại không gian kín mít này bầu không khí thực sự rất mờ ám.

Tần Lãng vừa đi vào, trong lòng không khỏi có chút mãn nguyện.

Bộ đồ lặn ôm sát hoàn toàn cơ thể. Tô Thi Hàm có thân hình lớn nhỏ quyến rũ. Mặc đồ lặn vào quả thực chính là hình chữ S hoàn hảo.

Tần Lãng nhìn vợ ở trước mặt, trầm giọng nói: "Thi Hàm à, em có biết rằng việc gọi anh đi vào trong phòng thay đồ nữ là rất lớn mật hay không hả?”

Tô Thi Hàm hai má đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra rồi nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì, em chỉ muốn anh giúp em thôi.”

“Mặt sau của bộ đồ lặn có khóa kéo. Một mình em không thể làm được.”

Nói rồi cô xoay người. Phần khoá kéo phía sau lưng mới kéo được một nửa, lộ ra tấm lưng trắng ngần của cô.

Tần Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, xem ra là hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Vì vậy hắn vươn tay giúp Tô Thi Hàm kéo nốt cái khoá. Ngón tay chạm vào phần da thịt ở lưng khiến Tô Thi Hàm không tự chủ được mà run lên một chút.

Nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt khẩn trương của cô, Tần Lãng cảm thấy người suy nghĩ nhiều không phải chỉ có mình hắn.

Sau khi hai người thay quần áo xong, Tần Lãng kiểm tra trang bị của họ. Xác định không có vấn đề gì mới giúp Tô Thi Hàm mặc vào.

Có nhân viên phụ trách sẽ lặn cùng với họ dưới biển để đảm bảo an toàn. Một lát nữa lặn xuống biển, nhân viên phụ trách cũng sẽ bơi cách hai người họ không quá xa.

Trước khi xuống nước, Tần Lãng chủ động giúp. Tô Thi Hàm cùng nhau làm bài khởi động thân thể còn dặn dò cô: "Thi Hàm, áp suất dưới nước tương đối cao. Lát nữa nếu em cảm thấy không thoải mái phải ra hiệu cho anh ngay nhé.”

Tô Thi Hàm gật gật đầu, cười rạng rỡ nói: "Vâng Anh yên tâm. Kỹ năng bơi lội của em khá tốt. Buối tối ngày hôm đó không phải anh đã nhìn thấy sao.”

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối đó, Tần Lãng không được cười.

Hồ bơi trong phòng là một thiết kế thực sự tốt. Trước khi rời đi nhất định phải sử dụng lại lần nữa mới được.

Cả hai xuống nước, dần dần lặn xuống đáy biển. Trước mắt họ hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác.

Các loại san hô xinh đẹp mọc trên các rặng đá ngầm, thuỷ thảo nhẹ nhàng lắc lư theo làn nước biển, kết bè kết đội với những con cá nhỏ xinh đẹp. Những con sứa trong suốt dài tới hơn chục cm...

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với trên bờ. Tô Thi Hàm bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ. Cô quay đầu nhìn Tân Lãng, đôi mắt như đầy sao sáng ngời.

Tần Lãng nằm tay vợ, hai người đeo ống thở trên miệng nên không thể nói chuyện dưới nước nhưng bàn tay họ nằm chặt còn có biểu cảm hơn cả lời nói.

Dường như có thể cảm nhận được cảm xúc chấn động trong lòng của đối phương lúc này.

Sau một hồi bơi dưới đáy biển, Tô Thi Hàm cũng chụp được rất nhiều ảnh, nhìn thấy đám san hô tuyệt đẹp đó, Tô Thi Hàm bơi đến bên cạnh cầm máy ảnh chụp ảnh nhưng lại không đưa tay ra chạm vào.

Đáy biển có rất nhiều thứ xinh đẹp mà trên bờ không nhìn thấy được. Nhưng mà bọn họ chỉ đến để xem chứ không phải là tới để phá hỏng mọi cây cỏ ở nơi đây.

Nếu mỗi người đến đáy biển đều sẽ mang đi một cây san hô về thì chỉ sợ về sau đáy biển sẽ không còn cảnh tượng xinh đẹp như vậy nữa.

Hai người ở dưới đáy biển khoảng 20 phút. Khi áp suất không khí trong lồng ngực dần trở nên khó chịu, Tô Thi Hàm ra hiệu về phía Tần Lãng. Hai người chậm rãi bơi lên trên.

Lúc trở lại bờ, Tần Lãng ngõi trên bờ cát, Tô Thi Hàm thì nằm hẳn xuống. Tháo ống thở và mặt nạ xuống, hít một ngụm lớn không khí trong lành.