Sát Thần

Chương 1401: Huyền Âm thi trùng



"Tê tê!"

Mãnh xà do thi lực ngưng kết tạo ra, giống như một dây thừng cực lớn trói lấy Mị Cơ.

Thân hình Mị Cơ bị treo giữa không trung của đảo khô lâu, di chuyển cũng gian nan. Từng dòng thi khí thoát ra theo tiếng rít quái dị của mãng xà, đều thẩm thấu vào trong huyết nhục của nàng.

Phệ tộc có tám chi lớn, chia ra tu luyện bát đại tà lực. Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư thuộc về thi lực nhất mạch, phương diện này phân chia cũng như tám hệ của Thị Huyết nhất mạch. Người của Phệ tộc tu luyện thi lực thì am hiểu luyện thi nô, có những thi nô cường đại thậm chí còn mạnh hơn cả chủ nhân.

Phệ tốc có nhiều phương pháp luyện thi, trong đó cách dùng thi lực dần thẩm thấu vào trong người, dần dần khiến cho đối phương toàn thi khí là cơ sở nhất.

Mãng xà do Ba Tư Thác Tư dùng thi lực ngưng tụ thật ra là dị bảo luyện chế thi nô của hắn. Dị bảo này có thể đưa thi độc dần dần vào trong thân thể, thay đổi sinh ,m huyết nhục của bất kỳ sinh linh nào, khiến thân thể ẩn chứa thi khí, thuận lợi cho hắn luyện thi.

Một khi nhục thân bị ăn mòn, bị thi lực bao phủ thì thần thể, linh hồn của sinh linh sẽ cứng đờ, rất dê bị hắn cướp lấy tâm trí, biến thành một thi phó không có ý thức.

Cảm thụ được từng dòng thi độc thẫm thấu, trong đầu Mị Cơ từ từ nảy sinh rất nhiều ảo tượng, tâm niệm cũng ngưng trệ.

Ánh sáng trong mắt nàng ta dần biến mất, trở nên đờ đẫn không có tinh thần. Thậm chí cả da thịt vốn trắng trong của nàng cũng biến thành màu tái nhợt.

Nàng ta biết dị bảo biến thành mãng xà này đang từ từ ăn mòn nàng ta. Nàng ta cố thu lấy chút lý trí ít ỏi còn sót lại, bỗng nhiên cắn nát khóe môi, tạo ra hai vết máu kéo dài đến cổ, nhìn rất ghê người.

"Bồng!"

Một rung chuyển được phát ra từ bộ ngực của nàng, chấn động từ vị trí trái tim.

Một đóa tuyết liên hoa trong suốt, cánh lộ tơ máu mọc ra từ ngực nàng, bao phủ lấy thân thể của nàng.

Mị Cơ khôi phục lại một tia thân thái, nhìn về phía hai tên Phệ tộc ở phía xa, vươn tay điểm vào đầu con mãng xà, đưa đầu nó đối diện với đóa tuyết liên hoa ở ngực nàng!

Một đạo băng phong hiện ra!

Đầu rắn lập tức bạo toái, từng đạo thi khí đột nhiên biến thành toái phiến, nhưng chỉ một chốc rồi thi khí này lại ngưng kết, hóa thành sương khói, lại bao trùm lấy Mị Cơ.

Cách đó không xa, Ba Tư Thác Tư lạnh lùng nhìn lại, vẻ mặt đùa cợt: "Dùng cảnh giới tu vi của ngươi vốn không dễ bị ta trói buộc, tiếc là thương thể của ngươi quá nặng, thần lực chỉ còn độ ba thành, sao có thể chống lại thi độc ăn mòn của at?"

Quả nhiên hắn vừa dứt lời thì con màng xà vừa bị Mị Cơ trảm đầu lại được ngưng kết ra, lại bao lấy tuyết liên hoa của Mị Cơ.

Mị Cơ ngưng kết tuyết liên hoa phải trả giá bằng việc thần thể bị trọng thương. Lần này thất bại, nàng ta rất khó có thể lại tổ chức công kích được một lần nữa. Trước khi mất đi năng lực ngôn ngữ, nàng ta chăm chú nhìn về phía tiểu khô lâu, nói khẽ: "Ta chỉ có thể cố hết sức làm cho hắn phân tâm, hy vọng ngươi có thể giết chết hai người này. Hy vọng ngươi có thể kiên trì!"

Nàng ta rất rõ, dùng trạng thái bây giờ nàng rất khó có thể chống lại được ai trong hai người Ba Tư Thác Tư và Nạp Trát Lý Áo, nàng ta chỉ có thể hy vọng vào tiểu khô lâu, hy vọng hắn có thể chống đờ.

Việc nàng ta có thể làm cũng chỉ là không khuất phục, dùng lực lượng không còn lại bao nhiêu để làm cho Ba Tư Thác Tư phân tâm.

Nàng ta không thèm nhìn Thạch Nham lấy một cái. đã đến bước này rồi thì sinh tồn mới là vấn đề quan trọng nhất, việc luyện hóa Thạch Nham giúp nàng đột phá cảnh giới Vực Tổ đã thành hy vọng cực kỳ xa vời rồi. Hơn nữa tinh thần nàng ta không đủ, không muốn lăng phí lực lượng trên người một tiểu bối vô dụng.

Trong trận chiến này, Thạch Nham chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng.

Nàng ta cho rằng như vậy.

Tiểu khô lâu cũng nghĩ như vậy. Hắn quạy đầu nhìn về phía Thạch Nham, cánh tay trong suốt huy động, ý bảo cốt long chở Thạch Nham ra xa, tránh bị hai tên Phệ tộc kia thuận taỳ kử lý?

Con cốt long đó giương cánh bay đi, quả nhiên chở Thạch Nham đi rất xa, tránh đi trận chiến này.

Cốt long thả Thạch Nham ra, một lần nữa bay lên trời cao, di động bên cạnh tiểu khô lâu.

"Sàn sạt!"

Ba Tư Phác Tư vẩy ống tay áo, truyền ra tiếng vang kỳ dị. Đột nhiên vô số con sâu trắng ngần bay ra khỏi ống tay lắm.

Con sâu này có nhiều chân như rết, nếu như phóng đại lên thì sẽ thấy mỗi chân đều sắc bén như lợi kiếm. Mỗi một con sâu khi rơi xuống đất chỉ bé bằng ngón tay cái, mấy trăm mấy nghìn con vừa chạm tay đã di động cực nhanh, hướng về phía tiểu khô lâu.

Thạch Nham ở phía xa, híp mắt nhìn, sắc mặt hơi đổi.

Huyền Âm thi trùng!

Thân là tôn chủ mới của Thị Huyết nhất mạch, tuy Thạch Nham không tinh thông bát đại tà lực, thế nhưng hắn biết rất nhiều bí kỹ huyền bí của bát đại tà lực.

Huyền Âm thi trùng này là một loại dị vật đặc biệt do những người tu luyện thi lực như Phì Liệt Đặc thối luyện, dùng thi trùng bình thường, thông qua bí pháp, thông qua việc cắn nuốt xác chết của cường giả, trải qua ít nhất trăm năm mới có thể dần lột xác thành Huyền Âm thi trùng.

Loại thi trùng này cả người âm hàn, móng vuốt như đao, có thể dễ dàng cắt qua thần thể của võ giả, trực tiếp chui vào trong cơ thể của võ giả, cắn nuốt huyết nhục, bắt đầu từ tràng vị, tạng phủ, ăn sạch tất cả những gì bên trong của một võ giả.

Huyền Âm thi trùng lợi hai, chẳng những lì lợm, thủy hỏa bất xâm mà còn có ba động quỷ dị ảnh hưởng đến tâm linh thức hải. Những thi trùng này vừa thoát ra khỏi ống tay áo của Ba Tư Thác Tư đã rít lên, một đường lao về phía tiểu khô lâu, ngay cả linh hồn của Thạch Nham cũng cảm thấy đau đớn, giống như bị đâm thật mạnh! Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn lập tức biết những con Huyền Âm thi trùng này đều cực kỳ khó chơi, môi một con đều luyện hóa rất khó khăn, ít nhất cũng phải ăn mấy trăm thi cốt cường gia, thối luyện mấy trăm năm.

Một con Huyền Âm thi trùng chỉ lớn bằng đầu ngón tay, thế nhưng Thạch Nham lại biết chúng ăn rất khỏe, dù chỉ có một con cũng có thể ăn sạch sẽ máu thịt của một võ giả trong một canh giờ.

Nhiều Huyền Âm thi trùng như vậy, đừng nói sinh linh bình thường, cho dù là yêu thú khổng lồ như Thiên Yêu tộc thì chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu là sẽ bị ăn đến thi cốt vô tồn.

Chẳng qua những Huyền Âm thi trùng này giống như bị khắc chế khi đối phó với người của Bạch cốt tộc.

Thi độc, thôn phê lực lượng huyết nhục, không có tác dụng với tiểu khô lâu!

Tiểu khô lâu ở phía trước hai con cốt long, nhìn một đàn Huyền Âm thi trùng lao đến, không thèm né tránh, để cho Huyền Âm thi trùng phóng thích thi độc. Những con thi trùng đó cắn cốt thân của hắn quả thật là vô dụng.

Hắn ngửa đầu nhìn Ba Tư Thác Tư, giống như đang ngạc nhiên tại sao Ba Tư Thác Tư lại làm việc vô nghĩa như vậy.

"Hắc hắc!" Ba Tư Thác Tư cười lạnh, bạch quang hiện ra trong lòng bàn tay. Thủ văn kỳ diệu bay ra khỏi tay hắn, biển lớn như hai mạc trướng, bồng bềnh phía trên thi trùng.

Hai đồ trận kỳ dị như có lực mê muội, nháy mắt làm cho đàn Huyền Âm thi trùng này cuồng bạo, vô số tiếng rít chói tai truyền ra.

Thi trùng nháy mất bao phủ khắp tiểu khô lâu!

Vô số tiếng rít xé rách màng tai, sắc mặt Thạch Nham phát lạnh, không thể không dùng không gian áo nghĩa để phong bế không gian mới có thể chặn được âm thanh này.

Sau khi bị tiếng rít kia truyền đến một lát, mũi, miệng, mắt, tai của Mị Cơ đều chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

"Thi trùng mà ta nuôi chỉ có thể làm loạn linh hồn hắn, không thể đoạt được tính mệnh. Xương cốt của tiểu tạp chủng này cứng rắn cực kỳ, thi trùng cũng không cắn nổi, vẫn cần chúng ta liên thủ chém giết." Sau khi tiểu khô lâu bị bao phủ, Ba Tư Thác Tư quay qua nói với Nạp Trát Lý Áo.

"Đương nhiên, lần này ta tới đây là để giúp ngươi một tay." Nạp Trát Lý Áo gật đầu, từ từ tiến về phía tiểu khô lâu.

"Vù vù!"

Hai con cốt long đó đột nhiên nổi giận, lao vào cắn xé.

Sắc mặt Nạp Trát Lý Áo thong dong, chạm tay vào mi tâm, Thủy giới của hắn đột nhiên hiện ra trên đầu hắn...

Vô số thi cốt như núi như biển, chồng chất trong thế giới thương mang vô tận. Trung tâm của thế giới đó có một biển lớn, nước biển toàn là thi dịch, trên mặt biển lềnh bềnh hàng tỉ xác chết của người các tộc, có cả các phần chân tay, tròng mắt, đầu,... Tất cả đều nổi lềnh phềnh trên thi hải.

Một nhãn châu màu trắng đầy quỷ dị, to bằng nắm đấm, bay lên khỏi thi hải đó.

Trong thi hải có vô số thi lực ngưng kết, hóa thành từng đạo từng đạo bạch khí, chú nhập vào trong nhãn châu. Nhãn châu đó bị Nạp Trát Lý Áo bắt ra đi ra ngoài.

"Thi liệt!"

Cầm nhãn châu quỷ dị đó, hướng về hai con cốt long, Nạp Trát Lý Áo hét to bằng ngôn ngữ cổ của Phệ tộc.

"Ca ca ca ca!"

Cốt thân của hai con cốt long đột nhiên xuất hiện vô số vết rạn, giống như bị những lợi nhận vô hình chém trúng

"Ba!"

Một con cốt long tạc liệt vỡ nát, sau khi rơi xuống đất liền biến thành một đám toái cốt.

Nạp Trát Lý Áo cau mày, né qua toái cốt đó, đi về phía tiểu khô lâu.

Dọc đường đi, những Huyền Âm thi trùng này như cảm thấy khí tức đáng sợ trên người hắn, không ngở chủ động né tránh, mở một con đường mòn cho hắn đi thẳng tới trước người tiểu khô lâu.

Ba Tư Thác Tư bồng bềnh giữa không trung, cực kỳ chăm chú vận dụng áo nghĩa, hai chưởng văn cực lớn như hai bàn tay khổng lồ chụp xuống từ không trung, làm cho Huyền Âm thi trùng gào rít ầm ĩ, tạo áp lực cho linh hồn của tiểu khô lâu, sau đó do Nạp Trát Lý Áo ra tay, thừa cơ đánh nát cốt thân của hắn.

Thạch Nham lẳng lặng nhìn, không có ra tay. Hắn nhìn chằm chằm vào từng hành động của hai tên Phệ tộc này, nhìn bọn họ thi triển áo nghía.

Khi bọn họ chuẩn bị hạ sát thủ với tiểu khô lâu thì hắn biến ảo niệm đầu, một ba động kỳ dị tỏa ra từ vị trí của hắn.

Như một làn khói, hắn đột nhiên biến mất, đến khi xuất hiện lại là đã ở sau lưng Mị Cơ.

Mị Cơ ở vị trí đối diện với hướng của hai người Ba Tư Thác Tư và Nạp Trát Lý Áo. Hai người này đều một lòng muốn chém giết tiểu khô lâu, chưa từng lưu tâm đến Thạch Nham.

Việc hắn biến mất, hai người đó cũng bỏ qua, hiện thân lại thì hắn được thân thể của Mị Cơ che chắn. Hai người kia cũng không để ý đến Mị Cơ, tất nhiên không nhìn thấy hắn ở phía sau.

Ba Tư Thác Tư, Nạp Trát Lý Áo không để ý đến hắn, thế nhưng thân thể của Mị Cơ lại run lên. Nàng hiểu được động tĩnh của Tiêu Hùng, sinh ra cảm giác căng thẳng, tuyệt vọng từ tận đáy lòng.

Không ngờ lại bị tiểu tặc này thừa cơ đánh chết, đúng là báo ứng. Cũng tốt, ít ra còn tốt hơn là rơi vào tay hai lão quái vật kia...

Mị Cơ thở dài trong lòng.