Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 23: Ba bên giao dịch



- Ta chưa từng muốn trở thành nhân vật lớn gì đó.

Vanessa ăn một miếng điểm tâm ngọt cuối cùng, liếm liếm cái muỗng mới chịu mở miệng:

- Những thứ như mộng tưởng, hi vọng, trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến. Lúc ở tiểu học ta đã biết mình xem như là một cô gái xinh xắn, cho nên đã nghĩ sống ngày nào hay ngày đó, tương lai gả cho người có tiền, thoải mái sống qua một đời là được.

- Cho đến năm mười một tuổi, năng lực của ta thức tỉnh, ta mới bắt đầu ý thức được mình khác với mọi người.

Cố Vấn ngồi cùng bàn ăn với nàng còn chưa càn quét xong bánh trái trong mâm, nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt và tiếng ậm ừ để đáp lại Vanessa, biểu thị mình muốn nghe tiếp.

- Khi còn bé ta đã thường xuyên hỏi mình, cha mẹ của ta... có phải ghét ta không...

Vanessa nói tiếp:

- Ánh mắt của cha nhìn ta rất lạnh nhạt, có lúc còn mang theo vẻ sợ hãi. Mặc dù bề ngoài ông ấy giả vờ giống như những gia trưởng bình thường khác, nhưng ta vẫn có thể phát giác được. Còn mẹ ta lại càng kỳ quái, bà giống như những phụ nữ tinh thần gần sụp đổ trong phim kinh dị. Theo ta lớn lên từng năm, bà càng ngày càng kính trọng ta hơn là gần gũi.

Những chuyện mà lúc nhỏ không chú ý tới, sau khi lên trung học tất cả đều hiện ra. Cha mẹ ta không có điểm nào giống với ta. Bọn họ và cha mẹ của bọn họ, hoàn toàn không ai có màu tóc hoặc con ngươi giống với ta, cho dù muốn tìm một họ hàng có ngũ quan tương tự với ta cũng không được. Ngay cả bà ngoại của ta cũng nói mấy câu như “cháu ngoại xinh đẹp như vậy lại do con gái của ta sinh ra”.

- Ta càng lớn thì càng tỏ ra không hợp với người trong nhà, không chỉ bề ngoài mà về mặt tính cách cũng rất khác biệt. Ánh mắt mẹ nhìn ta dường như không phải đang nhìn con gái của mình, mà là đang nhìn một cô gái khác.

- Năm mười bốn tuổi, cuối cùng có người nói với ta, ta là một đứa trẻ được nhận nuôi. Hừ... thực ra cũng không thể gọi là nhận nuôi. Đôi vợ chồng kia nuôi dưỡng ta tới mười bốn tuổi là do bị uy hiếp, bọn họ vẫn luôn bị tổ chức giám thị, còn phải lừa gạt tất cả mọi người chung quanh, tuyên bố ta là con ruột của bọn họ. Mà trên thực tế, con ruột của bọn họ đã bị tráo đổi với ta, được tổ chức nuôi dưỡng để uy hiếp bọn họ.

Giọng nói của nàng có vẻ đồng tình với cha mẹ nuôi của mình. Cố Vấn lại học nàng liếm liếm cái muỗng, tùy ý nói:

- Ừm, cô rất tốt chứng tỏ trong ổ gà không thể có phượng hoàng.

Vanessa liếc hắn một cái:

- Sau đó ta trở về bên cạnh cha ruột, khôi phục họ gốc của mình, Barmond Velazquez. Không phải ta chán ghét cái họ này, chỉ là đã quen người khác gọi mình là Vanessa. Không lâu sau ta biết được mẹ ruột của mình đã chết lúc sinh ta ra, còn cha ruột của ta là đại đoàn trưởng Cesare Barmond của Giới Luật Thép, ta là một đứa con tư sinh.

- Cho nên suy đoán trước đó của ngươi là sai, không tra được tư liệu của ta không phải vì ta từ nhỏ đã lớn lên trong tổ chức. Cho dù là đứa trẻ do tổ chức nuôi lớn, trong kho dữ liệu của Sứ Đồ cũng sẽ có dấu vết để lần ra. Ngươi không tìm được thông tin của ta, là vì trước mười bốn tuổi ta đã dùng một thân phận khác.

Cố Vấn nói tiếp:

- Để cô gia nhập tổ chức trước cái tuổi phải đăng ký ID thân phận của đế quốc, khi đó thân phận của cô chỉ được ghi chép trong kho dữ liệu của chính quyền địa phương, chỉ cần hủy phần ghi chép kia là được. Ha ha... đúng là phương pháp rất tốt, ta có quen một kẻ cũng làm như vậy, hơn nữa lúc vị thành niên hắn đã tự mình đi làm.

“Cái kẻ” mà Cố Vấn ám chỉ dĩ nhiên là Devitt Lyle từng giả mạo mình.

- Chuyện về sau không có gì đáng nói. Cha ta đương nhiên sẽ không để ta đi xông pha chiến đấu, ông ấy để ta lại quận Hồng Sư có thế cuộc an bình, cũng là chỗ đặt tổng đài hệ thống Sứ Đồ, giữ một chức vị nhàn rỗi. Nhưng những người bên cạnh, cùng với thành viên cấp bậc khá cao trong tổ chức đều biết thân phận thật sự của ta, đó vốn là một bí mật công khai.

Nói xong Vanessa lại trừng mắt nhìn Cố Vấn:

- Hài lòng rồi chứ?

Cố Vấn nhún nhún vai, thái độ mập mờ không tỏ rõ ý kiến:

- Cũng không thể nói là thất vọng.

Vanessa lập tức nói:

- Vậy thêm một ván nữa đi.

- Cô đã thua liền mấy chục ván rồi, có thắng tiếp chắc ta cũng không nghĩ ra vấn đề gì để hỏi nữa.

Cố Vấn trả lời.

- Ta còn không để ý, ngươi việc gì phải từ chối.

Vanessa nói.

- Ha ha... cô muốn ta trả lời câu hỏi đến vậy sao.

Cố Vấn cười nói:

- Dù sao trải qua nhiều ván như vậy, đủ thấy các loại cờ thể thao chính thức thì không thắng được ta rồi. Ta đã hỏi cô nhiều vấn đề như thế, vậy cứ ưu đãi một lần, để cô hỏi ta một câu.

- Đây là ngươi nói nhé.

Vanessa vội vàng nói:

- Không được nuốt lời! Ta hỏi đây.

- Chậm đã.

Cố Vấn lại nói.

- Hả! Ngươi...

- Ta muốn nói rõ với cô một chút, đừng hỏi những chuyện như “mục đích thực sự của Nghịch Thập Tự là gì”, nói thật ta cũng không biết đâu.

Cố Vấn nói:

- Hiếm khi để cho cô hỏi một vấn đề, đừng lãng phí cơ hội.

- Ta biết rồi, ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, đừng quên quy tắc, lúc trả lời không được nói dối.

Vanessa nói.

- Được rồi được rồi, cô hỏi đi.

- Kế hoạch tiếp theo của các ngươi liên quan đến Giới Luật Thép là gì?

Đã không hỏi được mục đích cuối cùng, Vanessa dứt khoát hỏi tình hình trước mắt.

Cố Vấn do dự mấy giây, trả lời:

- Làm gì? Sau khi ta cho cô biết, cô sẽ tìm cơ hội cảnh báo với tổ chức à?

- Đây là câu trả lời sao?

Vanessa học theo Cố Vấn, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi.

- Ừm... kế hoạch tiếp theo đúng không...

Cố Vấn cầm nước cà chua trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói:

- Sắp xếp của ta như sau, cùng với ông già kia của cô, còn có Tào Sóc của Hình Thiên, làm một lần ba bên giao dịch.

- Dưới sự phối hợp của liên quân Giới Luật Thép và Tia Chớp Trắng, Hình Thiên sẽ tiêu diệt những lực lượng chống cự của nhà nước còn sót lại ở quận Long, thanh trừng tất cả thế lực của đế quốc trên lãnh thổ quận Long. Sau đó Giới Luật Thép sẽ quay giáo đâm ngược, cùng với Hình Thiên nội ứng ngoại hợp, trực tiếp ra tay với Tia Chớp Trắng, “phán quyết” toàn bộ nhân vật cao tầng của bọn chúng. Sau khi giải quyết xong, quân đội của Tia Chớp Trắng sẽ như rắn mất đầu, dĩ nhiên chỉ còn lại hai con đường là bị thu nạp hoặc giải tán. Tiếp theo Nghịch Thập Tự sẽ phát động lực lượng của Thiên Minh và Ngân Ảnh, trợ giúp Giới Luật Thép đánh chiếm quận Song Ưng. Trong lúc này Hình Thiên mặc dù sẽ không trực tiếp tham gia giúp đỡ, nhưng cũng sẽ không đâm sau lưng một dao. Giới Luật Thép sẽ không cần lo lắng phía sau, toàn bộ chiến tuyến ép về phía quận Song Ưng.

- Mà kết quả của ba bên giao dịch này là... Hình Thiên có thể ngồi yên sở hữu khu vực quận Long và Đông Nam Á, Giới Luật Thép thì chiếm lĩnh quận lớn nhất trên Trái Đất này, cuối cùng hội họp với quân đội Châu Âu ở đầu tây quận Song Ưng.

- Vậy các ngươi sẽ có được gì?

Vanessa hỏi.

- Hờ... có được một cục diện lý tưởng, chỉ thế thôi.

Cố Vấn trả lời:

- À, đúng rồi, sau khi giao dịch hoàn thành, cô cũng không cần ở lại chỗ chúng ta nữa. Một điều kiện khác mà cha cô đưa ra là đưa con tin trở về. Trải qua một phen mặc cả, ta đã thành công thuyết phục hắn, sau khi xong việc sẽ thả người.

- Trước khi tới Rome ngươi đã nghĩ đến giao dịch này rồi đúng không?

Vanessa nói:

- Cho nên bắt ta làm con tin cũng chỉ thêm một tầng bảo hiểm mà thôi. Cho dù ta chết trong di tích ở Rome, giao dịch của ngươi vẫn sẽ tiến hành như thường.

Cố Vấn mỉm cười trả lời:

- Ta đã nói rồi, ban đầu ta cũng không ngờ cô sẽ xuất hiện ở Rome, vốn định bắt mục sư trưởng của các ngươi thôi.

Một tay Vanessa nâng cằm, nhìn sang bên cạnh:

- Đột nhiên ta cảm thấy mình chỉ là một người dư thừa, cũng không tính là nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến đại cục gì.

- Thế nào? Ăn ngon ở tốt, không nỡ đi à?

Cố Vấn cười nói.

Vanessa nghe được ý châm chọc trong lời nói của hắn, vì vậy nàng cũng chanh chua trả lời:

- Đúng vậy, ở chỗ các ngươi làm con tin không phải rất tốt sao, cả ngày ăn ăn uống uống ngủ ngủ, không cần làm gì cả, mấy tháng lại tăng thêm vài ký.

- À, hóa ra cô cảm thấy thời gian qua thoải mái quá rồi. Chuyện này dễ thôi, bắt đầu từ hôm nay cô hãy chuyển đến phòng ta ở, có thời gian rảnh ta sẽ hành hạ cô.

Cố Vấn tiếp tục ác ý chế giễu.

- Ha ha ha.

Vanessa cười khan mấy tiếng, đứng dậy:

- Ta sợ rồi, cherryboy (trai tơ), ngươi tha cho ta đi.

Nàng nói ra những lời rất cay nghiệt, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Đợi nàng rời khỏi, Cố Vấn đột nhiên cầm lấy một khúc xương ăn thừa, ném mạnh về phía tay trái. Ở phương hướng đó cách ba bộ bàn ghế, ba người Thuật Sĩ, Kế Toán và Speighton đang ngồi cùng một bàn ăn cơm.

- Ai da! Làm gì vậy!

Sau ót Thuật Sĩ trúng đòn, xoa đầu kêu lên.

- Ai cho ngươi cười?

Cố Vấn lớn tiếng nói.

- Ta quay lưng lại mà ngươi cũng biết?

- Chỉ có ta cười người khác, người khác không được cười ta.

Câu trả lời này không biết có xem là bá khí hay không, dù sao cũng rất vô sỉ.

- Ngươi là radar châm biếm hình người sao?

Thuật Sĩ nói.

Speighton như đang nói đùa:

- Cố Vấn, ngươi cứ dứt khoát cầu hôn cho rồi, ổn định mọi chuyện sớm một chút. Tranh thủ sang năm sinh con trai, để tương lai nó dùng danh nghĩa cháu ngoại của Cesare Barmond, trực tiếp thừa kế vị trí đại đoàn trưởng, đến lúc đó Giới Luật Thép không công tự phá.

- Đừng tưởng ngươi là cao thủ thì ta không thể đùa chết ngươi.

Cố Vấn uống một ngụm nước cà chua, nhếch miệng trả lời.

Kế Toán cười nói:

- Ta có tư cách mục sư, nếu ngươi cần chủ trì một số nghi thức thì có thể đến tìm ta.

- Ta khinh!

Cố Vấn phun một ngụm nước bọt:

- Ngươi ở trên mạng làm một tờ giấy chứng minh tư cách mục sư trái phép, cũng dám chủ trì hôn lễ sao? Ngươi có biết mình là người Do Thái không? Có biết tự trọng một chút không?

Hắn lại nghĩ tới điều gì, nói:

- Hơn nữa... cẩn thận suy nghĩ một chút, ai quy định sinh con trai thì phải kết hôn trước?

“Phụt...”, “phụt....”, “phụt....”, ba người ở bàn bên kia đồng thời phun hết những thứ trong miệng ra ngoài. Bọn họ thật sự không nghĩ tới, có người vừa mới nói ra hai chữ “tự trọng”, lại lập tức kèm thêm một câu phá tan giới hạn vô sỉ của mình.