Sắc Đẹp Cám Dỗ

Chương 1



01.

Câu chuyện là như thế này.

Say rượu rồi gửi tin nhắn nhóm, không cẩn thận kéo luôn 3 tên bạn trai cũ và crush hiện tại vào chung một nhóm.

Bạn trai cũ xui xẻo số 1 Đường Khuynh: [Phương Dao?]

Bạn trai cũ xui xẻo số 2- Kỳ Ngôn: [.....]

Bạn trai cũ xui xẻo số 3- Hà Chi An: [ Uống say rồi?]

Tôi say đến ngáo ngơ, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Nhìn từng avatar quen thuộc, trái tim tôi trào lên nỗi chua xót mãnh liệt như thuỷ triều, dưới ảnh hưởng của chất cồn, lại càng mất đi lý trí.

Tôi chỉ muốn mượn cơ hội này đem toàn bộ những phẫn uất đối với mấy tên này trút hết ra.

Tên bất hạnh đầu tiên là mối tình đầu của tôi.

[Đường Khuynh anh là đồ khốn nạn! Hồi cấp 3 theo đuổi tôi nói biết bao nhiêu là lời bùi tai, còn khiến tôi nhất định phải thi vào trường đại học của anh.]

[Kết quả thì sao nào, vừa lên đại học thì anh liền thông đồng với hoa khôi trường, đi nhà nghỉ thì thôi không nói, lại còn quẹt thẻ tín dụng của tôi, mẹ kiếp tôi lớn lên nhìn giống đồ ngu thế à?]

Đường Khuynh: [Chuyện đó chỉ là hiểu lầm…]

Tôi làm lơ anh ta, tiếp tục chĩa mũi nhọn vào tên xui xẻo thứ hai, Kỳ Ngôn.

[Từ đầu tới cuối đều chưa từng công khai tôi trên vòng bạn bè, có thời gian nhấn like cho thanh mai của anh, vậy mà chưa bao giờ trả lời ngay tin nhắn của tôi, có trả lời thì cũng luôn là một dãy chấm lửng, anh nói nhiều thêm một câu thì sẽ chết hả?]

*thanh mai trong “thanh mai trúc mã”, là thành ngữ dùng để chỉ đôi bạn thân từ thời thơ ấu (thường nói về hai người khác giới), thanh mai là chỉ nữ, trúc mã chỉ nam.

Kỳ Ngôn: [……]

Nhìn 6 dấu chấm như khắc vào xưởng tuỷ trên màn hình, giống như ống thuốc xúc tác khiến tôi triệt để cháy bùng lên.

[Không thích tôi sao không thể nói thẳng ra? Bạo lực lạnh thì hay ho lắm sao?]

Kỳ Ngôn: [……Tôi không phải không thích em.]

Tôi làm sao mà tin được nữa.

Hà Chi An nãy giờ nín thin đột nhiên chủ động lên tiếng, tôi bắt đầu công kích anh ta như trước:

[Câm miệng đi, anh là đồ bất lực.]

Trong nhóm lập tức im lặng đến kì dị.

Qua một lát Hà Chi An mới nhắn lên một dấu: [?]

Tôi dùng mu bàn tay ra sức lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều.

Chỉ thấy trái tim càng thêm đau xót căng đầy.

Trong tầm mắt đang mơ hồ, hình như tôi nhìn thấy avatar của Thẩm Kỳ Bạch.

Tưởng đâu mình nhìn nhầm rồi, tôi nhìn kĩ lại thêm lần nữa.

Đúng là anh ấy.

Avatar của anh là một chú chó Labrador rất đáng yêu, là hình gần đây mới đổi, nhìn khác xa so với phong cách cao lãnh điệu thấp của anh lúc thường.

Khi bắt đầu tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.

Cho đến tối hôm qua, tôi lướt tới bài của đàn chị cùng phòng thực nghiệm sấy chó nhà cô ấy đăng trên vòng bạn bè, lúc đó mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện.

Trong lòng nghẹn đầy khổ sở, có loại xúc động không tên càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Ngày thường băn khoăn không dám tỏ tình, kết quả bị người khác nhanh chân đến trước, dựa vào đâu mà tôi còn phải đè nén tình cảm của mình trong mỗi cơn mơ?

Thế là tôi trịnh trọng gõ một hàng chữ:

[Thầy Thẩm, em thích anh.]

Đường Khuynh: [?]

Kỳ Ngôn: [……]

Hà Chi An: [?]

Qua gần khoảng 5 phút, Thẩm Kỳ Bạch gửi tới một đoạn tin nhắn âm thanh.

Tôi run rẩy muốn nhấn vào.

Mèo cưng Nhục Nhục đột nhiên nhảy qua đây, làm điện thoại tôi rớt xuống đất, lại còn mảy may không biết mình làm sai mà nhìn tôi liếm liếm móng mèo.

Tôi đờ ra một lát, trái lại cũng tỉnh rượu vài phần.

Nhặt điện thoại lên, ngây ra nhìn câu tỏ tình kia, còn có tin nhắn thoại Thẩm Kỳ Bạch gửi chưa nghe.

Sau đó, tôi sợ hãi giải tán nhóm luôn.

02.

Chết mất thôi, ba tên bạn trai cũ đều là đàn anh hiện tại cùng phòng thực nghiệm với tôi.

Thẩm Kỳ Bạch là thầy hướng dẫn dạy tôi.

Bởi vì chuyện ngày hôm đó, tôi giả bệnh nằm trong phòng ngủ, liên tục 3 ngày không dám đi phòng thực nghiệm, rảnh rỗi thì nhìn trộm vòng bạn bè của đàn chị.

Mấy ngày nay đàn chị đăng trên vòng bạn bè, tần suất xuất hiện của chú chó Labrador đó vô cùng cao.

Có lần không cẩn thận chụp vào một cái tay thon dài.

Tôi rất quen thuộc cái tay kia, nó đã từng tay cầm tay dạy tôi làm thực nghiệm, từng cười xoa tóc tôi khen tôi học thật nhanh.

Thẩm Kỳ Bạch và đàn chị, không lẽ thật sự ở bên nhau sao?

Ngày thứ 4, uỷ viên học tập chơi khá thân với tôi đến tìm, bảo là cô ấy tạm thời có việc gấp, nhờ vả tôi đem một phần tài liệu rất quan trọng giao cho Thẩm Kỳ Bạch.

Tôi cũng không tiện từ chối, chỉ đành căng da đầu lên mà nhận.

Căn hộ của Thẩm Kỳ Bạch ở gần trường học, lên lầu thấy cửa đang mở, tôi gõ gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, đành đi vào luôn.

Sau đó nhìn thấy ba thân ảnh thon dài, rắn rỏi quen thuộc.

Khuỷu tay Đường Khuynh tựa trên bàn, tư thế nhàn nhã mà đứng nhìn tôi.

Kỳ Ngôn đứng bên cạnh anh ta, khuôn mặt trầm tĩnh cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Chỉ có Hà Chi An ngồi bắt chéo chân trên sofa, cúi đầu chơi điện thoại, giống như không thấy tôi.

Tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng bếp, có lẽ là Thẩm Kỳ Bạch đang rửa đồ.

Tiếng nước đột nhiên dừng lại, “Phương Dao?”

Tim tôi run lên, đặt tài liệu lên bàn, quay người muốn bỏ chạy thì đụng vào một người trước mặt.

Người đó mặc đồ phòng hộ, ánh mắt lướt một vòng trên người bọn tôi, cuối cùng ho một tiếng.

“Vừa mới nhận được thông báo, tòa lầu này có người tiếp xúc gần người bệnh, tạm thời phong toả. Các cô cậu mấy ngày nay cách ly tại chỗ ở nhà. Ai đó lại đây kết bạn Wechat đi, có việc thì liên hệ với chúng tôi.”

Sẽ không đâu sẽ không đâu mà ~

Tôi sửng sốt hai mắt chợt tối sầm, chân mềm ra thiếu chút nữa là ngã xuống.

Một cánh tay kéo tôi dựa vào bả vai, đỡ lấy tôi đang mất hồn.

“Tôi là chủ nhà, để tôi thêm bạn với anh.”

Âm thanh trầm thấp của Thẩm Kỳ Bạch rót vào lỗ tai tôi, kèm theo cả hơi nóng truyền đến, tôi đông cứng cả người, mặt ngay tức khắc đỏ lên.

“Không khỏe sao?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Thẩm Kỳ Bạch lúc này mới buông tôi ra, vừa lấy điện thoại quét mã kết bạn, vừa bình tĩnh dò hỏi người mặc đồ phòng hộ* tình huống cụ thể.

*nguyên văn là 大白 (đại bạch): dùng để chỉ các nhân viên chống dịch mặc quần áo bảo hộ màu trắng ở Trung Quốc đại lục

Trong thời gian đó tôi đi vệ sinh, vừa ra thì thấy 4 người đã ngồi chỉnh tề trên ghế sofa, đợi tôi cùng thương lượng đối sách.

Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Mặt tôi bắt đầu rần rần đỏ lên, đang lúc sững sờ thì vấp phải chân bàn.

Kèm theo tiếng kinh hô, tôi ngồi luôn lên chân Thẩm Kỳ Bạch.

Không khí lặng im trong nháy mắt.

Môi của Thẩm Kỳ Bạch chỉ cách tôi khoảng cỡ tấm giấy mỏng.

“Không còn chỗ nào khác để ngồi sao?” Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Tôi bây giờ mới hoàn hồn lại, tay hoảng chân loạn mà đứng lên, nhưng hai chân giống như bị điện giật, tê tê dại dại.

Cho dù cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.

Chỉ có thể cầu cứu người trước mặt.

“Thầy…thầy Thẩm.”

Cứu tôi với ~ anh ấy sẽ không nghĩ là tôi cố ý đâu nhỉ.

Giọng Thẩm Kỳ Bạch hơi khàn, “Chân mềm rồi à?”

Lời nói mang theo nghĩa khác như vậy, nhưng ngữ khí của anh lại vô cùng tự nhiên, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Tôi hoảng hốt gật đầu, “ Là bệnh từ lúc nhỏ, chỉ cần hồi hộp là sẽ bị như vậy……”

Thẩm Kỳ Bạch nở nụ cười, ánh mắt không hiểu sao có chút thâm trầm, “Từ nhỏ?”

Tôi vội chữa cháy một câu, “Với người khác em không có như vậy đâu….”

Lời này vừa nói ra, tôi lập tức cảm giác được vài ánh mắt sắc như dao rơi xuống người mình.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, là 3 tên bạn trai cũ của tôi.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Kỳ Bạch đỡ lấy eo tôi, tay dùng lực nhẹ nhàng bế lên, đặt tôi xuống sofa bên cạnh.

Tôi len lén quay đầu nhìn Thẩm Kỳ Bạch, anh ấy không nhìn tôi, cầm lấy điện thoại giống như đang trả lời tin nhắn.

Liếc xem một cái, là đàn chị.

Lòng tôi có chút nặng trĩu.

“Phương Dao, ý của em thế nào?”

Tôi từ trong mạch suy nghĩ ngước đầu lên, vừa lúc đối diện với khuôn mặt mang biểu tình xem kịch vui của Đường Khuynh.

“Hả?” Tôi mới nãy không có nghe mấy người nói gì hết á.

“Chuyện chia phòng đấy.”

“Nhà thầy Thẩm có 4 căn phòng, trừ phòng ngủ chính của thầy ra, mấy người bọn anh vừa vặn mỗi người một phòng, vậy nên chỉ có thể thiệt thòi em ngủ trên sofa, trải nệm dưới đất, hoặc là …”

Anh ta dừng một chốc, âm thanh không nhanh không chậm,

“Ở cùng một trong số ba người bọn anh.”

Tôi: “????”

Cái quỷ gì vậy? Tình huống bình thường không phải là tôi ngủ trên giường, còn mấy anh chia theo ngẫu nhiên hả???

Ưu tiên phụ nữ đâu? Phong độ quý ông đâu hả?

“Em không muốn ở cùng bọn anh?”

Tôi theo bản năng nhìn Thẩm Kỳ Bạch, anh vừa lúc cũng nhìn qua.

Trong lòng run lên, tôi chắc như đinh đóng cột, “Đương nhiên là không!”

“Vậy em muốn ngủ sofa hay ngủ dưới đất?”

Không đợi tôi mở miệng, Đường Khuynh chậm rì rì nói:

“Đừng trách anh không nhắc nhở, phòng khách buổi tối muỗi nhiều lắm, ồ, có lẽ không chỉ có muỗi thôi đâu, anh nhớ hình như em rất sợ…..”

Da đầu tôi lập tức ngứa ran, lắc đầu nguầy nguậy.

“Cái này cũng không, cái kia cũng không, không lẽ…”

Đường Khuynh nhìn tôi chằm chằm, “Em muốn ở cùng phòng với thầy Thẩm sao?