Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 78



Phó Yểu Yểu không hề quên những kí ức trong khoảng thời gian này. Nàng đã gặp qua những người nào, gặp được những chuyện gì và nói những gì, nàng đều nhớ rõ. Nàng ở trong lòng Bách Lý Hưu giãy giụa hai cái rồi lại vén cổ áo của hắn lên: “Tình cổ thật sự không còn chứ?”

Trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng điều nàng nhớ nhung đầu tiên vẫn là hắn.

Bách Lý Hưu hơi giơ cánh tay bế nàng lên, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng: “Không còn nữa, ngày đó sau trận nghịch chuyển đã bị ta nôn ra hủy đi rồi.”

Hắn nói: “Ta sẽ không lừa nàng nữa.”

Viền mắt Phó Yểu Yểu đỏ hoe, nàng lại sờ sờ mái tóc bạc trắng đang buông xõa của hắn. Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mái tóc bạc trắng phản chiếu ánh sáng ánh lên chút màu bạc như băng tuyết bao phủ: “Còn cái này thì sao? Chàng đã trả cái giá nào vậy?”

Khóe môi Bách Lý Hưu hơi mím lại.

Phó Yểu Yểu lập tức muốn nổi giận: “Chàng vừa mới nói là sẽ không lừa ta nữa mà!”

Bách Lý Hưu nói: “Chỉ là nửa sinh mạng mà thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hắn nói một câu qua loa hời hợt, trong lòng Phó Yểu Yểu nhảy dựng lên, vừa lo vừa giận: “Chàng lấy một nửa thọ mệnh ra đánh đổi sao? Chàng điên rồi ư!”

Nhưng Bách Lý Hưu cười nói: “Nếu như nàng không ở đây thì ta sống mấy ngàn năm vạn năm cũng có ích lợi gì đâu? Nếu như nàng ở thì cho dù ta chỉ có thể ở cùng nàng trăm năm thì ta cũng cảm thấy đáng giá.”

Phó Yểu Yểu chưa từng thấy hắn cười nhẹ nhõm đến vậy. Dường như tất cả ân oán năm xưa đều đã được buông bỏ, cuối cùng hắn cũng trở thành dáng vẻ mà nàng muốn nhìn thấy nhất, sống như một người bình thường. Thấy hắn cười như vậy, nàng cũng cười theo.

Bách Lý Hưu đặt nàng xuống đất, đưa tay vuốt mái tóc dài và quần áo của nàng, nắm lấy tay nàng rồi bước ra ngoài với vẻ mặt bình tĩnh: “Nàng thích nhân gian, vậy chúng ta làm một đôi phu thê phàm nhân đi. Phàm nhân bạch đầu giai lão chẳng qua cũng chỉ là mấy chục năm, mà chúng ta còn nhiều hơn bọn họ.”

Bước ra khỏi cửa, mọi người vừa mới khôi phục trí nhớ nên còn chưa kịp hồi thần lại.

Bọn họ nhớ ra Phó Yểu Yểu, đương nhiên cũng nhớ tới những chuyện nàng trải qua sau khi bị thế nhân lãng quên. Lượng thông tin quá lớn, trong tâm trí mỗi người đều như xuất hiện một trận bão táp.

Hai mắt Hùng Thanh Thanh bị màu trắng bạc làm chói mắt, hắn ta giật mình: “Tôn thượng! Tóc của ngài!” Hắn ta lại vô thức nhìn về phía Phó Yểu Yểu ở bên cạnh, lúc này tráng hán giết người như ngóe cũng không nhịn được xót xa trong lòng: “Phó cô nương... ôi, ngươi đúng là!”

Tinh Viên và Quán Quán một trái một phải nhào vào lòng Phó Yểu Yểu.

Ngón tay Độ Hàn Giang run lên: “Khó trách! Khó trách!”

Y đã nói mà, làm sao tiểu phu nhân lại biết được nhiều bí mật của y như vậy, hóa ra tiểu phu nhân chính là Phó bằng hữu mà y từng xem như là tri kỷ. Cảnh tượng ngày đó Phó Yểu Yểu cắt đứt ràng buộc với thế giới này, kiên quyết không chút do dự bước vào trận pháp vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hôm nay gặp lại dường như đã cách cả mấy đời.

Nam Thầm người cái gì cũng không biết khi nhìn thấy khuôn mặt sinh động xinh đẹp kia thì rốt cuộc cũng không nhịn được nhảy ra: “Yểu Yểu sư muội, làm sao muội có thể khởi tử hoàn sinh vậy? Lẽ nào thật sự như Yến tiên hữu năm đó đã nói, muội bị yêu ma câu mất linh hồn? Hiện tại rốt cuộc hồn cũng đã trở về với cơ thể?”

Thế rồi Nam Thầm quay đầu nhìn Yến Trường Chu đang có vẻ mặt khó nói, trong lòng có chút kích động: “Yến tiên hữu quả thật đã nói trúng rồi! Yểu Yểu sư muội, muội phải cảm tạ Yến tiên hữu thật tốt đấy, năm đó nếu không phải hắn đã hào phóng tặng Bất Hủ Châu cho muội thì thân thể của muội đã sớm thối rữa từ lâu rồi...”

“Sau đó, bọn ta đã đưa muội đến chỗ băng tuyền trên núi Tiên Linh, không ngờ muội có thể sống lại thật rồi, thật đúng là Bàn thần phù hộ!”

Trước đây Phó Yểu Yểu còn cảm thấy kỳ quái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ở trong băng tuyền giữa trời đông giá rét, miệng ngậm một hạt châu, lúc đó thần trí nàng mơ hồ chỉ thấy lạnh nên đã mơ màng màng xuống núi đi đến chỗ ấm áp. Theo lý thuyết mà nói thì nàng đã chết lâu như vậy, thân thể lẽ ra đã sớm thối rữa rồi mới đúng, hóa ra lúc đó nàng đã nhận được một cái nhân tình của Yến Trường Chu sao?

Nàng nhìn vị bạch y tiên trưởng đang không nói lời nào trong viện thì cảm thấy không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả lòng biết ơn trong lòng mình: “Yến Trường Chu, cảm ơn ngươi!”

Yến Trường Chu bình tĩnh nhìn nàng.

Khuôn mặt đó y đã nhìn thấy từ rất lâu rồi.

Lúc ấy y đi ngang qua đây nghe nói có yêu ma hại người nên đã tiến đến điều tra và đã nhìn thấy một thi thể không còn khả năng sống sót. Khi đó y còn cảm thấy thương tiếc vì người đang tuổi thiều hoa như vậy đáng lẽ ra phải bừng bừng sức sống như tiểu viện này thế nhưng lại đột ngột kết thúc sinh mệnh ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người. Mặc dù y tu kiếm đạo nhưng cũng rất giỏi quan sát thiên cơ, khi đó y chỉ cảm thấy mệnh của nàng còn chưa tận nên đã tặng cho nàng Bất Hủ Châu, nguyện vì nàng cầu một chút hy vọng sống.

Hóa ra duyên phận giữa bọn họ đã được kết lại từ đó.

Yến Trường Chu thông minh như vậy, nhìn di ảnh của nàng là có thể biết thiếu nữ mỗi lần tiếp xúc với y đều là nàng. Ở đại hội Tiên Thí từ chối sự giúp đỡ của y, trên trảm yêu đài hỏi y nơi nào là bờ và trên núi Ngọc Đỉnh người đòi lại công bằng cho Mục Âm, vẫn luôn là nàng.

Từ khi còn nhỏ, y đã coi việc bảo vệ bách tính muôn dân là nghĩa vụ của mình, y chưa bao giờ vì chuyện mình đã cứu được bao nhiêu người, đã giúp đỡ được những ai mà cảm thấy kiêu ngạo mừng vui. Duy chỉ có giờ này khắc này, y cảm thấy vui mừng và hạnh phúc vì lần cứu trợ nho nhỏ đó của mình.

Từ lâu trước đây ở một nơi tối tăm, y đã vì nàng giữ lại một chút hy vọng sống.

Năm đó là y đã hại nàng bị Bách Lý Hưu bắt đi và cuối cùng thịt nát xương tan trong trận chiến. Cái mạng y nợ nàng này chung quy coi như là đã trả lại cho nàng rồi.

Yến Trường Chu nhìn thiếu nữ với mặt mày linh động trong veo như nước trước mặt thì nhớ lại từng cảnh tượng mình đã từng gặp, cảm thấy nàng nên là như thế này, đây mới là Phó Yểu Yểu nguyên bản hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Y cũng không thể tránh khỏi nghĩ đến mỗi lần nàng kiên định đứng bên cạnh Bách Lý Hưu.

Khi tất cả mọi người đều hận không thể g iết chết ma đầu thì nàng đã lựa chọn hắn.

Những ý nghĩ xằng bậy trước đây giống như làn khói mù mịt trên con đường tu hành của y, cuối cùng đã bị chuyện cũ trước kia thổi bay, để lộ ra con đường thông thiên mà y vốn nên đi.

Yến Trường Chu và thiếu nữ mặt đối mặt từ phía xa, cuối cùng ôm kiếm cười nói: “Phó cô nương không cần cảm tạ, từ nay núi cao sông dài, xin hãy bảo trọng.”

Phó Yểu Yểu cũng cười chắp tay về phía y.

Yến Trường Chu xoay người rời đi, Nam Thầm nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng đuổi theo: “Yến tiên hữu, sao ngươi lại đi rồi? Cái tên Bách Lý Hưu kia nên làm thế nào bây giờ?”

Trong viện chỉ còn lại người của Ma giới, mọi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt không giấu được vẻ mừng vui. Phó Yểu Yểu hết sức phấn khởi tuyên bố: “Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, chúng ta ăn lẩu đi!”

Độ Hàn Giang và Hùng Thanh Thanh không hẹn mà cùng nhớ lại lúc trước khi nàng còn ở Ma Cung, họ thường cùng ăn cơm với Ma Tôn. Thế nhưng kể từ khi nàng biến mất, Ma Tôn càng ngày càng trở nên điên cuồng, đừng nói là ngồi ăn chung bàn, chỉ cần liếc nhìn hắn nhiều hơn một cái thôi là đã bị lột da rồi.

Trong lúc ăn cơm Hùng Thanh Thanh đã uống quá nhiều rượu, hắn ta nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể: “Phó cô nương ngươi không biết đâu, kể từ khi ngươi không có ở đây chúng ta đã phải trải qua một cuộc sống không phải con người! Còn may là ngươi đã trở lại, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại rồi hu hu hu...”

Bách Lý Hưu: “?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Yểu Yểu lén lút lại gần nói: “Hùng Thanh Thanh uống say rồi, chàng đừng giận hắn ta.”

Bách Lý Hưu rót một ly rượu: “Ừ.”

Hắn không những không tức giận mà thậm chí còn rất vui vẻ khi nghe những gì Hùng Thanh Thanh nói.

Thế gian đều đang trông mong nàng quay lại, giống như tâm tình của hắn vậy.

Độ Hàn Giang lớn miệng say bí tỉ nói: “Phó bằng hữu ngươi yên tâm đi! Khi trở về ta sẽ tính toán rõ ràng thu nhập của cửa hàng trong mấy năm qua, tiền kiếm được ta sẽ không thiếu của ngươi một xu!”

Phó Yểu Yểu vui vẻ nâng ly: “Được! Cạn ly!”

Bọn họ tiếp tục làm ầm ĩ cho đến tận đêm khuya, thậm chí Quán Quán và Tinh Viên cũng say khướt. Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang say bí tỉ dắt díu lấy nhau rời đi, bên ngoài đang là lúc trăng sáng sao thưa. Bách Lý Hưu vung tay áo lên, tất cả mùi hỗn tạp trong phòng đều biến mất, chỉ lưu lại chút hương hoa lạnh lẽo.

Phó Yểu Yểu cũng uống đến hoa mắt chóng mặt nhưng nàng lại không buồn ngủ chút nào, trong miệng ngâm nga câu “Hôm nay là một ngày tốt lành” rồi chạy ra ngoài ngắm trăng thưởng hoa.

Tuy rằng đã trở lại với tiểu viện đã cùng mình lớn lên nhưng lúc nàng tỉnh táo nhìn lại thì lại là một tâm trạng khác. Bách Lý Hưu đi theo tới, nhìn thấy nàng đang đứng dưới tàng cây mận ngọt, ngẩng đầu nhìn những cành cây chồi non đã lộ ra mấy phần ý thu.

Nàng có hơi tiếc nuối: “Thời kỳ ra hoa kết trái đã qua mất rồi.”

Bách Lý Hưu ôm lấy nàng từ phía sau: “Muốn xem à?” Không đợi nàng trả lời, ngón tay hắn đã khẽ vẫy. Thế là dưới đêm trăng, hoa trên cây lê tranh nhau nở rộ, một cơn gió thoáng thổi qua làm hoa lê bay khắp trời.

Phó Yểu Yểu đưa tay lên đón lấy, mặt mày linh động như nước: “Biết pháp thuật thật là tốt.”

Bách Lý Hưu cười một tiếng: “Nàng muốn học không?”

Phó Yểu Yểu thở dài: “Ta không có linh căn! Chàng đã quên rồi ư, ta chỉ là một phàm nhân.”

Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt v e khóe môi của nàng: “Chỉ là linh căn mà thôi, còn không phải chuyện đơn giản ư.”

Phó Yểu Yểu đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mắt, nàng bị hắn bế lên đặt trên băng ghế dài ở dưới tàng cây phủ kín hoa lê. Ánh trăng và mái tóc bạc trắng của hắn cùng chiếu xuống, tóc màu trắng y phục màu đen, trắng đen phân biệt rõ ràng với nhau, vào lúc này hắn giống như yêu, giống như tiên cũng giống như ma. Và thế là nàng đã bị sắc đẹp che mờ mắt, chủ động ngẩng đầu hôn lên đôi môi hồng hào của hắn.

Áo bào trượt xuống đất, mái tóc trắng đen quấn quýt quanh nhau cũng rủ xuống qua khe ghế, hoa lê trắng muốt rơi xuống khắp lưng hắn giống như vẽ lên vân hoa màu nhạt.

Gió đêm thổi qua da thịt trống rỗng, Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc sau cơn say, nàng đánh vào gáy Bách Lý Hưu để đẩy hắn ra một chút.

“Chờ đã!” Nàng hoảng sợ hỏi: “Chúng ta muốn làm gì đây?”

Vẻ mặt Bách Lý Hưu bình tĩnh: “Nàng không biết sao?”

Phó Yểu Yểu thật sự hoảng sợ: “Ta không biết!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bách Lý Hưu cười một tiếng rồi đột nhiên vẫy tay. Trong tay xuất hiện một quyển sách, hắn chậm rãi hỏi: “Nếu như nàng đã giữ cuốn sách này lại, vậy tại sao lại không biết ta muốn làm gì? Có chín mươi tám tư thế được ghi lại trong cuốn sách này ta cảm thấy cũng không tệ, chúng ta cũng nên thử xem.”

Phó Yểu Yểu tập trung nhìn vào và thấy rằng đó là cuốn sách “Ma Tôn đại nhân, chàng làm đau ta.”

Dưới ánh trăng, da thịt trắng như tuyết của nàng lập tức trở nên đỏ ửng, hai gò má dường như sắp nhỏ ra máu. Khi cùng nàng kề sát vào nhau, Bách Lý Hưu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng đã đột ngột tăng cao, hắn không kìm được mà vùi vào hõm cổ nàng cười lớn.

Phó Yểu Yểu xấu hổ muốn đẩy hắn ra thế nhưng hắn lại không hề nhúc nhích tẹo nào, đợi khi cười đủ rồi hắn mới lại hôn lên môi nàng: “Chúng ta tiếp tục đi.”

Áo bào của hắn tuột xuống eo, mái tóc trắng xõa ngang eo giống như một con yêu tinh đang hấp thụ tinh khí của nàng, giọng nàng đứt quãng: “Đạo, đạo lữ song tu không phải là nên thần giao sao? Tại sao lại, lại như thế này!”

“Nàng muốn thần giao sao?” Bách Lý Hưu suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta cùng nhau.”

Cùng nhau? Còn có thể cùng nhau?

Phó Yểu Yểu còn chưa kịp nói chuyện.

Thần thức và thân thể đồng thời va chạm khiến nàng trong nháy mắt như đang bay lên trên mây. Thế tới của hắn hung hăng giống như gió lớn mưa rào, lại giống như hoa lê bay khắp trời rồi rơi xuống đất không để lại dấu vết. Nàng lảo đảo loạng choạng, chìm chìm nổi nổi giống như khúc gỗ nổi trên mặt nước, giống như phi điểu giữa trời mây, không lên bờ được cũng không rơi xuống đất được.

Trong khoảnh khắc nào đó, Phó Yểu Yểu mở mắt ra.

Nhìn thấy sơn dã xa xôi dưới màn đêm trời đất bao la, nàng nhỏ bé đến mức sắp không tìm thấy chính mình, chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy thân thể trước mặt. Dưới tán hoa lê rợp trời, mái tóc trắng xóa của hắn xõa ra, vừa cười vừa lấy tay che mắt nàng lại.