Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 20: Nhớ tôi sao?



Trong căn phòng nghỉ, dành riêng cho khách.

Đường Liên phấn khích nhìn nam nhân trước mặt, bàn tay nhẹ chạm lên chiếc áo sơ mi của người đàn ông.

Quanh quẩn giữa cả hai hương vị nước hoa đậm nồng.

Thấy người đàn ông không chủ động, Đường Liên như càng vui vẻ hào hứng, nhìn ngũ quan tuấn mỹ với các góc cạnh sắc sảo khiến cô ta si mê điên cuồng, cả thân thể ưỡn ra, ôm lấy người đàn ông.

Thế nhưng, dù có làm nhiều động tác như thế nào, người đàn ông...thân dưới không có phản ứng.

Vài giây sau, tròng mắt Ôn Thiệu Phong trở nên lạnh lẽo, bàn tay vớ lấy chiếc áo vest mà đứng dậy, không kiêng nể đẩy thẳng Đường Liên ra.

Đường Liên thấy Ôn Thiệu Phong định đi vội giữ lại, nhưng khi bắt gặp lấy ánh mắt sắc sảo, cô ta liền giật lùi ra sau.

Sắc mặt Đường Liên thay đổi liên tục, bóng người đàn ông dần khuất trong căn phòng.

Cô ta, vậy mà thất bại rồi.

Giữa khuya, trên con đường cao tốc, chiếc xe thể thao hào nhoáng một màu bạc chạy xuyên qua màn đêm.

Ôn Thiệu Phong trong lòng thấy hơi muộn phiền.

Ban nãy, khi bắt gặp lấy gương mặt người phụ nữ kia, trong đầu anh tràn đầy hình ảnh của Khương Nhã.

Ôn Thiệu Phong cũng phát hiện, cơ thể anh hoàn toàn không có phản ứng đối với những người phụ nữ khác, nhưng khi bên cạnh Khương Nhã, cả cơ thể lại tự dâng lên.

Chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư, về đêm, bầu không khí trầm lặng tương đối yên tĩnh.

Vừa bước vào, trợ lý Quyết đã tự bước tới quầy tiếp tân mà hỏi chuyện.

“Chúng tôi muốn mua lại khu chung cư này.”

Một xấp tiền lớn được đặt ra, mắt người phụ nữ lóe sáng.

Từ khi nào một khu chung cư cũ lại được một người có thân phận cao quý như vậy để mắt tới chứ.

“Đưa thẻ dự phòng số 40 đây.”

Người phụ nữ ngây ra giây lát, nhưng khi đối diện với những con người có cường quyền như vậy thì cũng không dám chần chừ.

Tốt nhất không nên dây vào, cứ làm theo lời của họ là được rồi. Mọi việc, họ không gánh vác nổi.

Hôm nay là ngày dự lễ khởi quay bộ phim, Khương Nhã dự tiệc đến tối muộn mới về.

Vì mới tẩy trang nên gương mặt bị ảnh hưởng trong có chút ửng hồng, trông rất sạch sẽ không còn lấy vẻ sắc sảo ban đầu.

Cạch, tiếng mở cửa vang lên.

Khương Nhã dựa người ra sau, khóe môi hơi nhếch, cất giọng ngữ điệu có chút ngả ngớn do ảnh hưởng men rượu trong người của cô.

“Ôn thiếu nửa đêm tới đây là muốn cùng tôi vui chơi sao?”

Khương Nhã đứng thẳng dậy, Ôn Thiệu Phong có quyền thế như vậy, nửa đêm nửa hôm có đến đây chỉ cần vẩy ra một số tiền là chẳng có ai ngó ngàng đến.

Nhưng mà lại đến tìm cô như vậy, thật có chút kì lạ.

“Nhớ tôi sao?”

Ôn Thiệu Phong không nói không rằng, căn phòng tuy nhỏ nhưng gian nào gian nấy đều rất rõ ràng.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc váy hai dây có chút mỏng manh. Chậm rãi bước lại gần, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên.

Trên người Khương Nhã có mùi rượu, điều đó khiến Ôn Thiệu Phong rất khó chịu.

“Cô uống rượu?”

Ôn Thiệu Phong đẩy cô ra một góc, cả thân thể nhỏ bé bị khóa chặt trong vòng tay, cô chạm nhẹ vào chiếc áo vest của Ôn Thiệu Phong.

“Ôn thiếu vừa mới ‘vui chơi’ xong đã đến tìm tôi, chẳng lẽ, nữ nhân đó không đáp ứng được nhu cầu của ngài?”

Trên người của Ôn Thiệu Phong có mùi nước hoa của nữ nhân, hơn nữa trên chiếc áo vest còn có chút nhăn nheo.

Đúng là chơi chán món mới nên mò tìm món cũ.

Tư vị cũng quá nhiều đi.

Câu nói này khiến tròng mắt Ôn Thiệu Phong trở nên đen kịt, bàn tay nhấc bổng thân thể cô đặt lên bàn, hung hăng hôn lên đôi môi.

Mùi rượu đậm nồng...!

Rốt cuộc nữ nhân này đã uống rượu với ai cơ chứ?

“Dự án đã có rồi còn đi uống rượu với kẻ khác, cô là đang chê không đủ sao?”

Quanh quẩn chóp mũi của Ôn Thiệu Phong giờ đây toàn là hương vị của cô.

Khương Nhã cúi người, gương mặt hồng nhạt, ánh mắt vẫn còn thoang thoảng vẻ mệt mỏi.

“Đúng vậy, một kẻ như tôi, có bao nhiêu cũng không đủ.”

Ôn Thiệu Phong đã xem cô là loại con gái đó rồi, không kết hợp để diễn thì lại mất hứng lắm.

“Mà kể cũng lạ, kẻ như tôi cũng được Ôn thiếu đặt vào mắt, không biết có phải là phúc phần của tôi...hay không?”