Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 275: Tế điện vong linh



Dòng người hối hả như một dòng nước chảy chậm rãi đổ về một địa điểm, đó là tòa nhà dùng để cúng bái linh vị của những người đã khuất từ trận chiến với lũ bọ Ngựa, mỗi ngày, có đếm không hết người đến đây và thắp hương, gửi gắm lời tâm sự không cách nào nói ra của họ với người thân đã khuất.

Như vậy, họ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, và tự bao giờ, nơi đây trở thành một nơi ỷ lại của tâm hồn. Hành động tưởng chừng như vô nghĩa và ngây ngô trong mắt người khác lại rất quan trọng đối với những con người có bạn bè, người thân mất đi trong trận chiến tàn khốc.

Hai ngàn ba trăm bốn mươi bảy người! Con số chính xác về số lượng người tử vong, các bài vị đơn sơ được làm nhanh chóng, không có một chút cầu kỳ xếp thành hàng, từng bậc, từng bậc, hơn hai ngàn tấm gỗ đơn giản với những nét mực đen ngòm, có thể là ghi lên tên của người chết, một số may mắn có thêm ngày sinh, nhưng phần lớn chỉ là một cái tên không hơn không kém.

Trước tòa nhà đó là một cái sân nhỏ không rộng lắm, lúc này, có nhiều thành viên của Quân Đoàn Gaia đang đứng đó để giữ gìn trật tự, không cho đám người rối loạn, có một cái lư hương to lớn ở giữa sân, cạnh cái lư hương kia là ba con bọ ngựa khổng lồ, một con có màu vàng chóe bắt mắt, thu hút mọi ánh nhìn của đám người.

Họ nhìn nó không vì nó đẹp và không vì cái thân hình đồ sộ của nó, mà là vì họ nhớ như in con bọ ngựa màu vàng! Ngày đó, giữa ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, con bọ ngựa khổng lồ màu vàng xuất hiện giữa không trung, tuyên bố nó chính là kẻ gây ra cái chết của hơn hai ngàn người.

Tại thời khắc này, ba con bọ ngựa bị trói chặt bằng sợi dây xích to màu đen, tứ chi của chúng đều bị buộc chặt, ở đầu kia của sợi xích, có một thành viên của Quân Đoàn Gaia đang cầm lấy, tổng cộng có mười hai thành viên đang giữ yên ba con bọ ngựa.

Có lẽ bọn nó bị nhiều con người nhìn tới bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, khiến chúng căng thẳng, ba con bọ ngựa không đứng yên một chỗ, mà chúng vùng vẫy mãnh liệt, đôi cánh lớn cụp xuống một bên vì gãy nát, cơ thể không hoàn chỉnh do bị thương, máu tươi tanh tưởi nhuộm chúng thành loài bọ ngựa máu, nhất là con đầu đàn bị đui một mắt, hàm răng lởm chởm nhô ra thị uy, khí tức tàn bạo của loài dã thú cảnh giới Tam Dương kỳ làm mọi người hơi e ngại.

“Nó còn dám hung hăng khi rơi vào tình cảnh này, con bọ ngựa chết tiệt.” Một cư dân bị kinh sợ, hắn ổn định lại tinh thần rồi nghiến răng nói.

“Nó sống không được bao lâu nữa đâu, hôm nay nó phải chết.”

“Đúng đó, con bọ ngựa khốn kiếp, vì mày mà một cánh tay của tao bị đứt lìa.” Một người đàn ông cụt tay nói, khuôn mặt hận thù.

Hơn mười ngàn người chia làm hai bên, chừa lại một con đường rộng vài mét ở giữa, với biểu tình tôn trọng và cung kính, họ đang chờ đợi Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình đến đây để chủ trì buổi lễ.

Đầu phía bên kia, Rinka, Richard, Dieter cùng với Derek, Lucas, và một đứa trẻ có năng lực tiên tri tên là Celena đang đứng chờ đợi, còn các thành viên khác của Quân Đoàn Gaia đều đứng ở bên trong cùng, gần với sân nhỏ, gần một ngàn năm trăm người, cùng mặc một bộ giáp giống nhau, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm dài, nét mặt nghiêm túc, họ tạo ra một cỗ khí thế khiến mọi người phải ngạt thở, không dám đối đầu.

Qua nhiều ngày nghỉ ngơi và hồi phục, di chứng sử dụng năng lực tiến hóa tiên tri của Celena đã gần hết, cô bé có gò má trắng hồng, béo mập đáng yêu cực kỳ, Celena đang cầm tay của Rinka, hốc mắt ửng đỏ vì vừa mới khóc xong, Celena quen biết Nathan rất lâu, cái chết của Nathan là một nỗi đau xé lòng đối với Celena.



“Eira, mau lên nào, chúng ta đã trễ mấy phút rồi đó.” Cách đoàn người không xa, một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt thanh tú đang vẫy tay hối thúc một cô gái khác có mái tóc màu đen óng mượt, hai cô gái như học sinh trung học phổ thông đang đi tới đám đông.

“Tôi biết rồi, buổi lễ còn chưa bắt đầu, Anne, cậu vội vàng quá đấy.” Eira gật đầu trả lời và không khỏi cằn nhằn vài tiếng.

Đó là Anne và Eira, hai cô gái vừa được Quân Đoàn Gaia cứu khỏi tổ nhện, họ ngỡ ngàng sống một cách sung túc trong ngôi nhà mới, vui vẻ đến quên cả thời gian vào việc tắm rửa, một bồn tắm nước nóng đầy mê hoặc, đặc biệt rằng, hai cô gái chưa được tắm loại nước đó gần nửa năm qua, sao họ có thể cưỡng lại cơ chứ?

Chợt họ nhận ra thời gian trôi nhanh, đã đến gần tám giờ, Anne và Eira vội mặc một bộ váy dài màu hồng, nó tôn vinh lên vẻ đẹp thuần khiết của con gái tuổi đôi mươi, thêm nét thành thục và trầm ổn lắng động ấy, Anne và Eira nhận được nhiều cậu con trai chú ý đến.

“Thấy chưa, Anne, tôi đã nói rồi mà, mọi người còn chưa bắt đầu nữa kìa.” Eira chu mỏ nói, hai cô gái vừa đến liền trở thành tâm điểm của nhiều người, họ lập tức nhường ra con đường để Anne và Eira đi vào, tận mắt nhìn thấy buổi lễ long trọng hiếm có.

“Biết rồi mà, vì tôi nóng lòng nhìn thấy Giáo Đình ra sao, và cũng muốn tận mắt nhìn thấy những con người cứu chúng ta ra khỏi quỷ dữ.” Anne vui vẻ nói.

Không chỉ Anne và Eira, mà gần như hơn hai ngàn người vừa được cứu đều đến đây để nhìn xem Giáo Hoàng, bất tri bất giác, những lời đồn thổi và bàn tán của các cư dân khiến họ tưởng tượng một hình ảnh vĩ đại dành cho Giáo Đình và Thanh Vũ.

“Nghe nói rằng, có hơn hai ngàn người chết chỉ trong một đêm, nếu không có Giáo Hoàng xuất hiện và cứu giúp thì mọi người không sống nổi đến ngày hôm nay.” Một người nói nhỏ.

“Tôi còn nghe được, bầy bọ ngựa tấn công như một cơn bão chết chóc cuốn hết, tình trạng khi đó rất hỗn loạn.”

“Nhìn đi, con bọ ngựa kia tiến hóa đến cấp ba rồi đấy, cái khí thế quá dữ tợn rồi, một mình nó có thể giết sạch một ngàn người dễ dàng.”

Đa số người vừa đến đây đều có cảnh giới Nhất Dương kỳ, họ cảm nhận được uy áp từ con bọ ngựa khiến lòng họ sợ hãi, trái tim đập nhanh hơn nhiều.

“Đây là sức mạnh của Quân Đoàn Gaia sao? Một ngàn năm trăm người có cảnh giới Nhị Dương sơ kỳ trở lên, một cỗ lực lượng khổng lồ đủ quét ngang nơi ở của chúng ta khi trước, quả nhiên chỉ có sức mạnh như vậy thì mới có dũng cảm chinh chiến bên ngoài đó.” Anne nói bằng giọng thán phục xen lẫn háo hức, cô muốn gia nhập một Quân Đoàn như vậy, Quân Đoàn càng mạnh, niềm tin của cô vào tương lai càng vững chắc.

Eira đứng kế bên, cô đã choáng ngợp trong không khí nhộn nhịp, xung quanh toàn là người, hơn mười ngàn, họ đứng lại gần với nhau, sắp thành hàng dài ngay ngắn, tạo ra một cảm giác an toàn và làm cho Eira an tĩnh lại. Đã bao lâu rồi? Eira mới cảm thấy cảm giác đó? Có lẽ, chỉ có thời đại trước, con người sống với nhau, chưa có loài sinh vật khát máu, hôm nay, Eira lại cảm nhận được, cái gì gọi là cộng đồng của con người.

“Cậu sao vậy Eira?” Anne nhìn thấy Eira hơi kỳ lạ, cô hỏi.

“Không có gì đâu, nếu cậu muốn gia nhập Quân Đoàn Gaia tôi cũng sẽ đi theo cậu.” Eira lắc đầu nói.

“Cảm ơn cậu Eira, chúng ta sẽ là chiến hữu trên chiến trường, như những ngày trước đó vậy.” Anne hạnh phúc nói.

Eira mỉm cười rạng rỡ, sau đó cô nhìn thấy hai người đi tới từ xa, từng bước một, họ tạo ra âm thanh nhịp nhàng trên mỗi bước chân, bầu không khí ồn ào đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều tập trung vào hai người vừa bước đến.

“Giáo Hoàng đến rồi.” Eira nói với Anne.

Anne gật đầu, cô đã quan sát xung quanh, cảm nhận được nhiều thứ.

“Buổi lễ này rất quan trọng đối với họ, thông qua đó, mình mới hiểu rõ mối thù của họ với con bọ ngựa khổng lồ kia.”

“Giáo Hoàng, một người mà tất cả mọi người phải chờ đợi, không một tiếng oán trách hay tức giận nào, uy vọng của Giáo Hoàng là tuyệt đối.” Tới giờ phút này, Anne càng muốn tìm hiểu về Giáo Hoàng, một nhân vật vĩ đại, tạo ra một tòa thành khổng lồ, bảo vệ hơn mười ngàn con người không biết bao nhiêu lần, như vậy còn chưa đủ vĩ đại hay sao?

Dưới những bóng đèn đường sáng rực, Thanh Vũ và Mặc Hàn bước vào tầm mắt của mọi người.

“Tham kiến Giáo Hoàng.” Ba Quân Đoàn Trưởng, hai Quân Đoàn Phó lập tức khom người cao giọng nói. Nó như một ngòi nổ tung, dẫn dắt mọi người làm theo, trông từ xa, hàng chục ngàn người hơi cúi đầu và đồng thanh nói:

“Tham kiến Giáo Hoàng.”

Âm thanh đồng nhịp vang ra thật xa, vọt thẳng đến nơi tận cùng của bầu trời, tựa hồ nó có thể xé tan những tảng mây trắng đang bay lượn, tạo ra một cơn phong bạo ầm ầm gào thét quét ngang xung quanh.

Ngay cả Thanh Vũ và Mặc Hàn cũng bị tiếng chào hỏi của mọi người làm ngạc nhiên và sững sờ.

Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là danh vọng và quyền uy, mất một vài giây để tinh thần bình tĩnh lại, Thanh Vũ giơ tay lên, tạo ra một luồng linh lực nâng đỡ mọi người ngẩng đầu, sau đó Thanh Vũ mới từ tốn nói:

“Đã để mọi người phải chờ lâu rồi.”

“Ta xin phép lấy thân phận Giáo Hoàng trở thành người chủ trì buổi lễ tế điện người đã khuất vào buổi tối ngày hôm nay.”

Thanh Vũ nói xong, hắn quay qua nhìn ba Quân Đoàn Trưởng và gật đầu một cái. Thanh Vũ bước lên đi về phía lư hương, Mặc Hàn, ba Quân Đoàn Trưởng, hai Phó Quân Đoàn và Celena đi theo sau lưng Thanh Vũ. Rất nhanh, bọn họ đã tới nơi.

Mặc Hàn lấy ra một tờ giấy lớn như một thánh chỉ thời cổ đại, nhưng nó được thiết kế sang trọng và hiện đại hơn nhiều, Mặc Hàn đưa nó cho Thanh Vũ.