Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 537: Ăn cướp Đông cung (1)



- Đã như vậy. Vậy được rồi!

Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Kỳ thật ta không có chút tâm tư phá hư sinh hoạt bình thường của Tiên nhi. Nhưng nếu tình thế cần thì ta tin tưởng nàng sẽ hiểu cho ta, cũng sẽ đồng ý cách làm này, tuy nhiên làm như vậy vẫn có chút ủy khuất cho nàng. Nhưng mà...

Tần Tiêu nhíu mày, có chút bận tâm nói ra:

- Trước đó không lâu xảy ra chuyện gì ngươi quên rồi sao? Một nhà Tiên nhi có thể chết chết toàn bộ. Phụ thân chết trong tay mẫu thân và muội muội, mẫu thân cùng muội muội lại bị ta đưa xuống hoàng tuyền. Đổi lại là kẻ nào trong lòng cũng khó chịu. Tuy Tiên nhi cho tới nay thập phần kiên cường, nhưng mà nàng cũng là người thâm tình như biển. Biểu hiện thì nói không bận tâm người thân, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn lo lắng cho người thân của mình, kể cả Lý Khỏa Nhi tính tình xằng bậy bất hảo. Hiện tại ta không dám cam đoan Tiên nhi cảm xúc là thế nào. Ta rất lo lắng, thật sự.

Lý Long Cơ lý giải gật gật đầu:

- Ý của đại ca là lo lắng Tiên nhi không tới Trường An sao?

- Không phải là không có khả năng.

Tần Tiêu phiền muộn thở dài một hơi:

- Có một số việc thực sự rất bất đắc dĩ. Kỳ thật Tiên nhi cho tới nay vẫn cô đơn, thế nhưng mà mỗi lần như vậy nàng đều tổn thương nhất. Lần trước tại Giang Nam thật vất vả nhặt về một mạng. Mới an ổn được hai ba năm, hiện tại lại gặp gỡ biến đổi lớn như thế. Nói theo lương tâm thì nếu là ta cũng không chịu nổi.

Lý Long Cơ rót rượu cho Tần Tiêu, cùng đối ẩm với hắn một ly, lẳng lặng một lúc mới nói:

- Nếu như trên đời này còn có người nào có khả năng cởi bỏ khúc mắc của Tiên nhi thì người đó khẳng định là ngươi. Đại ca, chỗ Tiên nhi ngươi nên tốn chút tinh thần. Nói trắng ra muội muội của ta gả cho ngươi đó là phải làm; đồng thời cũng không thể khiến Tiên nhi bị ủy khuất gì. Phụ hoàng cùng ta kể cả Thái Bình công chúa đều thập phần yêu thích nàng.

- Sau khi nghe chuyện của nàng, nhất trí tỏ vẻ muốn khôi phục thân phận công chúa của nàng, đem thi thể trong lăng Vĩnh Thái công chúa lấy ra, cả lăng mộ không đặt tên, có lẽ sau trăm năm nàng mới dùng tới là quá xa xôi. Nhưng mà cũng tỏ vẻ tôn trọng của Lý gia đối với đại ca cùng Tiên nhi, không phải sao?

- Hơn nữa nếu như bởi vì chuyện của muội muội ta mà làm Tiên nhi có gì đó bất hòa với ngươi, đó cũng không phải lý tưởng. Nếu không như vậy đi, thái tử ta gần đây không có chuyện gì, không bằng thay ngươi đến Giang Nam một chuyến, tự mình tiếp bà chị này vào kinh, ta là thái tử cùng mặt mũi của tam ca nàng vẫn cho a?

Trong đầu Tần Tiêu hiện ra bóng hình xinh đẹp của Tiên nhi, ánh mắt nhập thần, thuận miệng nói ra:

- Tốt lắm... Ah, ngươi nói cái gì?

- Ta nói, ta là người rảnh rỗi, đi Giang Nam một chuyến mang Tiên nhi tới kinh thành!

- Như vậy sao được!

Tần Tiêu luôn miệng nói:

- Ngươi đường đường một thái tử, sao có thể làm chân chạy này? Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi đừng chuyện phiếm.

Lý Long Cơ có chút ngạc nhiên:

- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì, rất rõ ràng ta chỉ nói một câu khách khí mà thôi.

Hắn nào biết rằng Tần Tiêu lo lắng hơn chính là hắn gặp được Dương Ngọc Hoàn.

Từ khi Lý Trọng Tuấn chính biến, Lý Long Cơ chính biến lần lượt phát sinh về sau, Tần Tiêu càng ngày càng cảm thấy khủng hoảng với lịch sử Đại Đường. Mặc dù có một ít xuất thần, nhưng mà chuyện lịch sử luôn mạc minh kỳ diệu, nếu như Lý Long Cơ gặp gỡ Dương Ngọc Hoàn sẽ xảy ra chuyện gì?

Tần Tiêu hừ nặng một tiếng, kiên quyết nói ra:

- Ta tự mình đi về Giang Nam.

- Cái này, vậy không tốt đâu!

Lý Long Cơ liên tục phản đối, hạ giọng nói ra:

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti vừa mới tổ kiến, chuyện lớn nhỏ gì cũng mới đi vào quỹ đạo, ngươi là Đại Đô Đốc sao có thể đem vung tay mà đi? Vạn nhất bọn thủ hạ đoạt quyền lực của ngươi cũng có khả năng.

- Không có dễ dàng như vậy, ngươi yên tâm.

Tần Tiêu tự tin nói ra:

- Ta sẽ một đường đi thẳng theo nam Trường Giang, bảo mã một ngày đi mấy trăm dặm không có vấn đề; lúc về cho dù xa giá nhiều người một chút cũng sẽ tăng thêm tốc độ. Qua lại hai ba tháng là đủ, nói không chừng còn có thể nhanh một chút. Thời gian này có lẽ sẽ xảy ra chút chuyện. Không phải còn ngươi chiếu khán hay sao? Nam Bắc hai nha Đại Đô Đốc, một là chiến hữu đáng tin của ta, một là hảo huynh đệ của ngươi; Thân linh phủ đừng nói, Hình Trường Phong ta có ý định cho ở lại Trường An, cùng Phạm Thức Đức chỉnh lý Hoàng Thành Ngự Suất Ti.

- Vậy được rồi, thời gian hai ba tháng chắc không có vấn đề. Thế nhưng mà không thể quá lâu, nếu trong nửa năm không trở lại, vậy thì ngươi đi uống trà nghỉ mát đi.

Lý Long Cơ nói ra:

- Tính toán ra, ngươi mang binh xuất chinh đến bây giờ cũng đã hơn một năm, lẽ ra cũng nên về nhà một chuyến. Chuyện Tiên nhi cũng nên tốn chút thời gian xử trí đi, bằng không sẽ có phiền toái.

- Ah, còn có một việc.

Tần Tiêu lúc này mới nhớ tới, chính là mục đích lớn nhất hôm nay:

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti thiếu quan viên văn chức, cho ta mấy người. Quách Tử Nghi đã bị ngươi đào góc tường, ngươi nên đền bù tổn thất cho ta.

- Ah? Ha ha!

Lý Long Cơ cười ha hả:

- Ngươi muốn ai?

- Trương Cửu Linh bây giờ đang ở Đông cung a?

- Không sai. Bây giờ là tả xuân phường Ngũ phẩm thiện đại phu, hơn nữa Sùng Văn Quán còn đang làm trưởng phòng.

Tần Tiêu xem thường nghiêng mắt nhìn hắn:

- Sùng Văn Quán, đem làm giáo viên dạy học? Ý của ngươi là đào hắn không đi?

Lý Long Cơ hắc hắc cười mờ ám, cũng không nói chuyện.

Tần Tiêu rất phiền muộn:

- Ta mặc kệ, nhiều không muốn, hai là tốt rồi. Ít nhất không thể chênh lệch với Phạm Thức Đức. Đầu tiên phải bác học, sau đó xử lý chuyện gì cũng phải cẩn thận, chịu khó và trầm ổn, tốt nhất là thông minh cơ linh một chút.

- Yêu cầu thật cao nha!

Lý Long Cơ chậc chậc lắc đầu, suy nghĩ một chút nói ra:

- Bùi Diệu Khanh tám tuổi thi đậu thần đồng được không? Có lẽ ngươi đã gặp qua, thời điểm ở Nhạc Châu là người trẻ tuổi đưa tin cho Trương Húc Tiễn. Ta muốn đưa hắn tới chỗ phụ hoàng, nếu ngươi muốn thì tặng cho ngươi.

- Rất tốt, còn kém một.

Tần Tiêu rất hài lòng. Bùi Diệu Khanh nha, thần đồng đại danh đỉnh đỉnh, đại tài tử.

Lý Long Cơ căm giận nhìn qua Tần Tiêu, tiếp tục nói:

- Nhi tử thứ hai của ngự sử đại phu Lôi Hoài Thần, Lô Bôn. Cũng như ca ca Lô Hoán của hắn, là lương thần nghĩa sĩ. Lô Hoán ngươi biết chứ?

- Biết, ha ha, ngươi không phải cho hắn đưa tin cho ta sao? Rất tốt, tốt lắm.

Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:

- Vậy thành giao!

- Thành giao cái gì, rõ ràng là ngươi xảo trá!

- Ngươi không phải đào Quách Tử Nghi của ta sao?

Tần Tiêu cười to:

- Thái tử điện hạ, có cảm giác hay không, chúng ta quả thực là hai con buôn?

- Đồng cảm.

Lý Long Cơ cũng cười rộ lên:

- Ăn cơm ăn cơm, ai nha, công việc cũng thật nhiều, ăn bữa cơm cũng không an bình.