Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 31: Hai người vợ (3)



Nhìn thấy năm 1990, lại nghĩ đến nơi làm việc của chủ nhân thẻ căn cước, bốn chữ lớn lập tức xẹt qua trong đầu Trúc Ninh:

Còn trẻ chết sớm.

Ánh mắt của Trúc Ninh nhìn về phía Hắc Vô Thường lập tức đổi thành thương hại.

Hắc Vô Thường đang mong mỏi nhóc con trước mặt nhận ra sai lầm, tự giác sửa xưng hô “Chú”, nhưng đợi được lại là ánh mắt đầy thương hại của Trúc Ninh.

Hắc Vô Thường: “???”

Trúc Ninh nhanh chóng nhận ra việc bóc vết sẹo của người khác là không tốt, cậu vội thay đổi vẻ mặt, nói sang chuyện khác: “Hoá ra hai chữ Vô Xá viết như thế này… Có chú theo giúp tôi đến Bắc thị thật là tốt quá.”

Hắc Vô Thường: “…”

Điểm quan trọng là ở đây hả!

Cơ thể này của Hắc Vô Thường vẫn do âm khí quỷ khí ngưng kết, chỉ là sau khi ép khói đen đến cực hạn thì âm khí không còn tản mát dù chỉ một sợi nhỏ xung quanh thực thể.

Hắn phải tạm dừng tiến độ sửa chữa áo choàng, lại mất thêm cả đêm mới thành công đông cứng âm khí, biến dung mạo trẻ lại trông có sức sống hơn một chút.

Vốn cơ thể hắn đã hư ảo không nơi nương tựa thì càng đừng nói đến chuyện già yếu, nhưng Hắc Vô Thường gây thù hằn quá nhiều tại Địa phủ, cho nên dần dà khiến dung mạo của hắn uy lệ lạnh lùng… Gần như đã tiếp cận đến ngưỡng xưng hô “chú”.

Mà Hắc Vô Thường hiện tại mặc dù chưa thay đổi mặt mũi nhưng cũng triệt tiêu được tầng âm khí lạnh lẽo bao xung quanh thể xác, nhìn hắn bây giờ lớn lắm cũng chỉ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy, mặc dù hơi có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai.

Im lặng vài giây, Hắc Vô Thường cất thẻ căn cước, hắn nở nụ cười gượng gạo mềm mỏng nói: “Đúng vậy, tôi và cậu sẽ đến Bắc thị, đi thôi.”

Nhìn anh Vô Xá kiểm tra, xếp hàng, soát vé, lên xe… như người bình thường, đầu tiên Trúc Ninh có hơi kinh ngạc nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra.

Anh Vô Xá đã làm việc ở Địa phủ một khoảng thời gian, nhìn dáng vẻ cũng chỉ chừng hai mươi lăm mươi sáu tuổi, chắc chắn chỉ mới chết cách đây vài năm, hẳn là đã từng ngồi tàu điện hay tàu cao tốc gì đó.

Hàng ghế trước và sau trong toa thứ nhất của đoàn tàu này được sắp xếp đối diện nhau, ở giữa có một cái bàn nhỏ. Bất ngờ là, vừa lúc chỗ ngồi xung quanh hai người Trúc Ninh không có ai.

Hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ngồi đối diện nhau.

Trên đường đi Trúc Ninh thường len lén nhìn anh Vô Xá của cậu, bây giờ rốt cuộc cũng ngồi vào chỗ, cậu tò mò đưa tay chọt chọt ngón tay của Hắc Vô Thường, sau đó hỏi: “Anh Vô Xá, sao anh hết trong suốt rồi?”

Hắc Vô Thường cười nhạt: “Giờ cậu không gọi tôi là “chú” nữa à?”

Trúc Ninh bị vẻ cười nhạt của hắn làm ngỡ ngàng, gương mặt cậu hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Lúc trước anh mờ quá nên tôi không thấy rõ, anh Vô Xá, hoá ra anh còn trẻ như vậy mà đã…” chết sớm.

Khóe miệng của Hắc Vô Thường vừa mới nhếch lên, lập tức nhìn thấy vẻ mặt hơi thẹn thùng của cậu trai nhanh chóng bị một loại biểu cảm như “trách trời thương dân” thay thế.

Hắc Vô Thường: “???”

Gương mặt đẹp trai như thế, có gì mà đáng thương hại?

Trúc Ninh cảm nhận được sự thất thố của mình, cậu vội vàng đổi vẻ thương hại thành vẻ mặt bình thường, nhỏ giọng đổi chủ đề: “Anh Vô Xá, anh là thuộc hạ của nhóm Vô Thường đại nhân ạ?”

Hắc Vô Thường: “Nhóm Vô Thường đại nhân? Hiện tại điện Vô thường chỉ có Hắc Vô Thường, còn Bạch vô thường thì vì cáo trạng chuyện Thập Điện Diêm Vương lên Thiên Đình nên y đã bị đánh vào luân hồi dựa theo luật lệ trước đây của Địa Phủ…”

Trúc Ninh: “A!”

Hắc Vô Thường bất đắc dĩ: “Là bị đánh vào luân hồi, luân hồi nghĩa là đi đầu thai, không phải xử tử, y chính là Trưởng ban Bạch của các cậu, là cái tên đang nằm trong bệnh viện.”

Trong lòng Trúc Ninh vẫn không dễ chịu: “Bây giờ Bạch Vô Thường đại nhân đã trở thành người thực vật?”

“Không cần lo cho y, hai mươi năm trước y bị Quỷ Tướng ám hại, lúc thân thể bệnh tình nguy kịch, vốn y có thể chết luôn rồi lại chui vào luân hồi một lần nữa, nhưng Trưởng ban Bạch của các cậu không muốn lãng phí vài chục năm từ một đứa bé chậm rãi lớn lên, cũng may hiện tại y vẫn có thể thông qua báo mộng bảo vệ Ban điều tra đặc biệt.” Giọng nói của Hắc Vô Thường rất nhẹ nhưng lại giống như hồi tưởng về chuyện gì đó, sau đó hắn thu lại ý cười:

“Quá trình sinh tử giữa luân hồi không phải kiếp nạn, chỉ là một khoảng thời gian giữa bắt đầu và kết thúc, tình trạng của Bạch Vô Thường không có gì lo ngại, không giống Minh Vương điện hạ nhảy vào Vạn Cốt Uyên, hồn phi phách tán… Dù cho tàn hồn vẫn còn tồn tại, có tiến vào luân hồi cũng không có cách nào đầu thai rồi lớn lên.”

Trúc Ninh nghĩ đến cảnh Minh Vương đối địch với toàn bộ Địa Phủ vì lợi ích của mỗi một linh hồn suốt mấy ngàn năm qua, nhưng kết cục tốt nhất chỉ được đầu thai thành một con chó cỏ, trong lòng cậu cực kỳ khó chịu.

Hắc Vô Thường cũng không biết vì sao cậu nhóc nhà mình lại nhắc tới những chuyện này, dù gì cũng đã mấy nghìn năm trôi qua, vết thương sâu hoắm hiện tại đã mờ nhạt.

Nghĩ như vậy, Hắc Vô Thường bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, vài giây sau gương mặt của hắn trở lại dáng vẻ xa lạ thờ ơ, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, hắn mới quay lại nhìn Trúc Ninh.

Hắc Vô Thường nhìn thấy hốc mắt của Trúc Ninh đỏ ửng như sắp khóc, hắn lập tức rút ra chiếc điện thoại tân tiến mình tiện tay mua lúc đi tản bộ ở dương gian cách đây hai năm trước từ trong túi quần, mở video vụ án được Chương Dục Cẩn gửi tới, bắt đầu kéo lại bầu không khí: “Tiểu Trúc, cậu đã xem qua thông tin vụ án chưa?”

Trúc Ninh nghe tới chuyện chính, cậu lập tức nhích lại gần nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại di động.

[Tầng hầm, dưới ánh sáng lập lòe của đèn chân không, người phụ nữ mặc váy chiffon* đi xuống cầu thang… Đột nhiên, một tiếng sấm chấn động vang lên, cửa tầng hầm sau lưng người phụ nữ đột nhiên đóng lại, bóng đèn phụt tắt trong tiếng hét thất thanh của người phụ nữ, toàn bộ tầng hầm rơi vào một vùng tăm tối.]

*Váy chiffon

[Đạo diễn hô cắt, nhưng đột nhiên có tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, sau đó cửa tầng hầm bị vặn ra một cách chậm rãi. Ngoài cửa, bóng dáng của người phụ nữ mặc váy chiffon thứ hai hiện ra, bắt đầu từ từ đi xuống bậc thang. Trong tiếng xôn xao của nhân viên đang làm việc, cửa gỗ sau lưng người phụ nữ khép lại lần nữa, nguồn sáng duy nhất xuyên thấu vào từ bên ngoài bỗng nhiên biến mất.

Cho đến khi nhân viên đạo cụ dùng đèn điện thoại di động lần mò bật công tắc đèn điện, nữ diễn viên mặc váy chiffon đã té xỉu nằm trên bậc thang… Nhưng không biết đó là người thứ nhất hay người thứ hai.]

Trúc Ninh sợ đến mức suýt chút nữa đã biến thành quả bóng lông, cậu vô thức kéo ống tay áo của Hắc Vô Thường.

Tâm trạng của Hắc Vô Thường rất vui, hắn bắt đầu nương theo đó đặt câu hỏi: “Tiểu Trúc, hiện tại cậu có suy nghĩ phá án như thế nào?”

Trúc Ninh khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng để cho tiếng nói của mình nghe không có vẻ run rẩy: “Chúng ta nên đi hỏi chị nữ minh tinh té xỉu, chị ấy mới là người thứ nhất đi xuống cầu thang, hoặc cũng có thể là người thứ hai?”

Hắc Vô Thường khen ngợi gật đầu: “Lúc ấy ở hiện trường, đạo diễn quay phim cũng hỏi như thế, nhưng sau khi nữ minh tinh tỉnh lại, cô ta chỉ nhớ mình dựa theo kịch bản đi xuống cầu thang.”

Trúc Ninh nhanh chóng tiến vào trạng thái phá án, giành nói: “Hỏi chị ấy đèn điện sáng hay tối lúc chị ấy đi xuống cầu thang?”

Hắc Vô Thường: “Là một vùng tăm tối.”

Trúc Ninh cảm giác như mình sắp tìm ra lời giải của trò chơi: “Cho nên người thứ nhất đi xuống là ma, người thứ hai đi xuống là người?”

Hắc Vô Thường: “Nhưng sang ngày hôm sau trước khi quay phim, đạo diễn thuận miệng hỏi lại một lần nữa.”

Trúc Ninh dự đoán được điều gì đó, trực giác khiến cậu có cảm giác một luồng khí lạnh dâng lên từ sâu trong lòng…

Hắc Vô Thường chậm rãi mở miệng: “Câu trả lời của cô ta là: Sáng.”

Trúc Ninh giật bắn, “bụp” một tiếng biến thành quả bóng lông.

Hắc Vô Thường thuận tay tung phép che mắt để hành khách trong xe không nhìn thấy cảnh khác thường bên này, sau đó vui vẻ bế bóng lông nhỏ lên, nhìn cặp mắt to tròn mở lớn vì lo lắng: “Không sao, tôi vừa mới làm phép, hiện tại người xung quanh không chú ý đến hai chúng ta.”

Bóng lông nhỏ vẫn không hết lo lắng, sợ đến mức co lại trong ngực Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường bật cười: “Bản thân cậu là quỷ sai dương gian mà lại sợ ma sao?”

Trước mấy lời an ủi của anh Vô Xá, bóng lông nhỏ dần dần hết sợ, toàn bộ lông tơ đều rũ xuống.

Tâm trạng của Hắc Vô Thường rất vui, còn vuốt ve lớp lông mềm trắng như tuyết của bóng lông nhỏ. Hắn cười thầm, nhóc con mỗi khi sợ sẽ cắn người này rốt cuộc cũng biết nghe lời.

Bóng lông nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh Vô Xá, mặc cho anh đồng nghiệp chết trẻ vuốt lông, nhưng cậu còn chưa nằm ngoan được mấy phút thì phát hiện, cậu cứ vô thức muốn giơ móng vuốt ôm lấy ngón tay đang vuốt ve mình.

Người của anh Vô Xá thơm quá đi!

Cái bụng của bóng lông nhỏ kêu lên ục ục, sau đó là tiếng nuốt nước miếng ực ực.

Hắc Vô Thường đang vui vẻ mỉm cười đột nhiên nhận ra được ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, hắn cúi đầu thì nhìn thấy bóng lông nhỏ trắng như tuyết đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tay hắn… Ánh mắt đó như đang nhìn một món ăn thơm ngon.

Động tác vuốt lông của Hắc Vô Thường khựng lại.

Vì âm khí quanh người hắn đã bị đông cứng nên không khiến cậu hoảng sợ, nhưng nồng độ vẫn không hề giảm mà ngược lại còn thêm… Ngào ngạt ngon miệng.

Bóng lông nhỏ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Anh Vô Xá, tôi có thể ôm ngón tay của anh một lúc không? Chỉ một lúc thôi.”

Trông cậu như một bé Hamster nhỏ xíu đáng yêu đang hỏi mình có được ôm hạt lạc thơm ngào ngạt hay không.

Hắc Vô Thường cảnh giác dừng hành động vuốt lông, chuyển dời tay phải gặp “tai nạn” nhiều lần đến khu vực an toàn, chất giọng trầm ấm hỏi bóng hỏi gió: “Tiểu Trúc, cậu có đói bụng không, muốn ăn cơm trưa không?”

Bóng lông nhỏ đáng thương lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.

Ánh mắt sáng lập loè vẫn luôn đuổi theo ngón tay hơi tái nhợt của Hắc Vô Thường, cứ như nhìn thấy một cây kem siêu ngon…

Nửa tiếng sau, hành khách trong xe liên tục liếc nhìn, mặc dù bọn họ không chú ý tới bóng lông nhỏ ngồi trên bàn nhưng có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ xe lửa đẩy từng xe từng xe đồ ăn đi vào.

Các hành khách không khỏi cảm thán, người trẻ tuổi kia trông lạnh lùng cao ngạo như thế, không ngờ hắn lại ăn nhiều như vậy!

Lúc đầu công việc “cho ăn” vẫn còn thú vị vui vẻ, một lon khoai tây chiên được đưa lên, bé ngoan bóng lông nhỏ há mồm, rắc rắc — Cả cái lon biến mất.

Tiếp theo là một ly trà sữa, bé ngoan bóng lông nhỏ lại há mồm, ực ực — Ngay cả ống hút cũng vào bụng.

Về sau, Hắc Vô Thường đại nhân rốt cuộc nhận ra, dù bé Thao Thiết trước mặt mình cái gì cũng nuốt, có hung tàn cỡ nào đi nữa thì cậu vẫn chỉ là con non, không được ăn quá nhiều đồ hộp đóng gói từ nhựa.

Hắc Vô Thường chỉ đành ném từng hạt đậu phộng cho cậu ăn… Cứ như đang chơi nhổ răng cho cá mập, nếu không chú ý ngón tay sẽ bị — rắc rắc.

Bé ngoan bóng lông nhỏ ngồi ngay ngắn trên bàn chờ đồ ăn anh Vô Xá ném tới, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn… Bàn tay ném đậu phộng.

Sau khi ăn hơn 5000 tệ tiền ăn vặt, rốt cuộc ánh mắt của bóng lông nhỏ không còn đi theo bàn tay của đồng nghiệp mới, cậu ngoan ngoãn nằm trở về trong lòng Hắc Vô Thường, nhẹ nhàng nấc một cái.

Hắc Vô Thường chịu mệt nhọc một tay ôm quả bóng lông, một tay kéo rương hành lý nhỏ của Trúc Ninh đi xuống xe lửa.