Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)

Chương 300: ‌Điện‌ ‌Sát‌ ‌Thần



Hai‌ ‌người‌ ‌đi‌ ‌tới‌ ‌căn‌ ‌phòng‌ ‌trước‌ ‌đó,‌ ‌không‌ ‌lâu‌ ‌sau‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌liền‌ ‌dẫn theo

hơn‌ ‌mười‌ ‌quân‌ ‌nhân‌ ‌tới.‌ ‌Đây‌ ‌cũng‌ ‌chính‌ ‌là hơn‌ ‌mười‌ ‌tiểu‌ ‌đoàn‌ ‌trưởng‌ ‌của

Hắc Long hội.

Bây‌ ‌giờ‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌và‌ ‌ba‌ ‌tên‌ ‌phó‌ ‌tướng‌ ‌dưới‌ ‌trướng‌ ‌hắn‌ ‌ta‌ ‌đều‌ ‌chết‌ ‌hết nên

hơn‌ ‌mười‌ ‌người‌ ‌này‌ ‌là‌ ‌kẻ‌ ‌có‌ ‌chức‌ ‌vị cao nhất.

Bọn‌ ‌họ‌ ‌bước‌ ‌vào‌ ‌phòng,‌ ‌đập‌ ‌vào‌ ‌mắt‌ ‌đầu‌ ‌tiên‌ ‌là‌ ‌thi‌ ‌thể‌ ‌đầy‌ ‌đất.

Đương‌ ‌nhiên‌ ‌là‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌cố‌ ‌ý‌ ‌đặt‌ ‌thi‌ ‌thể‌ ‌của Hắc‌ ‌Long‌ ‌và‌ ‌ba‌ ‌tên‌ ‌phó‌ ‌tướng

trên‌ ‌mặt‌ ‌đất. Sau khi nhìn‌ ‌thấy‌ ‌thi‌ ‌thể‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌và‌ ‌ba‌ ‌tên‌ ‌phó‌ ‌tướng,

những‌ ‌người‌ ‌này‌ ‌không‌ ‌nghi‌ ‌ngờ‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌nữa.

"Chúng tôi bằng‌ ‌lòng‌ ‌nghe‌ ‌lệnh‌ ‌của‌ ‌tướng‌ ‌quân!"‌ ‌Mười‌ ‌lăm‌ ‌tiểu‌ ‌đoàn trưởng

nhìn‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌ngồi‌ ‌ở‌ ‌vị‌ ‌trí‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌rồi‌ ‌dồn‌ ‌dập đứng nghiêm chào.

"Rất‌ ‌tốt,‌ ‌mọi‌ ‌người‌ ‌rất‌ ‌hiểu‌ ‌thời‌ ‌thế!‌ ‌Tôi‌ ‌sẽ‌ ‌cho‌ ‌mọi‌ ‌người‌ ‌đãi‌ ‌ngộ‌ ‌cao‌ ‌gấp hai

lần ‌khi‌ ‌còn‌ ‌là‌ ‌thuộc‌ ‌hạ‌ ‌của‌ ‌Hắc‌ ‌Long.‌ ‌Mọi‌ ‌người‌ ‌phải‌ ‌nhớ,‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌hai‌ ‌người

họ ‌chính‌ ‌là‌ ‌trợ‌ ‌thủ‌ ‌của‌ ‌tôi.‌ ‌Mệnh‌ ‌lệnh‌ ‌của‌ ‌họ‌ ‌cũng‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌mệnh‌ ‌lệnh‌ ‌của

tôi." Lục Trần ‌chỉ‌ ‌vào‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌và Tiêu Chiến.

"Rõ!"‌ ‌Mười‌ ‌lăm‌ ‌người‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌rồi nhìn về phía Đỗ Phi.

"Các‌ ‌anh‌ ‌lui‌ ‌xuống‌ ‌trước‌ ‌đi,‌ ‌hãy‌ ‌nói‌ ‌cho‌ ‌mọi‌ ‌người,‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌đãi‌ ‌ngộ‌ ‌ở‌ ‌bất‌ ‌cứ

vị‌ ‌trí‌ ‌nào‌ ‌cũng cao hơn ba phần." Lục Trần nói.

"Vâng!"‌ ‌Bọn‌ ‌họ‌ ‌lại‌ ‌lần‌ ‌nữa‌ ‌đưa‌ ‌tay‌ ‌lên‌ ‌chào,‌ ‌sau‌ ‌đó‌ ‌lui‌ ‌ra‌ ‌khỏi phòng.

"Đợi‌ ‌đã,‌ ‌phái‌ ‌người‌ ‌đến‌ ‌xử‌ ‌lý‌ ‌hết‌ ‌những thi thể này cho tôi." Lục Trần‌ ‌nói‌ ‌tiếp.

"Vâng!"

Sau‌ ‌khi‌ ‌mười‌ ‌lăm‌ ‌người‌ ‌rời‌ ‌khỏi‌ ‌phòng,‌ ‌thoáng‌ ‌chốc‌ ‌một‌ ‌trong‌ ‌số‌ ‌các‌ ‌tiểu

đoàn‌ ‌trưởng‌ ‌đã‌ ‌dẫn‌ ‌một‌ ‌đám‌ ‌binh‌ ‌lính‌ ‌tới‌ ‌khiêng‌ ‌hết‌ ‌thi‌ ‌thể‌ ‌trong‌ ‌phòng ra

ngoài.

"Anh‌ ‌tin‌ ‌tưởng‌ ‌tôi‌ ‌vậy‌ ‌ư?"‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌nhìn‌ ‌Lục‌ ‌Trần,‌ ‌nói‌ ‌thật,‌ ‌lúc‌ ‌nhận‌ ‌ra‌ ‌Đỗ

Phi,‌ ‌cậu‌ ‌ta‌ ‌mới chủ động đứng ra giúp Lục Trần.

Ban‌ ‌đầu,‌ ‌cậu‌ ‌ta‌ ‌còn‌ ‌tưởng‌ ‌rằng Đỗ Phi muốn khống chế Hắc Long hội, Lục

Trần‌ ‌là‌ ‌thuộc‌ ‌hạ‌ ‌của‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi.‌ ‌Nhưng‌ ‌không‌ ‌ngờ‌ ‌là‌ ‌ngược‌ ‌lại.

Lục‌ ‌Trần‌ ‌đánh‌ ‌giá‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌rồi thản‌ ‌nhiên‌ ‌đáp:‌ ‌"Lúc‌ ‌anh‌ ‌đứng‌ ‌ra‌ ‌nói có thể

giúp tôi, tôi‌ ‌đã‌ ‌nhận‌ ‌ra‌ ‌ý‌ ‌muốn‌ ‌nắm‌ ‌giữ‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌hội‌ ‌từ‌ ‌trong‌ ‌mắt‌ ‌anh‌ ‌rồi.

Anh‌ ‌có‌ ‌muốn‌ ‌chơi‌ ‌lớn‌ ‌với‌ ‌chúng tôi không?" Lục Trần nhìn Tiêu Chiến chăm

chú.

Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌chấn‌ ‌động,‌ ‌không‌ ‌ngờ Lục Trần khống chế Hắc Long hội mà còn

cảm‌ ‌thấy‌ ‌chưa‌ ‌đủ,‌ ‌rốt‌ ‌cuộc‌ ‌anh‌ ‌còn‌ ‌muốn‌ ‌làm‌ ‌gì‌ ‌nữa đây?

"Lớn‌ ‌thế‌ ‌nào?" Hồi lâu sau Tiêu Chiến mới hỏi.

"Lớn‌ ‌đến‌ ‌mức‌ ‌khiến‌ ‌anh‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌mất‌ ‌mạng‌ ‌bất‌ ‌cứ ‌lúc‌ ‌nào,‌ ‌nhưng‌ ‌cũng‌ ‌có‌ ‌thể

khiến‌ ‌anh‌ ‌vang‌ ‌danh‌ ‌thế‌ ‌giới,‌ ‌hưởng‌ ‌thụ vinh‌ ‌hoa‌ ‌phú‌ ‌quý‌ ‌vô‌ ‌tận‌ ‌bất‌ ‌cứ‌ ‌lúc

nào.‌ ‌Anh‌ ‌cứ‌ ‌suy‌ ‌nghĩ‌ ‌trước‌ ‌đi,‌ ‌chỉ‌ ‌cần‌ ‌anh‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌thì‌ ‌từ ‌nay‌ ‌về‌ ‌sau‌ ‌anh‌ ‌và

Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌sẽ‌ ‌cùng‌ ‌nhau‌ ‌nắm‌ ‌giữ‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌hội.‌ ‌Nếu ‌anh‌ ‌lắc‌ ‌đầu,‌ ‌tôi‌ ‌cũng‌ ‌có‌ ‌thể

cho‌ ‌anh‌ ‌một‌ ‌khoản‌ ‌thù‌ ‌lao‌ ‌đủ‌ ‌khiến‌ ‌anh‌ ‌động‌ ‌lòng.‌ ‌Anh‌ ‌chỉ‌ ‌cần‌ ‌ở‌ ‌lại‌ ‌giúp tôi

một‌ ‌tháng‌ ‌là‌ ‌được."‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌nhướng‌ ‌mày‌ ‌nói.

Tiêu Chiến‌ ‌nhìn‌ ‌chằm‌ ‌chằm‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌một‌ ‌lúc‌ ‌rồi‌ ‌châm‌ ‌một‌ ‌điếu‌ ‌thuốc,‌ ‌bước

tới‌ ‌bên‌ ‌cửa‌ ‌sổ‌ ‌hút.

Lục‌ ‌Trần‌ ‌và Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌cũng‌ ‌rút‌ ‌thuốc‌ ‌ra‌ ‌hút.‌ ‌Cả‌ ‌hai‌ ‌đều không thúc giục Tiêu

Chiến.

Lục‌ ‌Trần‌ ‌nghĩ,‌ ‌nếu‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌thì‌ ‌chắc‌ ‌chắn‌ ‌anh‌ ‌ta‌ ‌sẽ‌ ‌là‌ ‌một‌ ‌trợ‌ ‌thủ

rất‌ ‌tài‌ ‌giỏi.‌ ‌Nếu anh‌ ‌ta‌ ‌lắc‌ ‌đầu,‌ ‌vậy‌ ‌thì‌ ‌cứ‌ ‌để‌ ‌anh‌ ‌ta‌ ‌giúp‌ ‌họ‌ ‌làm quen ‌với‌ ‌tất

cả‌ ‌những‌ ‌việc‌ ‌trong‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌hội,‌ ‌sau‌ ‌đó‌ ‌cử‌ ‌người‌ ‌khác‌ ‌cùng‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌quản lý

Hắc Long hội là được.

"Được,‌ ‌dù cho‌ ‌có‌ ‌rơi‌ ‌đầu‌ ‌cũng‌ ‌chẳng‌ ‌nề‌ ‌hà chi, Tiêu Chiến‌ ‌tôi‌ ‌cô‌ ‌độc‌ ‌một

mình,‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌gì‌ ‌phải‌ ‌sợ‌ ‌cả.‌ ‌Tôi‌ ‌tin‌ ‌anh‌ ‌một‌ ‌lần‌ ‌vậy,‌ ‌chơi‌ ‌lớn‌ ‌cùng‌ ‌các anh."

Sau‌ ‌nghi‌ ‌suy‌ ‌nghĩ‌ ‌kỹ‌ ‌càng, Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌dập‌ ‌đầu‌ ‌thuốc‌ ‌lá‌ ‌vào‌ ‌gạt‌ ‌tàn

rồi kiên định nhìn Lục Trần.

Anh‌ ‌ta‌ ‌tin‌ ‌tưởng‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌là‌ ‌vì anh ta tin tưởng Đỗ Phi.

Anh‌ ‌ta‌ ‌đã‌ ‌quen‌ ‌biết‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌mười năm, trong ‌lòng‌ ‌hiểu‌ ‌rất‌ ‌rõ‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌là‌ ‌người

thế‌ ‌nào.

Nếu‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌đã‌ ‌tin‌ ‌tưởng‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌thì‌ ‌anh‌ ‌ta‌ ‌có‌ ‌gì‌ ‌phải‌ ‌nghi‌ ‌ngờ.

Lục‌ ‌Trần‌ ‌và‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌dám‌ ‌động‌ ‌vào Hắc Long‌ ‌hội,‌ ‌hơn‌ ‌nữa‌ ‌còn‌ ‌không‌ ‌chế

được Hắc Long hội.

Sự‌ ‌gan‌ ‌dạ‌ ‌và‌ ‌thực‌ ‌lực‌ ‌này‌ ‌quả‌ ‌là có một không hai.

Đây‌ ‌cũng‌ ‌là‌ ‌một‌ ‌trong‌ ‌những nguyên nhân Tiêu Chiến tin tưởng Lục Trần.

"Chúc mừng anh‌ ‌đã‌ ‌lựa‌ ‌chọn‌ ‌chính‌ ‌xác."‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌vỗ‌ ‌vai‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌rồi‌ ‌cười

bảo.

Thực‌ ‌ra‌ ‌lúc Lục Trần‌ ‌nói‌ ‌muốn‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌hội,‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌cũng‌ ‌đã kinh

hãi.

Anh‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌chắc Lục Trần điên rồi.

Không‌ ‌ngờ‌ ‌anh‌ ‌và‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌thực‌ ‌sự‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌được Hắc Long hội.

Anh‌ ‌cũng‌ ‌rất‌ ‌tin‌ ‌tưởng‌ ‌sự‌ ‌quyết‌ ‌đoán‌ ‌và‌ ‌năng‌ ‌lực‌ ‌phán‌ ‌đoán‌ ‌của Lục Trần.

"Hoan nghênh anh gia nhập‌ ‌nhóm‌ ‌của‌ ‌tôi!"‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌đưa‌ ‌tay‌ ‌về‌ ‌phía Tiêu

Chiến,‌ ‌khẽ‌ ‌cười‌ ‌nói.

Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌dùng‌ ‌sức‌ ‌nắm‌ ‌tay‌ ‌Lục‌ ‌Trần,‌ ‌bày‌ ‌tỏ‌ ‌quyết‌ ‌tâm‌ ‌của‌ ‌anh‌ ‌ta‌ ‌rồi‌ ‌đáp:

"Tôi‌ ‌nghĩ‌ ‌chúng ta ‌phải‌ ‌thay‌ ‌đổi‌ ‌cái tên Hắc Long hội."

Lục‌ ‌Trần‌ ‌gật‌ ‌đầu‌ ‌đáp:‌ ‌"Tôi‌ ‌cũng đang có ý đó!"

Hắc‌ ‌Long‌ ‌đúng‌ ‌là‌ ‌chẳng‌ ‌có‌ ‌lề‌ ‌lối‌ ‌gì‌ ‌cả,‌ ‌quân‌ ‌đội‌ ‌lớn‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌mà‌ ‌bị‌ ‌hắn ta

chơi‌ ‌đùa như‌ ‌trộm‌ ‌cướp.

Giờ quân ‌đội‌ ‌này‌ ‌đã‌ ‌bị‌ ‌anh‌ ‌khống‌ ‌chế‌ ‌nên‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌không‌ ‌thể‌ ‌gọi‌ ‌là Hắc

Long‌ ‌hội‌ ‌nữa.

"Gọi‌ ‌là‌ ‌Điện‌ ‌Sát‌ ‌Thần‌ ‌được không?" Đỗ Phi đề nghị.

"Hai‌ ‌người thích là được!" Lục Trần‌ ‌gật‌ ‌đầu.‌ ‌Dù‌ ‌sao‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌chủ‌ ‌yếu‌ ‌là‌ ‌đám

Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌quản‌ ‌lý‌ ‌quân‌ ‌đội‌ ‌này,‌ ‌họ‌ ‌thích‌ ‌cái‌ ‌tên‌ ‌này‌ ‌thì‌ ‌cứ‌ ‌lấy‌ ‌cái‌ ‌tên‌ ‌này thôi.

"Ừm,‌ ‌tôi‌ ‌thấy‌ ‌cũng‌ ‌được, hay ‌là ‌cứ‌ ‌gọi‌ ‌là‌ ‌Điện‌ ‌Sát‌ ‌Thần đi!" Tiêu Chiến gật

đầu‌ ‌tiếp‌ ‌lời.

"Được,‌ ‌vậy‌ ‌thì‌ ‌lấy‌ ‌tên‌ ‌là‌ ‌Điện‌ ‌Sát‌ ‌Thần,‌ ‌mai‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌tự‌ ‌thay‌ ‌tấm‌ ‌biển‌ ‌ở‌ ‌cửa

nhé!"

Nói xong, Lục ‌Trần‌ ‌lấy‌ ‌điện‌ ‌thoại‌ ‌gọi‌ ‌cho‌ ‌Tạ‌ ‌Vĩ‌ ‌Hào.

"Anh‌ ‌Tạ,‌ ‌anh‌ ‌có‌ ‌hiểu‌ ‌rõ‌ ‌về‌ ‌đại‌ ‌sứ‌ ‌quán‌ ‌ở‌ ‌Myanmar‌ ‌không?"‌ ‌Sau‌ ‌khi‌ ‌nối‌ ‌máy,

Lục Trần hỏi.

Lục‌ ‌Trần‌ ‌muốn‌ ‌tới‌ ‌thương‌ ‌lượng‌ ‌với‌ ‌tổng thống‌ ‌Myanmar‌ ‌nên‌ ‌định‌ ‌nhờ‌ ‌đại

sứ‌ ‌quán‌ ‌giúp‌ ‌mình‌ ‌hẹn‌ ‌tổng‌ ‌thống Myanmar.

"Tôi‌ ‌không‌ ‌rõ‌ ‌ai‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌đó,‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌hỏi‌ ‌giúp‌ ‌cậu.‌ ‌Sao‌ ‌thế,‌ ‌cậu‌ ‌muốn‌ ‌tới Myanmar

mở rộng thị trường‌ ‌à?"‌ ‌Tạ‌ ‌Vĩ‌ ‌Hào‌ ‌hỏi.

Tuy‌ ‌trước‌ ‌khi‌ ‌tới‌ ‌Du‌ ‌Châu,‌ ‌ông‌ ‌ta‌ ‌cũng‌ ‌là ‌nhân‌ ‌vật‌ ‌có‌ ‌máu‌ ‌mặt‌ ‌ở‌ ‌thủ đô

nhưng‌ ‌lãnh‌ ‌sự‌ ‌quán‌ ‌ở‌ ‌các‌ ‌nước‌ ‌chẳng‌ ‌qua‌ ‌cũng‌ ‌là‌ ‌chức‌ ‌quan‌ ‌nhỏ‌ ‌mà thôi.

Quả‌ ‌thực‌ ‌ông‌ ‌ta‌ ‌ít‌ ‌khi‌ ‌chú‌ ‌ý‌ ‌tới,‌ ‌đặc‌ ‌biệt‌ ‌là‌ ‌lãnh sự‌ ‌ở‌ ‌nước‌ ‌nhỏ như

Myanmar.

"Ừm,‌ ‌tôi‌ ‌định‌ ‌mở‌ ‌rộng‌ ‌thị‌ ‌trường‌ ‌ở‌ ‌Myanmar‌ ‌nên‌ ‌muốn‌ ‌gặp‌ ‌tổng‌ ‌thống‌ ‌để

bàn‌ ‌bạc." Lục Trần nói.

"Được,‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌liên‌ ‌lạc,‌ ‌bảo‌ ‌họ‌ ‌đánh tiếng‌ ‌trước.‌ ‌Cậu‌ ‌cứ‌ ‌tới‌ ‌lãnh‌ ‌sự‌ ‌quán,‌ ‌họ

giúp‌ ‌cậu‌ ‌sắp‌ ‌xếp‌ ‌là‌ ‌được."‌ ‌Tạ‌ ‌Vĩ‌ ‌Hào‌ ‌nói‌ ‌xong‌ ‌bèn‌ ‌cúp‌ ‌máy.

"Ngày‌ ‌mai‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌đến‌ ‌Naypyidaw,‌ ‌tôi‌ ‌đi‌ ‌tìm‌ ‌nơi‌ ‌nào‌ ‌để‌ ‌ngủ‌ ‌trước đây. Hai

người‌ ‌tăng‌ ‌ca‌ ‌hoặc‌ ‌đợi‌ ‌ngày‌ ‌mai‌ ‌xử‌ ‌lý‌ ‌đều‌ ‌được.‌ ‌Kiểm‌ ‌kê‌ ‌sản‌ ‌nghiệp‌ ‌của

Hắc‌ ‌Long‌ ‌hội‌ ‌rồi nắm‌ ‌giữ‌ ‌trong‌ ‌tay‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌trước."‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌dặn‌ ‌dò.

Chỉ‌ ‌cần‌ ‌bên‌ ‌ngoài‌ ‌biết‌ ‌tin‌ ‌Hắc‌ ‌Long‌ ‌chết,‌ ‌nhất‌ ‌định‌ ‌sẽ xuất hiện bạo loạn,

Hắc‌ ‌Long‌ ‌có‌ ‌không‌ ‌ít‌ ‌sản‌ ‌nghiệp,‌ ‌nhất‌ ‌là‌ ‌ba‌ ‌mỏ đá thô kia.

Mục‌ ‌đích‌ ‌lần‌ ‌này‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌tới Myanmar‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌đá‌ ‌thô‌ ‌nên‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌phải

nắm‌ ‌giữ‌ ‌chúng.

"Chúng‌ ‌tôi‌ ‌tăng‌ ‌ca,‌ ‌xử‌ ‌lý‌ ‌những‌ ‌chuyện‌ ‌này‌ ‌trước‌ ‌đã." Đỗ Phi gật‌ ‌đầu.‌ ‌Anh‌ ‌là

người nôn nóng, đương nhiên phải‌ ‌mau‌ ‌chóng‌ ‌giải‌ ‌chuyện‌ ‌này.

Sau‌ ‌khi‌ ‌Lục‌ ‌Trần‌ ‌đi‌ ‌tìm‌ ‌phòng‌ ‌để‌ ‌ngủ,‌ ‌Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌và‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌lại‌ ‌lần‌ ‌nữa‌ ‌gọi

hơn‌ ‌mười‌ ‌tiểu‌ ‌đoàn trưởng‌ ‌đến.

"Anh‌ ‌ta‌ ‌đi‌ ‌đàm‌ ‌phán‌ ‌với‌ ‌tổng‌ ‌thống‌ ‌Myanmar‌ ‌liệu‌ ‌có‌ ‌nguy‌ ‌hiểm‌ ‌quá không?"

Tiêu‌ ‌Chiến‌ ‌nhìn‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌với‌ ‌vẻ‌ ‌hơi‌ ‌lo‌ ‌lắng.

"Không‌ ‌đâu,‌ ‌anh‌ ‌không‌ ‌nghe‌ ‌cậu ta liên lạc‌ ‌với đại‌ ‌sứ‌ ‌quán‌ ‌trước‌ ‌rồi‌ ‌à?

Myanmar‌ ‌cũng‌ ‌chỉ‌ ‌là‌ ‌nước‌ ‌nhỏ,‌ ‌chỉ‌ ‌cần‌ ‌có‌ ‌đại‌ ‌sứ‌ ‌quán‌ ‌ra‌ ‌mặt,‌ ‌cậu‌ ‌ta‌ ‌nhất

định‌ ‌sẽ‌ ‌an‌ ‌toàn‌ ‌thôi."‌ ‌Đỗ‌ ‌Phi‌ ‌chắc‌ ‌chắn.

"À‌ ‌đúng‌ ‌rồi, anh ta‌ ‌tên‌ ‌gì‌ ‌vậy?‌ ‌Có‌ ‌thân‌ ‌phận‌ ‌gì‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌nước?" Tiêu Chiến tò

mò hỏi Đỗ Phi.

Thật‌ ‌lòng‌ ‌mà‌ ‌nói,‌ ‌giờ‌ ‌anh‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌biết‌ ‌thân‌ ‌phận‌ ‌của‌ ‌Lục‌ ‌Trần,‌ ‌cũng‌ ‌chẳng

biết Lục Trần có gia‌ ‌sản‌ ‌giàu‌ ‌có‌ ‌thế‌ ‌nào.