Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 63



Người đầu tiên đi tìm tiếng kêu đó là Bạch Tuyết, tiếng kêu này vô cùng giống tiếng kêu của nó.

Chíp chíp chíp chíp.

Sơ Niệm theo sau Bạch Tuyết đi đến nơi phát ra âm thanh.

Cô vui mừng phát hiện ra, hóa ra âm thanh đó là phát ra từ chuồng gà.

Khi đến gần hơn, có thể thấy, đầu tiên là con gà ngũ sắc, đằng sau nó là năm con gà cno, hầu hết những chú gà con đều có bộ lông tơ sặc sỡ, nhưng có hai con gà khác nhau, một con màu trắng tinh và con màu trắng đen, rõ ràng là không cùng một loại, nhưng tất cả đều đi theo sau con gà ngũ sắc mẹ, rõ ràng là chúng được gà ngũ sắc ấp nở ra, nên mới nhận con gà ngũ sắc này là mẹ.

Điều này khiến Sơ Niệm nghĩ đến chú chim đầu tiên mà cô nuôi nấng, ngoài Bạch Tuyết ra thì nó là khiến cô phải lo lắng nhiều nhất.

Kể từ mùa đông khi nó bay đi, Sơ Niệm chưa từng nhìn thấy nó lần nào nữa.

Ngay cả khi Sơ Niệm có cung tên để săn chim, cũng sẽ không săn những con chim xinh đẹp giống tinh linh nữa.

Cô không nhận ra con chim nhỏ nữa, có lẽ bây giờ nó đã lớn thành một con chim trưởng thành. Cô cũng tự hỏi liệu nó nhận ra cô không nếu bọn họ có cơ hội gặp lại nhau.

Chỉ là buồn một chút thôi, cô và Bạch Tuyết cùng đứng ở cửa chuồng gà bắt đầu nhìn những chú gà con.

Động vật sơ sinh rất dễ thương, đặc biệt là những chiếc lông tơ đẹp đẽ đó.

Lý do chính khiến Bạch Tuyết tò mò chủ yếu là do nó nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.

Một người và một thú quan sát một lúc lâu trước khi quay đầu lại.

Sơ Niệm vỗ đầu Bạch Tuyết cười hỏi: “Nhóc đang nhớ đàn của mình à?”

Bạch Tuyết khi được vỗ đầu thì rất sung sướng, kêu chip chíp hai lần trước Sơ Niệm.

Nhưng Bạch Tuyết chính là một đứa không tim không phổi, rất nhanh bị thu hút bởi đàn chim đậu trong sân, bắt đầu chạy theo đàn chim. Khi rượt đuổi, nó sẽ chạy trên bờ ruộng để tránh dẫm lên các loại rau củ quả của Sơ Niệm.

Vì sắp thu hoạch lúa mì nên đàn chim bắt đầu có ý định tới ăn cắp lúa mì, và việc Bạch Tuyết đuổi theo sẽ khiến đàn chim bị phân tán ở một mức độ nhất định. Nhưng khi Sơ Niệm đưa Bạch Tuyết ra ngoài để hái lượm, thì cũng không thể tránh khỏi việc bị đàn chim tranh thủ thời cơ lẻn vào.

Sơ Niệm nhớ tới hồi nhỏ trong ruộng lúa thường thường có bù nhìn, khoác cho bù nhìn nhưng bộ quần áo mỏng nhẹ, khi có gió thổi, quần áo tung bay trong gió như những dải lụa, cũng có thể lừa những chú chim ngốc nghếch, làm cho chúng sợ hãi, không để cho chúng phá hoại nông sản.

Sơ Niệm dùng hai cành cây thẳng tắp cứng cáp tạo thành hình chữ thập, buộc cói ở giữa, sau đó quấn cói lên cành, quấn thành một khối mập mập theo chiều dọc, những cành ngang thì quấn theo kích cỡ của cánh tay cô, cuối cùng, quấn một cái đầu tròn, trông giống như một con búp bê đầu to hơi mất cân đối.

Có điều thoạt nhìn như vậy là cũng đủ dùng rồi. Rõ ràng là lũ chim ở đây chưa nhìn thấy bù nhìn được làm bằng cói bao giờ, sức mạnh uy hiếp của bù nhìn rất là mạnh mẽ.

Cô quan sát cả buổi sáng, mấy con chim bay lượn giữa cánh đồng lúa mì rất lâu nhưng cuối cùng cũng không có con nào dám đậu xuống.

Công dụng của bù nhìn rất thành công, khiến Sơ Niệm rất vui.

Cô không cần phải lo lắng về việc cánh đồng lúa mì sắp thu hoạch bị phá hoại nữa, cũng như không cần phải lúc nào cũng canh cánh lo cho đồng lúa mì nữa, mà cô sẽ có thêm thời gian để tiếp tục hái lượm những loại quả mới.

Mỗi lần khám phá ra một loại cây hữu ích mới thì đều là tài phú của cô, cô sẽ cố gắng trồng trọt, hầu hết các loại cây đều có thể nảy mầm và phát triển thành công, miễn là nhiệt độ ấm áp. Mặc dù bây giờ đã gần tháng năm rồi.

Nắng ngày càng gay gắt nên Sơ Niệm phải thử đan mũ cói, nhưng cô nhận thấy cói có đặc tính hấp thụ nhiệt rất mạnh, mũ cói thích hợp để giữ ấm vào đầu xuân hoặc cuối thu hơn.

Cô lại nghĩ đến trúc cũng có thể làm thành một vật liệu.

Rừng trúc ấy quanh năm tươi tốt, mùa măng mọc cô đã thu hái đủ măng non, bây giờ cô có thể dùng trúc để làm nhũng việc khác.

Mặc dù tay nghề còn kém, nhưng cô luôn có thể tạo ra một vật dụng bằng cách lần mò, ngay cả khi nó trông không được đẹp.

Làm xong một cái nhỏ, Sơ Niệm lại làm thêm một cái lớn.

Là một cặp đôi đang yêu, lúc cô đang làm một cái gì đó, trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến chàng rắn ngốc nhà mình. Mặc dù không biết liệu trong tâm trí của hắn có ngọt ngào như vậy không,

Nghĩ đến đây, trong lòng Sơ Niệm có chút thất vọng.

Không thể chỉ mình cô nghĩ đến hắn được.

Như vậy cứ giống như có một người bạn chỉ rất thích chơi game và phớt lờ mình vậy.

Chỉ có điều hoàn cảnh của cô hoàn toàn bị thay thành người bạn trai nghiện săn bắt mà không đếm xỉa tới mình.

Bọn họ đã hai ngày không cùng nhau trò chuyện rồi, nghĩ chút đã cảm thấy không được hợp lý cho lắm.

Trước khi rắn lớn trở về, cô tức giận giấu chiếc mũ đội đầu đi, bỏ dở việc nấu nướng, nằm ở của phòng ngủ để ngắm hoàng hôn.

Trước khi mặt trời lặn hẳn, có một người đàn ông từ trong rừng đi ra, trên lưng cõng một con mồi to tướng, to hơn hắn đến vài lần, nhưng trông hắn rất tự tin và thoải mái, đến cổng sân nhà, hắn gọi lớn: “Niệm Niệm, ta trở về rồi.”

Khi Sơ Niệm ở nhà một mình, cô sẽ khóa cổng từ bên trong.

Nếu rắn lớn trở về cô sẽ đi ra mở cửa cho hắn.

Nhưng hôm nay, sau khi nghe thấy giọng nói, Sơ Niệm trầm mặc nhìn hắn, thân hình bất động.

Điều này khiến cho người đàn ông ở cửa cảm thấy có chút bất an, hắn trực tiếp bỏ con mồi xuống, định biến thành hình rắn bay lên.

Sơ Niệm nhìn thấy hành động này thì lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không được biến hình.” Quần áo trên người đang yên ổn thì lại đòi biến thân, thế chẳng phải là lại phá hỏng một bộ quần áo hay sao, đúng là phá của mà.

Nhìn thấy con người nhỏ bé ở bên trên vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có sức để hét vào mặt hắn, rắn lớn mới hồi phụ được dáng vẻ điềm tĩnh: “Niệm Niệm, ta về rồi. Nàng mở của cho ta đi.”

Sợ hắn thực sự sẽ biến hình rồi làm hỏng quần áo, trong lòng Sơ Niệm khẽ hừ một tiếng, ta còn lâu mới đi xuống vì mềm lòng nha.

Sau đó mới chậm rì rì đi xuống.

Bởi vì có người bầu bạn cùng cô, một người một rắn cùng nhau đi từ hang ngầm đi lên.

Rắn lớn đi thẳng vào bếp, nhưng không tìm thấy thức ăn.

Hắn mờ mịt đi nhóm lưa, rửa sạch con mồi săn được ngày hôm nay, sau đó ngâm theo phương pháp của Sơ Niệm, rồi cho vào lò nướng để nướng.

Rõ ràng là hắn không phát hiện ra điều gì bất thường ở Sơ Niệm.

Thậm chí còn tự tay mình làm đồ ăn chia cho hai người và bày ra đĩa.

Sơ Niệm tò mò nếm thử món ăn hắn làm, và ngay lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Quá mặn rồi.

Các loại gia vị ddeefdu đúng, cách tẩm ướp cũng đúng, nhưng tỉ lệ muối của hắn luôn khiến cô đau đầu.

Không biết là cô đang hành hạ rắn lớn, hay là hắn giày vò cô nữa.

Cho dù vậy, Sơ Niệm vẫn không quên nguyên nhân hôm nay cô giận, thế là hung hăng đặt đũa xuống, đi tới phía đối diện của người đàn ông: “Hôm nay chàng đi săn ở đâu?”

Rắn lớn đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: “Phía Tây Nam.”

Cô vốn dĩ muốn giả vờ rất dữ dằn để chất vấn hắn, nhưng bản thân cô có một giọng nói nhẹ nhàng và lôi cuốn, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, như làn gió nhẹ, giống như một con mèo con đang làm nũng: “Vậy hôm nay chàng có nhớ đến ta không?”

Tên đàn ông đầu gỗ này, nếu cô không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn sẽ không thể hiểu nổi cô đang nghĩ cái gì.

Rắn đầu gỗ còn khó uốn nắn hơn một anh chàng đầu gỗ.

Mà hắn thì lại còn là gỗ lim vừa dày vừa cứng nữa cơ.

Nhưng lần này, hắn lại đột nhiên khiến cô bất ngờ.

“Đương nhiên là nhớ Niệm Niệm rồi.” Cánh tay dài của hắn có thể dễ dàng kéo cô ngồi vào lòng mình.

Ban đầu, Sơ Niệm để hắn ngồi còn cô thì đứng, sử dụng góc nhìn ở cấp độ cao để tăng thêm khí thế, nhưng đột nhiên địa vị bị đổi ngược, cô nắm lấy vạt áo trước của người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời, tiếp tục hỏi: “Nhớ tới mấy lần, phải nói thật, không được lừa ta.”

Người đàn ông đáp: “Nhớ rất nhiều lần.”

“Rất nhiều là bao nhiêu lần.”

“Vô số.”

Dù đã học đếm, nhưng nếu con số vượt quá một trăm, hắn vẫn cần phải suy nghĩ nghiêm túc.

Hắn nói vô số, thì thật sự là vô số.

Sơ Niệm hoàn toàn quên mất mục đích của mình, vẻ nghiêm túc trên mặt cũng biến mất, cô cúi đầu xuống, khóe miệng bắt đầu cong lên, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh, nép mình trong vòng tay hắn, cô thì thầm: “Đồ ngốc.”

Vốn dĩ định chứng minh điều gì đó, nhưng tình hình hiện giờ dường như là bằng chứng tốt nhất.

Sơ Niệm thậm chí cảm thấy mỗi lần cô ngồi trong vòng tay hắn, nhịp tim của rắn lớn hiển nhiên sẽ tăng nhanh.

Điều này đối với một bán thú chậm chạp mà nói, chẳng phải là minh chứng rõ ràng thể hiện sự đặc biệt của cô hay sao?

Sơ Niệm kéo cổ áo của hắn xuống, tự thưởng cho mình, trao đổi hơi thở với nhau.

Giải quyết xong sự ngột ngạt trong lòng, Sơ Niệm bắt đầu lo lắng cho bữa tối nay.

Thức ăn rất quý, rắn lớn tuy săn mồi rất giỏi nhưng thức ăn cũng không hề dễ kiếm, cần phải bận bịu bôn ba khắp nơi, dù không ngon nhưng cũng không được lãng phí.

Chỉ là, rất khó để có thể cứu được miếng thịt vốn đã mặn.

Sơ Niệm đặt đũa xuống, nói với người đàn ông cũng đang nhăn mặt vì món ăn mình nấu ra: “Trước tiên đừng ăn nữa, để ta mang nó đi làm lại.”

Cô đã thu hoạch khoai tây vào trong kho của mình, và cách ăn thịt hấp khoai tây sẽ không bao giờ là lỗi mốt, càng ăn thì càng thấy ngon.

Sơ Niệm đã rửa tất cả thịt nướng bằng nước sạch trong bồn rửa, cắt thành từng miếng, xào trên chảo rồi cho khoai tây vào, không cần thêm muối.

Thịt quay giòn bên ngoài và mềm bên trong như thịt chiên, sau khi hấp với khoai tây trong nồi hấp, khoai tây sẽ mềm và thấm nước thịt, thịt quay cũng sẽ bớt mặn hơn, ngược lại béo nhưng không ngấy, phần thịt nạc hơi dai, thịt mỡ tan trong miệng, rất ngon miệng.

Sáng hôm sau, khi rắn lớn đi săn như thường lệ, Sơ Niệm ngăn lại: “Đừng đi vội.”

Cô đi đến nhà kho ở phía sau lục lọi, lấy ra hai cái mũ mình đã giấu đi, nhíu mày đứng trước mặt hắn nói: “Hôm nay không đi săn nữa, chúng ta hãy nghỉ ngơi một ngày, đi leo núi đi.”

Núi Tường Vân, nơi họ sinh sống, thỉnh thoảng khi Sơ Niệm buồn chán thì sẽ đi lang thang khắp nơi. Núi Tường Vân trông rất cao, nhưng nó không dốc cho đến lưng chừng núi, rất thích hợp cho việc leo núi.

Leo núi không bao giờ là vì tốc độ, mà là vì niềm vui trong đó.

Sau khi đưa ra quyết định này, Sơ Niệm thu gom rất nhiều thứ có thể ăn được và mang theo một số hoa quả hiện có. Cũng mang theo một ít rau xanh, và mang theo một ít sợi mì khoai tây và bột mì.

Phần còn lại, cô mang theo một cái nồi nhỏ để đun nước.

Ngần này là đã đủ rồi.

Dù sao thì trên núi cũng có thỏ, gà lôi, gì gì đó, tới lúc đó muốn ăn gì thì bắt là được rồi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô đội mũ lên, mỉm cười nói với người đàn ông trước mặt: “Cúi đầu xuống đi.”

Hai người đội những chiếc mũ xấu xí giống nhau, Sơ Niệm cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng cân bằng hơn rất nhiều, vừa mắt hơn, lại có chút hạnh phúc.

Cô đưa gói đồ khổng lồ đã đóng gói cho người đàn ông, khi đến chân núi, cô chỉ lên lưng chừng núi, cười nói: “Nào, hãy xem ai trong chúng ta đến tảng đá lớn đó trước.”