Sát Thần

Chương 1397: Tiểu khô lâu



Hàng tỉ quang điểm trắng tinh từ trong đống bạch cốt bay ra, toàn bộ ùa về phía Thạch Nham.

Nhiều điểm năng lượng âm trầm du đãng xung quanh Thạch Nham, dung hợp với linh hồn táng trường của hắn, khiến hắn bỗng nhiên có quyền điều khiển đối với một cỗ lực lượng tân kỳ này.

Cũng vào lúc này, Mị Cơ xuất thủ, cánh tay trắng thuần của nàng ta từ xa chộp tới, linh hoạt như một con độc xà.

Sự băng hàn có thể Thẩm thấu vào linh hồn tế đài làm xương cốt cả người Thạch Nham kêu lách cách, hắn có thể cảm thấy thần thể chậm rãi đông lạnh, có thể nhìn thấy không gian xung quanh bị đông lạnh, xương cốt trắng phau phau dưới chân đều thành như kem cây trong suốt.

Toàn bộ bị băng hàn chi lực của Mị Cơ đóng băng.

Mị Cơ thân là tộc nhân của Mị Ảnh tộc, đối với mị thuật tâm linh trời sinh đã am hiểu, nàng ta nói chuyện người ta một câu là có thể câu hồn phách của người ta, dáng người mạn diệu nóng bỏng mê người, tạo cho người ta một loại cảm giác sai lầm.

"Bốp bốp bốp!"

Tiếng Đóng băng không ngừng truyền đến, ánh mắt của Mị Cơ băng lãnh, đầy khí tức cực hàn.

"Xì xì xì!"

Hàng vạn quang điểm Lượn lờ bên cạnh người Thạch Nham, dưới âm hàn chi lực kết thành tầng sương, phủ lấy thần thể Thạch Nham.

Nhưng mà, mắt Thạch Nham sáng ngời, linh hồn thần chí hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Móng tay hắn như phong đao, áo nghĩa vặn vẹo, những lãnh lưu này đột nhiên rót vào trong mười ngón tay hắn.

Hai tay kéo một cái, lực lượng tinh thuần tĩnh mịch từ đầu ngón tay hắn truyền ra.

Mười đạo hỏa viêm như xiềng xích câu hồn, không thèm quan tâm tới tầng tầng hàn ý, đột nhiên quấn quanh cổ trắng nõn của Mị Cơ.

Ánh mắt Mị Cơ phát lạnh, khẽ kêu: "Ta chính là Mị Cơ của Mị Ảnh tộc, đã nói rõ là không có ý quấy rầy, ngươi nếu vẫn âm thầm phá rối, giúp tiểu tử này đối phó ta, đừng trách ta không nể mặt mũi Bạch Cốt tộc các ngươi."

Mười đạo khí tức trong hỏa viêm sâm bạch, rất âm lãnh tà dị, rõ ràng là khí tức độc đáo của tộc nhân Bạch Cốt tộc, khiến nàng ta nghĩ lầm có người đang âm thầm giúp Thạch Nham. Cho nên Thạch Nham mới có thể hiện ra lực lượng cường hãn như vậy.

Mị Cơ phun ra một đóa băng hoa sen, hoa sen trong suốt. Hàn ý thấu xương. Bên trong hoa còn có hỏa diễm trắng ngần lay động, như có sinh mệnh ba động.

Mười đạo hỏa viêm sâm muốn né qua băng hoa sen. Nhưng lại bị ngọn lửa bên trong băng hoa sen hấp dẫn, không ngờ thoát ly khỏi sự khống chế của Thạch Nham, đều quấn lên bên trên hoa sen, hoa sen trong suốt truyền đến thanh âm leng keng, mười đạo hỏa viêm sâm trong tiếng vang kỳ dị đã dần dần suy yếu, chậm rãi biến mất.

"Giết."

Một con huyết hải màu đỏ tươi như cự long ra khỏi vực sâu. Từ trước ngực Thạch Nham rít gào lao ra.

Huyết hải ngưng tụ trên hư không, biến thành ma thần dữ tợn hiếu sát, cao trăm trượng, thân thể rộng như núi, một đôi cự trảo như mỏ neo, Đột nhiên đánh thẳng tới đỉnh đầu Mị Cơ.

Con mắt sáng của Mị Cơ lóe ra vẻ kinh dị. Ngưng thần nhìn về phía ma thần dùng huyết kiếm ngưng kết ra, chính là bí thuật của Hắc Ma tộc, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, sao tinh thông các loại áo quyết hiếm lại.

Nàng ta giơ tay lên tóm một cái, một tấm gương sáng đột nhiên thoáng hiện, gương chiếu ra vô số băng quang, băng quang bắn ra.

Cự trảo của Ma thần đánh trúng gương, chỉ nghe một tiếng keng, nhưng gương vẫn yên lành.

Mị Cơ không thèm nhìn tấm gương, thân thể mạn diệu như rắn nước vặn vẹo mấy cái, đột nhiên, một khối tường băng từ dưới chân, đỉnh đầu Thạch Nham đột nhiên ngưng kết ra, hơn nữa trong nháy mắt đã ép vào, lập tức trói hắn.

"Nhiều trò nhỉ, nhưng ngươi tuy rằng có ám năng lượng, lại không biết vận dụng như thế nào để phát huy ra uy lực chân chính của nó. Nếu không, muốn giết hay bắt ngươi thật đúng là không phải một chuyện sự tình đơn giản." Mị Cơ cười lạnh, đi tới trước người Thạch Nham, ngọc thủ đặt lên một mặt tường băng.

Hàn khí tăng vọt gấp mấy lần.

Tường băng hoàn toàn kết thành khối băng hình tứ giác, Thạch Nham Thạch Nham đông cứng bên trong.

Gân mạch, xương cốt, thần kinh, ý thức, lúc này đều bị đông lạnh, ngay cả tư duy của hắn cũng đình trệ, ngay cả tế đài cũng kết thành băng sương.

Mị Cơ lộ ra vẻ hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, khẽ kêu: "Chuyện của ta đã kết thúc rồi, sẽ không quấy rầy nữa, bằng hữu nếu có rảnh, sau này tới Mị Ảnh tộc, Mị Cơ sẽ tự mình tiếp đãi."

Nàng ta hướng tới chỗ hư vô của Khô Lâu đảo, dùng lễ nghi của Mị Ảnh tộc thi lễ, lập tức một tay dính lấy khối băng, muốn rời khỏi Khô Lâu đảo, sau khi rời khỏi nơi này sẽ chậm rãi luyện hóa Thạch Nham, để nàng ta có được cơ hội đột phá cảnh giới Vực Tổ.

Khi nàng ta chuẩn bị động thủ rồi rời khỏi, nếu có người từ bên ngoài nhìn, sẽ phát hiện bộ vị con ngươi của Khô Lâu đảo truyền đến ánh sáng âm u.

Khô lâu đầu như đột nhiên thức tỉnh, như có sinh mệnh!

"Vù vù!"

Hai con cốt long, chiều cao mấy trăm thước mấy trăm thước từ trong con ngươi trống rỗng của khô lâu đầu bay ra.

Cốt long cả người cốt giáp trắng phau phau, con ngươi ở đầu rồng khảm bảo thạch kỳ lạ, cả người trắng ngần trong suốt, vừa bay ra liền phóng tới chỗ Mị Cơ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một con cốt long trắng ngần há miệng phun, một đầm lầy đột nhiên xuất hiện, bên trong đầy mùi thối, rõ ràng ẩn chứa kịch độc.

Một con cốt long khác phe phẩy cánh xương, gió lốc do cương phong hình thành ập tới, mục tiêu cũng là Mị Cơ.

Mị Cơ trong lòng lạnh toát, không nhịn được khẽ kêu: "Mị Ảnh tộc ta và Bạch Cốt tộc ngươi trước nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi dám hạ độc thủ với ta, muốn khơi mào tranh chấp giữa hai ư?"

Khô Lâu đảo vẫn không có hồi âm.

Mị Cơ hít sâu một hơi, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt nàng ta dần dần ngưng trọng, không thể không trước tiên bỏ Thạch Nham lại.

Khí tức nguy hiểm từ hai con cốt long truyền đến không hề kém vợ chồng Đồ Thích Kì, Nhã Vân, hơn nữa nàng ta cũng biết cốt nô mà tộc nhân Bạch Cốt tộc thối luyện không biết đau đớn, không sợ tử vong, còn có thể tùy thời dẫn nổ, là khôi lỗi phi thường đáng sợ.

Nếu nàng ta ở trạng thái đỉnh phong, cho dù là một tay ôm Thạch Nham cũng không ngại hai con cốt long này.

Nhưng hiện tại.

Ở Long Tích tinh bị giới trung giới của Thạch Nham bổ tung đánh cho bị thương, lại trải qua thời gian dài truy đuổi như vậy, trạng thái hiện giờ của nàng ta cực kỳ xáu, ngay cả một nửa lực lượng của thời kì toàn thịnh cũng không có, căn bản không thể vừa phân tâm đối địch vừa mang Thạch Nham thoát ly Khô Lâu đảo này.

Trong khối băng hình Tứ giác, Thạch Nham triệt để thành khối băng, thần thể, linh hồn đều tạm thời đóng băng.

Chỉ có một chỗ vị trí chậm rãi có ba động rất nhỏ, đó là tầng thiên hỏa, biển lửa do thiên hỏa hình thành từ đầu tới cuối đều không thực sự tắt, biển lửa chậm rãi đốt cháy, dần dần lay tỉnh phó hồn, khiến hồn thứ hai đã đóng băng của hắn dần dần tỉnh dậy.

Hai con cốt long trắng ngần phun ra kịch độc, tạo ra gió lốc, trùng kích tới Mị Cơ.

Mị Cơ vận chuyển áo nghĩa, quanh người băng hàn thấu xương, băng lăng, băng kiếm, bão tuyết đồng loạt thi triển, cũng chỉ đấu ngang ngửa với hai con cốt long, mặt nạ dữ tợn mới cũng bị xé rách, quần áo cũng có nhiều vết rách, cơ thể trắng nõn cũng dần dần lộ ra.

Đáng tiếc cốt long không biết thưởng thức vẻ gợi cảm của nàng ta, Thạch Nham biết thưởng thức thì lại bị đóng băng, ý thức còn chưa tỉnh lại.

Cái miệng như vực sâu của cự đảo lúc này rất quỷ dị chuyển động, một thân thể nho nhỏ từ trong đó đi ra, nhảy về phía Mị Cơ.

Hắn vừa nhảy, có thể vượt qua cự ly mà cốt long cũng không bay qua nổi, chân xương hạ xuống, toàn bộ Khô Lâu đảo đều rung chuyển.

Đây là một tiểu khô lâu thân cao chỉ một thước hai. Cả người màu trắng, mỗi một cây xương cốt đều trong suốt như ngọc thạch, lấp lánh ánh sáng mênh mông, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị, trong tộc nhân Bạch Cốt tộc, loại chiều cao này chỉ là tiểu hài tử, cách thời gian trưởng thành còn lâu lắm.

Hắn nhảy dựng lên, tốc độ lại cực nhanh, cách Mị Cơ càng lúc càng gần.

Bạch Cốt tộc là chủng tộc cực kỳ đặc thù, con của họ cũng không phải thông qua nhục thân của mẫu thân dựng dục mà ra, mà là mỗi một trẻ con Bạch Cốt tộc mới sinh đều được cha mẹ Luyện ra.

Do cha mẹ tụ tập vô số bạch cốt, tìm cốt hài sinh linh cường đại, dùng Cốt trì của Bạch Cốt tộc để thối luyện, quá trình này chậm thì mấy trăm năm, lâu thì vạn năm.

Thông qua Cốt trì hấp thu tụ tập tích lũy năng lượng trong hàng tỉ bạch cốt, sau đó mới có thể chậm rãi hình thành một tiểu hài tử, sau khi cốt thân hình thành, do chủ hồn của cha mẹ hồn giao, hao phí tâm huyết hồn phách và năng lượng của cha mẹ, hình thành một sinh mệnh chủng tử, lập tức đưa vào xương cốt đứa con, rồi trải qua rất nhiều năm sinh mệnh chủng tử và cốt thân kết hợp, một Bạch Cốt tộc chân chính tân sinh, mới xem như là chân chính thành hình.

Nói Bạch Cốt tộc trong chủng tộc sinh linh, là chủng tộc sinh sản gian nan nhất cũng không quá.

Một đứa con của Bạch Cốt tộc sinh ra, ít nhất cần mấy ngàn năm thời gian, lâu một chút thì mấy vạn năm cũng có thể.

Đứa con của Bạch Cốt tộc sinh ra gian nan như vậy, sau khi sinh tất nhiên khác hẳn với người thường.

Bình thường mà nói, nếu cha mẹ chúng đủ lợi hại, bạch cốt thối luyện cũng rất khan hiếm, cốt thân vào một khắc thành hình sẽ phi thường khủng bố, thậm chí có thể đạt tới cường độ nhục thân của võ giả cảnh giới Bất Hủ, nếu chủ hồn của cha mẹ cao thâm tinh trạm, sinh mệnh chủng tử do hồn giao hình thành cũng sẽ cực kỳ bất phàm.

Bình thường mà nói, đứa con của tộc nhân Bạch Cốt tộc vừa sinh ra đều ít nhất có cảnh giới Thần Vương.

Cha mẹ lợi hại thì đứa con được sinh hạ sẽ là Nguyên Thần cảnh Hư Thần, Nguyên Thần cảnh cũng không ít, thậm chí ngay cả Thủy Thần đều có thể hình thành vào một thoáng sinh mệnh chủng tử được kích hoạt.

Lúc này đứa con của Bạch Cốt tộc nhảy tới chỗ Mị Cơ, trên đầu của tiểu khô lâu có vô số phù văn thần bí huyền ảo, lờ mờ do thái sơ phù văn lạc ấn mà thành, phi thường kỳ diệu, hắn một đường đi tới, giẫm cho cả Khô Lâu đảo đều ầm ầm chấn động.

Loại lực lượng do xương chân phát ra này quả thực cực kỳ kinh người, e là rất nhiều cường giả cảnh giới Bất Hủ cũng khó có thể đạt tới.

Tiểu khô lâu này ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Bất Hủ rồi! Nhỏ như vậy đã có cảnh giới tu vi này, cũng không biết cha mẹ hắn rốt cuộc là nhân vật cỡ nào.