Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 22: Kim Cương



Phong Tiển đang định thi triển, bỗng nhiên phát giác được chuyện gì. Hắn bỏ qua người khổng lồ biến dị trước mặt, quay đầu nhìn về một hướng khác.

Bởi vì vừa rồi Phong Tiển phóng lửa trong khu vực lớn, dùng nơi này làm trung tâm, vách tường của các tòa nhà hướng về phía này đều có dấu vết bị lửa đốt. Lúc này trên nóc một tòa nhà ba tầng đã cháy đen bỗng xuất hiện hai bóng người.

- Ta nói sao lại nóng như vậy, quả nhiên là người siêu năng lực chiến đấu với sinh vật biến dị.

Một người đàn ông đầu trọc mặc âu phục màu đen vừa gặm đá vừa nói.

Hắn là nhân viên chiến đấu của Tiền Tuyến Tự Do, được gọi là “Kim Cương”. Nhìn thân hình giống như một con quái vật to lớn, có thể thấy năng lực chiến đấu của người này theo phong cách nào.

Một bóng người khác đứng bên cạnh Kim Cương, nhìn thân hình hẳn là một nữ nhân, cũng mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc ngắn màu vàng. Cô gái này là Grace Valentine, người hợp tác của Kim Cương, cả hai đều là người năng lực cấp Cường trở lên trong Tiền Tuyến Tự Do.

Thực ra Phong Tiển từng nghe Cố Vấn nhạo báng cách bố trí nhân viên của Tiền Tuyến Tự Do. Hệ thống của bọn họ không có vấn đề gì, người siêu năng lực cao cấp hợp tác hai người một tổ cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là bọn họ sắp xếp hơi bị buồn cười. Chẳng hạn một kẻ có tính cách xung động như Lôi Hỏa lại hợp tác với Dixter, một người có tính cách lãnh khốc gần giống như Gambling Snake; còn kẻ tên là Kim Cương này lại hợp tác với một người đẹp... Điều này khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một con tinh tinh lớn mang theo một cô gái tóc vàng leo lên cao ốc của đế quốc, sau đó bị bắn chết rất thương tâm... (phim King Kong 2005)

- Hà, anh bạn, cần giúp một tay không?

Kim Cương lớn tiếng hỏi.

Phong Tiển giả vờ cười trả lời:

- Anh bạn, ta khuyên ngươi nên tập trung chú ý, cẩn thận một chút...

- Cẩn thận cái...

Còn chưa nói xong, Kim Cương đã bị người khổng lồ biến dị đánh xuống một quyền giống như đóng dấu.

Grace cũng lộ vẻ kinh ngạc, may mà quái vật kia không đánh nàng trước. Nàng nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, suýt soát tránh khỏi ảnh hưởng của một đòn này.

Kim Cương thì không may như vậy, phía đông tòa nhà này từ sân thượng đến tầng trệt bị một quyền đánh thành khe nứt, hắn bị tầng lầu sụp đổ và nắm tay của người khổng lồ đè xuống dưới cùng.

- Cẩn thận cái này.

Phong Tiển cười cười, lại từ trong túi quần lấy ra một điếu xi gà đốt lên.

- À, hóa ra ngươi nói cái này.

Kim Cương từ dưới gạch đá vụn đứng lên, dùng một tay đẩy tấm xi măng to lớn đè trên người mình ra, tay kia phủi phủi bụi bặm trên đầu trọc:

- Tốc độ đúng là khiến người ta bất ngờ, hừ... vừa gặp mặt đã làm dơ quần áo của ta rồi.

- Ha ha... quần áo dơ rồi... nói vậy chắc người không sao.

Phong Tiển thoải mái bắt đầu xem trận chiến.

Làm nhân viên thu thập tin tức của Nghịch Thập Tự, tư liệu về nhân viên chiến đấu của các tổ chức lớn bao gồm cả đế quốc, Phong Tiển đều có ghi lại. Dưới sự giúp đỡ của hệ thống “Vận Mệnh”gần như vô địch, Nghịch Thập Tự muốn lấy cắp những thông tin này cũng giống như lấy đồ trong túi.

Phong Tiển hiểu rõ nội tình và năng lực của Kim Cương, hắn biết người biến dị như Kim Cương đối phó với người khổng lồ biến dị trước mắt này, nhất định là ung dung thoải mái, cho nên hắn cũng bỏ ý định sử dụng chiêu thức mang tính hủy diệt, chờ đối phương biểu diễn.

Kim Cương hoàn toàn không đếm xỉa tới người khổng lồ biến dị gần trong gang tấc, nói với Phong Tiển:

- Anh bạn, ngươi là người phe nào? Quân đế quốc? Nghịch Thập Tự? Đội du kích? Hay là phe nào khác?

Người khổng lồ biến dị gầm lên một tiếng, một chân đạp xuống Kim Cương. Mỗi lần nó tấn công đều rất nhanh, sức lực rung chuyển núi sông, một chân này đạp xuống, trong phạm vi mấy trăm mét đều có thể cảm thấy mặt đất chấn động.

Máu từ dưới bàn chân to lớn kia tràn ra, chảy về bốn phía. Đó không phải máu của Kim Cương, mà là máu của người khổng lồ biến dị chảy ra. Nó giơ chân lên, gào thét lui về phía sau mấy bước, chỉ mấy bước này đã cách khoảng mười mét rồi.

Kim Cương vẫn đứng tại chỗ, cả người màu đỏ, hắn giống như cây đinh dựng trên mặt đất, đâm rách bàn chân của người khổng lồ.

Phong Tiển thừa dịp này trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn:

- Ta thuộc phe nào cũng không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết, ta tới để xử lý vấn đề ô nhiễm. Còn nữa, ta không muốn chọc phải bất cứ phiền phức gì.

Lúc này Grace nói:

- Vậy ngươi làm sao xác định chúng ta có thuộc phe đối địch hay không?

- Ta đoán các ngươi là người của Tiền Tuyến Tự Do đúng không.

Phong Tiển trả lời:

- Ban nãy lúc anh bạn kia hỏi đã để lộ rồi.

Hắn biết rõ lai lịch của đối phương, nhưng lúc này vẫn phải giả vờ hồ đồ, giống như vừa mới đoán ra được:

- Ta mặc kệ những người khác trong thành phố dự tính thế nào, dù sao ta sẽ khuyên mỗi người mình gặp, trước tiên bỏ qua nội đấu giữa loài người, tiêu diệt “thứ kia” ở bên dưới rồi tính sau.

Kim Cương vừa đi về phía người khổng lồ biến dị, vừa cười hỏi:

- Anh bạn, ngươi có vẻ biết rất nhiều, vậy ngươi hãy đoán một chút, tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?

- Ngươi hỏi như vậy, kẻ ngốc cũng biết ẩn ý của ngươi là “chúng ta cũng tới xử lý vấn đề ô nhiễm” rồi.

Grace không nhịn được nói với người hợp tác vừa mới để lộ thân phận:

- Nhớ trưởng quan Berg đã nói gì không, bất kể gặp phải người nào đều do ta đàm phán.

Kim Cương mở rộng hai tay:

- Được được, phụ nữ chỉ biết nói cả ngày, còn đàn ông lại phải làm việc.

Nói xong thân hình hắn nhanh chóng lướt về phía trước, một quyền đánh vào đầu gối chân phải người khổng lồ, trực tiếp đánh vỡ xương đầu gối, bàn tay cắm vào bên trong đầu gối, dùng sức rút ra mấy sợi gân.

Tốc độ phản ứng của người khổng lồ biến dị rất nhanh, năng lực thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng dưới nắm tay của Kim Cương lại không có sức chống đỡ, nhiều lần bị trọng thương.

- Thật mỉa mai, thân thể mạnh đến mức có thể phòng ngự năng lượng công kích của người siêu năng lực, nhưng lại thua dưới công kích vật lý của người siêu năng lực thuần sức mạnh.

Phong Tiển hút xì gà nói:

- Năng lực nhìn như mạnh nhất, thực ra cũng là nhược điểm rõ ràng nhất. Một khi tại lĩnh vực cận chiến mà mình am hiểu nhất gặp phải đối thủ mạnh hơn, vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn.

Grace đã đi đến cách Phong Tiển không tới mười bước:

- Ta cũng có thể đoán một chút, ngươi là người của Nghịch Thập Tự đúng không?

Phong Tiển nghĩ thầm cô gái này đúng là nhạy bén, có điều mặt vẫn không đổi sắc trả lời:

- Hả? Làm sao biết được?

Kim Cương nhảy lên trên người khổng lồ biến dị đã mất khả năng hành động cơ bản, bắt đầu đánh vào trái tim của nó. Người khổng lồ thì dùng hai nắm tay điên cuồng công kích Kim Cương, lại giống như lấy trứng chọi đá. Sau khi liên tục tấn công, hai bàn tay to lớn của nó lại biến thành máu thịt đầm đìa.

- Rất đơn giản, đám người năng lực cấp Cường của quân đội đế quốc lưu lại trong thành phố này, chúng ta đều gặp cả rồi. Đội du kích gần như đều là người bình thường, còn trong bình dân có loại cao thủ như ngươi thì khả năng cực thấp. Evolution thì...

Grace nói:

- Ta chỉ có thể nói ngươi không giống lắm.

- Đúng vậy, ta đoán người của Evolution có thể sống sót chạy ra khỏi sở nghiên, đều là những kẻ mặt cương thi không có chút cảm xúc nào.

Câu trả lời của Phong Tiển không thừa nhận cũng không phủ nhận.

- Hừ... vậy ta xem như ngươi là người của Nghịch Thập Tự rồi.

Grace nói:

- Có tin tức gì muốn chia sẻ với chúng ta không?

- Có cần chờ anh bạn kia xong việc qua đây rồi hãy nói?

Phong Tiển chỉ chỉ Kim Cương bên kia.

Không ngờ Grace còn chưa nói gì, Kim Cương đã lớn tiếng trả lời:

- Ta nghe thấy.

Lúc hắn nói lời này, động tác đã đổi thành đánh vào đầu người khổng lồ. Bởi vì hắn nhắm vào trái tim đánh cả buổi, phát hiện đối phương lại không chết, vì vậy dùng sức xé lồng ngực của đối phương ra xem thế nào. Kết quả phát hiện khí quan trong đó đều đã dời chỗ, không còn nằm ở vị trí ban đầu, hơn nữa chung quanh lục phủ ngũ tạng còn mọc mầm thịt như vật sống, giống như xúc tu bắt đầu công kích.

- Được rồi.

Phong Tiển suy nghĩ một chút, nói:

- Tình huống đại khái là... tầng dưới cùng của sở nghiên cứu có một con quái vật, thứ do nó tiết ra chính là ngọn nguồn ô nhiễm. Nếu như mặc kệ thì nó sẽ tiến hóa thành thượng đế, nhân tiện hủy diệt toàn bộ loài người, hoặc là biến chúng ta thành ký sinh trùng đường ruột gì đó.

Vẻ mặt Grace cứng đờ, động tác của Kim Cương cũng ngừng lại, hai người nghiêng đầu nhìn Phong Tiển:

- Ngươi đang nói đùa sao?

- Ta có ba đồng bạn đã xuống rồi, nếu các ngươi không để ý thì ta cũng muốn xuống.

Phong Tiển hút xong xì gà, tiện tay ném một cái:

- À... đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, Tiền Tuyến Tự Do có vũ khí hạt nhân không?

Grace lắc đầu:

- Không có...

Kim Cương cuối cùng đã đánh chết người khổng lồ biến dị, toàn thân đầy vết máu dơ bẩn lại thốt lên một câu:

- Thực ra... cái này... có thể có...

- Nếu cần thì có thể chế tạo sao.

Phong Tiển đá văng mấy khối đá vụn, lộ ra lồng thang máy ở cửa vào sở nghiên cứu:

- Nếu hôm nay không thể giải quyết xong chuyện này, các ngươi tốt nhất nên có.

Trước khi nhảy xuống hắn để lại một câu:

- Ta đề nghị các ngươi nên trở về báo cáo tình hình với cấp trên, không cần xuống trợ giúp. Bởi vì nếu ngay cả Blood Owl cũng không giải quyết được quái vật trong sở nghiên cứu, người nào xuống cũng đều là chịu chết.

Dứt lời Phong Tiển tung người nhảy một cái, dùng tư thế và phương thức rơi xuống gần giống như Blood Owl trước đó tiến vào lồng thang máy. Sau khi chạm đất, mượn một chút ánh sáng ở phía trên, hắn tùy ý vớ lấy một miếng gỗ, sau đó khẽ vuốt ngón tay qua, miếng gỗ kia lập tức bốc cháy trở thành bó đuốc đơn giản. Hắn nhanh chóng tìm được lối đi của bọn Blood Owl, lập tức theo sau.

- Chúng ta phải làm sao đây? Làm theo lời hắn à?

Kim Cương hỏi.

- Nhìn hắn không giống như đang nói dối.

Grace nói:

- Người của Nghịch Thập Tự có thể làm bất cứ chuyện gì.

- Đúng vậy, cứu thế giới hoặc hủy diệt thế giới đều có thể.

Kim Cương nhảy xuống khỏi người khổng lồ, hiện giờ sinh vật biến dị to lớn này xem như đã hoàn toàn tắt thở.

Grace nói:

- Cho dù hắn nói dối, chúng ta cũng không cần nóng lòng xuống nghiệm chứng, thông báo một chút cho trưởng quan Berg cũng không sao. Nếu hắn nói thật... vậy chúng ta không cần xuống nữa.

- Hừ... cái kẻ gọi là Blood Owl kia thật sự mạnh như lời đồn sao? Hiếm khi ở trong cùng một thành phố, ta đúng là hiếu kỳ muốn so chiêu với hắn.

Ánh mắt của Kim Cương dời đến cửa vào hướng xuống phía dưới kia.

Grace thở dài, chỉ nói một câu:

- Đi thôi.

Nàng lập tức xoay người rời khỏi. Kim Cương thì lưu luyến nhìn cửa vào một cái, sau đó mới đi theo.