Phi Lai Hoành Họa

Chương 62



“Vương gia”

Thấy cảnh này, Nhược m và Mộc Tử Cảnh lập tức quỳ xuống nói.

Trong số 4 người ở đây, Hoắc Dận Thông và Niên Họa Chi hận không thể tự mình giết Thẩm Nam Kha, còn Mộ Tử Cảnh và Nhược m đứng ở góc độ lý trí, muốn Hoắc Dận Kỳ tạm thời tha mạng cho cô.

Nhưng Thẩm Nam Kha biết quan trọng nhất vẫn là quyết định của người đàn ông trước mặt mình.

Vừa rồi còn đang do dự, cuối cùng hắn cũng ra mặt.

Thẩm Nam Kha thề rằng, sau lần này nếu cô còn cứu hắn thì cô sẽ không mang họ Thẩm nữa!

Điều kiện tiên quyết là đêm nay hắn chịu buông tha cô.

Ngay khi Thẩm Nam Kha đang nghĩ như vậy, Hoắc Dận Kỳ đã đi đến trước mặt cô, nói: “Thẩm Nam Kha, vừa rồi nàng nói muốn ta chết đi, phải không?”

Thẩm Nam Kha nhìn nam nhân trước mặt không nhịn được, cười nói: “Đúng vậy, ta hận không thể thấy ngươi đi chết đi.”

“Được.”

Chuyện xảy ra sau đó Thẩm Nam Kha thật không ngờ tới và tất cả người có mặt ở đây cũng đều kinh ngạc.

Bởi vì lúc này Hoắc Dận Kỳ đem thanh kiếm của Hoắc Dận Thông đặt vào tay cô, hắn nói: “Vậy nàng giết ta đi, Thẩm Nam Kha, chẳng phải nàng muốn ta chết sao?”

Thẩm Nam Kha ngẩn ngơ, đứng lặng, cô cảm thấy Hoắc Dận Kỳ bị điên rồi! Hoàn toàn là một tên điên.

Thế mà khi tên điên này đặt thanh kiếm vào tay cô, Thẩm Nam Kha lại phát hiện bản thân mình không thể động đậy nửa bước.

“Thất ca!”

Hoắc Dận Thông không khỏi thay đổi sắc mặt, đang muốn tiến lên thì giọng nói của Hoắc Dận Kỳ vang lên: “Ai dám tiến lên một bước thì đừng gọi ta là chủ tử và ca ca nữa!”

Lời nói thốt ra khiến tất cả mọi người có mặt đều đứng ngồi không yên mà nghe theo, sau đó những ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cô như thể muốn khoét một miếng thịt trên người cô.

Lúc này Thẩm Nam Kha thực sự đang run rẩy nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào Hoắc Dận Kỳ, sau đó tiến lên một bước.

Mỗi một bước, lưỡi đao lại đưa gần cổ họng của Hoắc Dận Kỳ, nhưng vẻ mặt của hắn trước sau vẫn không hề dao động.

Thẩm Nam Kha nhắm chặt đôi mắt, nghiến răng nói: “Hoắc Dận Kỳ ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?”

“Không, Thẩm Nam Kha, là ta đang cho nàng cơ hội.” Hoắc Dận Kỳ nói.

Thẩm Nam Kha nhếch môi cười: “Được thôi, Hoắc Dận Kỳ, coi như ngươi tàn nhẫn!”

một tiếng loảng xoảng vang lên, chính là âm thanh Thẩm Nam Kha ném thanh kiếm xuống đất. Cô nhìn Hoắc Dận Kỳ nói: “Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi gặp một người ngươi muốn giết nhưng không thể xuống tay!”

Đợi đến khi Thẩm Nam Kha nhớ lại sự việc này thì người cũng đã lên đường đến vây trường.

Đám người Hoắc Dận Kỳ phải đi cầu phúc cùng Hoàng thượng trước tiên, Hoàng Hậu, Phi Tần cùng đông đảo Vương Phi vào lúc này cũng trước tiên đi đến vây trường.

Mặc dù đều là nữ tử, nhưng có ngự lâm quân bao vây trùng trùng điệp điệp cũng đủ để bảo hộ mọi người. Thẩm Nam Kha ngồi trong xe ngựa, ngay cả ngoái đầu nhìn xem nơi mình đi qua, cô cũng không có hứng thú.

Bọn họ khởi hành từ sáng sớm, nhưng vì lộ trình tương đối dài cho nên khi đến vây trường thì trời đã chạng vạng tối.

Thẩm Nam Kha chậm rãi xuống xe ngựa dưới sự dìu đỡ của Tiểu Ảnh, cũng vừa lúc nhìn thấy Họa Chi từ trên xe ngựa đi xuống, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Niên Họa Chi lập tức dời tầm mắt sang hướng khác và nói gì đó với Niên Khương Địch, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía cô vài lần.

Thẩm Nam Kha không có biểu tình gì, chậm rãi đi vào trong doanh trướng của mình.

Tuy rằng là người của hoàng tộc, nhưng ở bên ngoài dù sao cũng không thể so sánh ở trong phủ. Nơi này, giường chắc chắn phải có, ngoài cái này ra, trong phòng còn có một cái bàn nhỏ, phía trên bày trà nước, không còn gì khác.

Thẩm Nam Kha còn chưa kịp uống một ngụm nước, liền có người đến báo, "Thất Vương Phi nương nương, nửa canh giờ sau Hoàng Hậu nương nương mở yến tịch ở chỗ lửa trai, mời nương nương đi qua.”

Thẩm Nam Kha cũng không muốn đi, cô cũng không quên cảnh mình vừa mới tới và những lời Hoắc Dận Kỳ nói với mình lúc trước.

Có thể ở trong lòng mọi người, người muốn cô chết nhất chính là Hoàng hậu.

Nhưng mà, nghĩ lại, Thẩm Nam Kha không muốn bị buộc tội danh kháng chỉ, vì vậy cô chỉ có thể đáp ứng.

Nói là yến tịch, nhưng Thẩm Nam Kha biết nơi đó sẽ không ăn được thứ gì, cho nên trong nửa canh giờ này, cô lập tức ăn mấy khối điểm tâm và uống mấy chén trà. Lúc đến trại lửa nàng mới biết được, thì ra nửa canh giờ này, là thời gian để cho các vị nương nương trang điểm, nhìn thoáng qua cũng chỉ có mình bản thân còn mặc quần áo cũ khi nãy, những người khác đều là trang phục chỉnh tề, lộng lẫy.

Thẩm Nam Kha có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiến lên, cung kính hành lễ với Hoàng hậu.

Lần trước, Thẩm Nam Kha chưa kịp nhìn kỹ, hơn nữa lúc đó người chủ yếu nói chuyện là Thái Hậu, đến lúc này, Thẩm Nam Kha mới phát hiện, Hoàng Hậu thực sự còn rất trẻ, bộ dáng chừng ba mươi tuổi, trên mặt bảo dưỡng khéo léo nhìn qua càng tinh xảo. Từ đó có thể thấy được, mười mấy năm trước, Hoàng Hậu xinh đẹp như thế nào.

Nghe thấy giọng nói của mình, ánh mắt Trang Mi quét một vòng trên người mình, hình như cau mày một chút, nhưng vẫn nói, "Đứng lên đi, ban ngồi! ”

Lúc này sắc trời đã tối sầm lại, ở giữa là giá gỗ dựng lên, phía trên lúc này đang nướng một con dê, Hoàng Hậu ngồi ở vị trí trung tâm, trên thực tế, mọi người ngồi thành hai hàng, đều là trải một miếng vải trên mặt đất, trước mặt đặt một cái bàn dài nhỏ.

Bởi vì không phải là yến hội chính thức gì, cho nên chỗ ngồi cũng không quan trọng. Thẩm Nam Kha chọn một chỗ bí ẩn ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình vậy mà có thể chọn được một vị trí tốt.

Ngay đối diện cô chính là hai tỷ muội Niên Khương Địch và Niên Họa Chi.

Thẩm Nam Kha ở trong lòng thầm nguyền rủa nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, gật đầu với hai người họ.

Niên Khương Địch còn tốt, mặc dù trong lòng hận mình thấu xương, nhưng vẫn gật gật đầu với mình, còn Niên Họa Chi lại quay ngoắt đầu sang một bên.

Thẩm Nam Kha cũng lười so đo với nàng ta, cúi đầu thích thú nhìn đồ ăn trước mặt, giọng nói Của Trang Mi từ trên vọng đến, "Trước khi bắt đầu, bổn cung muốn nói một câu tốt đẹp, lại thật không ngờ sự tình cứ chậm trễ, nhưng cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hôm nay Lạc Nhạn quốc thái dân an, bổn cung cũng dần lớn tuổi, ngày càng thích náo nhiệt. ”

Nghe thấy những lời này của Trang Mi, một giọng nói bên cạnh lập tức cất lên: "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, gương mặt này của tỷ tỷ, đi ra ngoài nói là tuổi đôi mươi sợ cũng có người tin! ”

Người vừa lên tiếng, trên người mặc một bộ trường sam màu xanh lục, trên đầu cài trâm ngọc, nhàn nhạt cười, gương mặt dịu dàng thanh tú, nàng chính là thân mẫu của đương kim Ngũ Vương Gia và Bát vương gia, Thục phi nương nương.

Nghe Thục Phi nói, trên mặt Trang Mi không che được sự giận dữ, nói: "Ý của muội muội là bổn cung đây là già rồi! Ngươi xem, mấy hoàng tử đều đã cưới thân nạp thiếp, trong lòng bổn cung việc này liên quan đến con nối dõi của hoàng thất, vốn Niên nhi đã có tin tốt, còn tưởng rằng có thể sinh cho Hoàng Thượng một hoàng tôn…”

Hoàng hậu nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Thẩm Nam Kha, bởi vì ai cũng biết, con của thái tử phi tại sao lại không có.

Vẻ mặt Thẩm Nam Kha không khỏi biến đổi, đang tự hỏi liệu Hoàng Hậu có phải định đem chuyện này ra để mình chết thêm một lần nữa hay không thì Thục phi lên tiếng: "Tỷ tỷ đừng buồn, dù sao đứa bé kia không có duyên với hoàng thất. Hiện tại mấy vị Vương Gia đều đã nạp phi, Hoàng Thượng muốn hoàng tôn, còn không phải chuyện trong hai năm nay sao? ”

Thục Phi nói xong, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua mặt Thẩm Nam Kha, không biết có phải là bởi vì ảo giác của Thẩm Nam Kha hay không, nàng cảm thấy, Thục phi giống như.....

Chưa đợi Thẩm Nam Kha nghĩ ra cái gì, Niên Khương Địch đối diện đã nói, "Được rồi, mẫu hậu, chúng ta không cần nói chuyện đau lòng, muội muội Chi nhi vì Hoàng hậu nương nương chuẩn bị một đoạn vũ đạo, chi bằng bây giờ hiến tấu cho Hoàng hậu nương nương? ”

Niên Khương Địch nói xong, ánh mắt mọi người nhất thời dừng trên mặt Niên Họa Chi, ánh mắt Niên Họa Chi lại rơi vào trên người Thẩm Nam Kha.

Ánh mắt như vậy, làm Thẩm Nam Kha rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, Niên Họa Chi đã nói: "Ta không ngại hiến tấu trước mặt Hoàng Hậu nương nương, nhưng năm đó, tại nơi này có một người đã múa một điệu kinh diễm, làm cho Thái tử điện hạ nhớ mãi không quên! ”

"Ồ, là ai?" Thục phi giống như không biết, hỏi.

Niên Họa Chi quyến rũ cười, chậm rãi chỉ ngón tay về phía Thẩm Nam Kha.

Biểu tình trên mặt Thẩm Nam Kha đã miễn cưỡng, vừa định nói, Hoàng hậu đã lên tiếng: "Nếu đã như vậy, không bằng mời Thất vương phi múa một đoạn? Thất vương phi sẽ không nể mặt bổn cung chứ? ”

Lúc Hoàng hậu nói lời này, đã trực tiếp chặn lời, không cho Thẩm Nam Kha một cơ hội nói “không có”.

Thẩm Nam Kha chỉ có thể đứng lên, cô thật sự không biết vũ đạo, thời hiện đại, cuộc sống văn phòng quanh năm làm cho eo cô trở nên cứng nhắc không khác gì cô bác, nhảy kiểu gì đây...

Nghĩ tới đây, Thẩm Nam Kha chỉ có thể nói, "Hoàng hậu nương nương, hôm nay thân thể ta không tiện lắm, vũ đạo.... quên đi, ta hát một khúc nhỏ cho các vị nương nương được chứ?”

Lúc Thẩm Nam Kha nói xong, rõ ràng có thể nghe thấy người bên cạnh hừ lạnh một tiếng, cô cũng cảm thấy mình nói cái này quả thật có chút không thỏa đáng, đang muốn sửa lời, Hoàng hậu đã nói: "Được, vậy thì đến hát ta nghe thử xem. ”

Thẩm Nam Kha hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ vào một cô nương bên cạnh đang cầm đàn tranh, nói: "Có thể cho ta mượn một chút không? ”

"Ngươi biết đánh đàn?" Giọng nói của Hoàng hậu truyền đến.

Thẩm Nam Kha nhìn thoáng qua chung quanh, mới phát hiện người chung quanh cũng đều kinh ngạc nhìn mình, khiến Thẩm Nam Kha do dự hồi lâu, mới gật đầu.

Biểu tình trên mặt Hoàng hậu bình tĩnh lại, mới nói, "Được, vậy ngươi đàn đi! ”