Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 142



Sau khi trở lại thành phố B, Lục Hoặc hành động nhanh chóng, anh chủ động đến tìm cha mẹ Kiều, thảo luận với họ chuyện đính hôn của anh và Kiều Tịch.

Hiện tại cha mẹ Kiều đã chấp nhận Lục Hoặc, mặc dù hai người ngạc nhiên trước sự việc đột ngột này, nhưng thấy con gái đồng ý, hai người cũng không phản đối.

Thiên kim Kiều gia đính hôn, tin tức nhanh chóng lan truyền ở thành phố B.

Trong đám hào môn đều biết, Kiều gia chỉ có một người con gái là Kiều Tịch, rất yêu thương cô, chưa kể Kiều Tịch đã ưu tú thế nào, bao nhiêu người đã đánh chủ ý lên cô.

Chỉ là mấy người đó đã bị cha Kiều che giấu, Kiều Tịch không biết mà thôi, cho dù có người không biết tốt xấu theo đuổi tới trước mặt Kiều Tịch, cũng đều bị cô từ chối.

Bây giờ đột nhiên nghe nói Kiều Tịch đính hôn, không ít người bàng hoàng, có người âm thầm hỏi thăm người Kiều Tịch đính hôn là ai.

Cho đến khi phát hiện ra đối tượng đính hôn của Kiều Tịch là Lục Hoặc không được Lục gia coi trọng, rồi lại trở thành người thừa kế duy nhất, mọi người đều khϊếp sợ, Lục gia và Kiều gia đã liên kết với nhau.

Hào môn được mời tới sôi nổi đáp ứng lời mời.

Ngoài cửa, khi Lục lão gia tử xuất hiện, không ít người vừa gặp ông đã chúc mừng.

Quản gia đi bên cạnh lão gia tử, làm sao có thể không biết lão gia tử chỉ là miễn cưỡng ngoài mặt, bên trong đã chua xót từ lâu.

Rốt cuộc, cháu trai đính hôn, Lục lão gia tử lại là người cuối cùng được biết, đến cả thư mời cũng là Kiều Bị Trạch gửi tới lão gia tử.

Lục lão gia tử cả đời suôn sẻ, bao nhiêu bướng bỉnh đều gặp ở chỗ cháu trai Lục Hoặc.

Bây giờ ông ta làm sao có thể kiêu ngạo? Chỉ là một ông già neo đơn đang mong cháu trai tha thứ, hy vọng cháu trai có thể về nhà.

Khách khứa chúc mừng Lục lão gia tử, ông ta đáp lại họ bằng nụ cười.

Chờ tới khi không còn khách nào, ông ta mới nói với quản gia: “Tiểu tử thối đó, đúng là nhẫn tâm, tới ngày đính hôn, cũng không chủ động liên hệ với ta, nói với ta một tiếng.”

Quản gia nghe ra ý ủy khuất trong lời lão gia tử, ông ấy an ủi: “Có lẽ Hoặc thiếu gia bận quá.”

“Nó bận cái gì, cho dù bận, có thể báo với ta bất cứ lúc nào, Lục gia nhiều người như vậy, có chuyện gì không thể giúp nó giải quyết.”

Lục lão gia tử thở dài, “Thực lực Kiều gia ngang với Lục gia, cha mẹ nhà gái đều ở đó, nếu ta không tham dự, những người khác sẽ nhìn tiểu tử thối này như thế nào? Nếu hồ ly Kiều Bị Trạch kia cho rằng sau lưng cháu trai ta không có người, bắt nạt thì làm sao?”

Quản gia nói: “Bây giờ ngài tới tham dự, chính là chống lưng cho thiếu gia.”

“Đương nhiên, ta là ông nội nó, sao có thể không tới.” Lục lão gia tử phấn chấn, đứng thẳng lưng.

Trong phòng nghỉ, Kiều Tịch đang ngồi trước gương, để chuyên viên giúp cô trang điểm.

Hôm nay là ngày làm việc dễ dàng nhất của chuyên viên.

Làn da Kiều Tịch rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, căn bản không cần trang điểm quá dày hay phức tạp, nếu không phải lo lắng cho bản thân có vẻ không chuyên nghiệp, cô ấy cảm thấy Kiều Tịch chỉ cần thoa son môi cũng đủ xinh đẹp động lòng người.

Chuyên viên trang điệp đã từng làm việc với nhiều nữ minh tinh, không ít mỹ nhân đình đám, tuy nhiên so với cô gái trước mặt, cô ấy vẫn cảm thấy họ thua kém nhiều.

Nếu vị này tham gia vào giới thì không biết chói mắt cỡ nào.

Đương nhiên, dáng vẻ của cô vào trong giới cũng không biết nguy hiểm thế nào, ai mà không muốn hái một đóa hoa xinh đẹp như vậy?

Chuyên viên phát hiện một túi trang điểm với phụ kiện tóc để quên trên xe, mà trợ lý của cô ấy vừa rời đi, sẽ không quay lại nhanh như vậy, “Kiều tiểu thư, thật xin lỗi, tôi để quên một số đồ trong xe, cần xuống lấy, tôi rất nhanh sẽ trở về, xin cô chờ một lát.”

Thái độ chuyên viên chân thành, cẩn trọng, dù sao lúc trước cô ấy phát hiện quên đồ, chọc cho phu nhân hào môn tức giận, trái tim bé bỏng gần như vỡ òa vì sợ hãi.

Bây giờ thân phận thiên kim Kiều gia này còn cao hơn vị hào môn phu nhân kia.

Chuyên viên trang điểm sợ đối phương bất mãn.

Kiều Tịch gật đầu, “Không sao đâu, cô đi lấy đi.”

Chuyên viên trang điểm yên tâm, cô ấy cười nói: “Tôi rất nhanh sẽ quay lại.” Cô ấy không nghĩ tới Kiều Tịch không chỉ có xinh đẹp, giọng nói ngọt nào, tính cách cũng rất dịu dàng, cũng không hề cậy thân phận mà cao ngạo, cũng không hề bất mãn với cô.

Người đẹp như vậy, có ai lại không mê chứ.

Sau khi chuyên viên trang điểm rời đi, Kiều Tịch mang lễ phục đã chuẩn bị sẵn vào phòng thay đồ.

Lễ phục màu trắng là thiết kế lộ vai, lộ ra phần cổ thanh mảnh và xương quai xanh, trên váy khảm những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Chuyên viên trang điểm vừa giúp cô chỉnh lại phần lông mày, bây giờ thay lễ phục, thêm một chút thanh thuần, trong sáng.

Kiều Tịch duỗi tay ra, muốn kéo vòng cổ, nhưng mà lễ phục này được đặt may, kích thước vừa vặn.

Tuy nhiên gần đây, không biết có phải nuôi tốt hay không, số đo phần trên của cô tăng lên một chút, bây giờ mặc lễ phục này thì hơi chật, không thể kéo được khóa phía sau.

Lúc này, cửa phòng nghỉ được người mở ra từ bên ngoài.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Tịch tưởng chuyên viên trang điểm đã trở lại.

“Tôi ở đây, cái váy hơi chật, tôi không thể kéo khóa lên, cô vào giúp tôi kéo lên với.”

Kiều Tịch mở khóa phòng thay đồ, ôm chặt cổ áo trước ngực, xoay người, quay lưng về phía chuyên viên trang điểm.

Thấy cửa phòng thay đồ mở ra, có người bước vào.

Kiều Tịch che váy lại và nói, “Tôi sẽ hít một hơi, cô kéo khóa lên nhé.”

Đối phương nghe thấy lời cô nói thì duỗi tay qua.

Đầu ngón tay hơi lạnh vô tình chạm vào tấm lưng Kiều Tịch.

Bởi vì chưa kéo khóa nên toàn bộ tấm lưng lộ ra ngoài, làn da mịn màng, trắng nõn không tỳ vết tinh xảo như bạch ngọc, khiến người ta muốn vuốt ve, thưởng thức.

Qua vài giây, Kiều Tịch không thấy động tĩnh gì, “Làm sao vậy? Không kéo được lên sao?”

Cô định quay lại thì thấy khóa kéo bị kéo lên một chút, cô hít một hơi thật sâu.

Khóa kéo lên trên xương cụt của cô thì ngừng lại.

Kiều Tịch cho rằng chuyên viên trang điểm không kéo được, nhưng số đo eo bụng của cô không thay đổi, chỉ có phần trên thay đổi mà, “Vẫn như vậy sao?”

Kiều Tịch muốn quay lại nhìn, nhưng giây tiếp theo, hơi nóng phả vào người cô, cô bị đè lên tường phòng thay đồ.

Cô kinh ngạc quay lại, môi mỏng người đàn ông đã dán lên cổ cô, “Lục Hoặc?”

“Ừm.”

“Sao anh vào được?” Cô luôn cho rằng người tiến vào là chuyên viên trang điểm.

“Đến xem em như thế nào.” Lục Hoặc cong môi, “Anh giúp em kéo khóa lên?”

Nghĩ tới phía sau mình lộ liễu, mặt Kiều Tịch nóng lên, “Anh đi ra trước đi, đừng đè em.”

Một tay cô ôm cổ áo trước ngực, phòng váy rơi xuống, một tay khác chống đỡ lên tường, bị anh ép đứng yên.

Lục Hoặc sao có thể lùi lại chứ?

Một bàn tay anh tiến về phía trước, ôm eo cô, một tay khác trực tiếp đặt lên làn da sau lưng.

Độ ấm lòng bàn tay Lục Hoặc rất cao, khiến Kiều Tịch vô thức run rẩy, mà ngón tay anh không yên phận lại vuốt ve tấm lưng cô.

“Lục Hoặc, anh mau tránh ra đi, đợi lát nữa chuyên viên sẽ về đó.” Kiều Tịch sốt ruột mà thúc giục anh.

Dưới lòng bàn tay, làn da cô gái còn láng mịn hơn ngọc, ánh mắt Lục Hoặc tối lại, “Ừm.”

Đáp lời như vậy, nhưng anh lại không hề buông ra mà càng thêm ngang ngược.

Tay đỡ eo cô dùng sức, trong nháy mắt, Kiều Tịch bị quay về phía anh, lưng cô dán lên tường, cảm xúc lạnh lẽo làm cơ thể vô thức run rẩy.

Chưa kịp phản kháng, miệng tô son đã bị anh nghiền áp, nuốt xuống.

Son môi cũng trôi theo.

Một tay Kiều Tịch che lại váy, một tay khác muốn đẩy Lục Hoặc ra, lại bị anh dễ dàng không chế.

Hôm nay anh mặc tây trang đặt riêng màu đen, phẳng phiu, đẹp trai đến rối tinh rối mù, con ngươi đen láy của anh nhìn vào cô, lẩm bẩm, “Tịch Tịch, chỉ một chốc thôi.”

Kiều Tịch động tâm, bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, không có cự tuyệt.

Thân hình Lục Hoặc cao lớn, không gian nhỏ của phòng thay đồ bị anh chiếm hơn nửa, trông lại càng nhỏ hẹp.

Anh vây cô giữa ngực và tường, vừa nói chỉ một lát, bây giờ đã là một lúc lâu sau rồi.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đáy mắt có gương mặt nóng bừng của Kiều Tịch đang đ.ộng tình.

Lúc này, cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra, lần này chuyên viên trang điểm thực sự quay trở lại.

“Kiều tiểu thư.”

Chuyên viên trang điểm cầm túi trang điểm quay lại, không thấy bóng dáng Kiều Tịch đây, chỉ thấy cửa phòng thay đồ khóa chặt.

“Kiều tiểu thư, cô ở bên trong phòng thay đồ sao?” Chuyên viên trang điểm hỏi.

Ngay lúc cửa phòng nghỉ mở ra, Kiều Tịch sợ tới mức run lưỡi, muốn rút về lại bị Lục Hoặc quấn lấy không buông.

Anh vỗ eo cô trấn an.

Kiều Tịch vừa khẩn trương, vừa hoảng sợ, vừa tức giận, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Hoặc, lá gan anh quá lớn, có người tiến vào, anh vẫn còn bình tĩnh như vậy sao.

Quá điên cuồng.

Chuyên viên trang điểm bên ngoài gõ cửa, Kiều Tịch che lại váy, cắn nhẹ vào đầu lưỡi Lục Hoặc.

Cơn đau truyền đến, Lục Hoặc thở gấp, buông lỏng miệng cô, anh cong môi, đáy mắt lộ ra tia hung hãn.

Lục Hoặc dán vào tai Kiều Tịch: “Đáp lời cô ấy đi.”

Hơi thở người đàn ông vừa ướŧ áŧ vừa nóng bỏng phả vào tai, vành tai Kiều Tịch hơi ngứa ngáy, cô hít sâu vài cái rồi đáp: “Tôi ở bên trong, định mặc lễ phục vào trước, nhưng mà, khóa bị kẹt.”

“Kiều tiểu thư, có cần tôi vào giúp cô không?”

“Không cần, tôi có thể tự làm.” Kiều Tịch vội từ chối.

Lục Hoặc ôm lấy cô, cười khẽ bên tai cô.

Chân Kiều Tịch mềm nhũn, cô che váy lại, bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch, đôi mắt ngấn nước trừng Lục Hoặc, ý bảo anh không được lên tiếng.

“Ừm.” Lục Hoặc thấp giọng đáp lại bên tai Kiều Tịch, bàn tay to bao lấy tay Kiều Tịch đang che ngực, dịch chuyển nó đi.

Sau đó, anh cúi đầu.

Cả người Kiều Tịch run lên, cơ hồ không nhịn được mà nức nở thành tiếng.

Cô cắn chặt răng, nhịn xuống rung động, nói với chuyên viên trang điểm bên ngoài: “Tôi hơi khát, phiền cô đi lấy giúp tôi nước trái cây tới, thuận tiện giúp tôi tới chỗ quản gia lấy lịch trình bữa tiệc đêm nay.”

Chuyên viên trang điểm cười đồng ý, “Được, không thành vấn đề, Kiều tiểu thư, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Cửa phòng nghỉ một lần nữa bị đóng lại, trong phòng an tĩnh, chỉ có bên trong phòng thay đồ truyền tới âm thanh nức nở của động vật nhỏ bị dã thú bắt nạt.

Bữa tiệc sẽ sớm bắt đầu.

Chuyên viên trang điểm tìm Kiều quản gia thật lâu mới hỏi được ông ấy lịch trình bữa tiệc.

Lúc cô ấy trở về, thấy Kiều Tịch đang ngồi trước gương, đang sửa lại tóc.

“Kiều tiểu thư, đây là lịch trình.” Cô ấy đưa nước trái cây cho Kiều Tịch.

“Cảm ơn cô.” Kiều Tịch nhận nước trái cây, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.

Chuyên viên trang điểm quan sát cô liên tục nhấp ngụm nước trái cây, như thể rất khát.

“Kiều tiểu thư, son môi của cô…….

Bị trôi rồi.” Chuyên viên trang điểm nhận thấy son môi vừa thoa lên môi Kiều Tịch không còn nữa, nhưng mà môi cô lại đỏ ửng lên, đặc biệt là dính nước trái cây, càng thêm ướŧ áŧ, hồng hào.

Lông mi Kiều Tịch run rẩy, nhịp tim điên cuồng cũng dần trở lại bình thường, cô nói: “Vừa rồi thay quần áo, tay vô tình cọ vào miệng khiến nó bị lem, nên vừa rồi tôi đã lau sạch son môi.”

“Để tôi thoa lên cho cô lần nữa.”

Kiều Tịch gật đầu, “Vậy phiền cô.”

“Đây là việc tôi nên làm.” Chuyên viên trang điểm phát hiện, đôi mắt Kiều Tịch trở nên long lanh, như thể chứa đầy nước, gương mặt thanh tú cũng ửng hồng, so với má hồng tạo nên còn đẹp hơn.

Trong phòng nghỉ khác, Tô Thần thấy Lục Hoặc trở về, anh ta phát hiện đối phương mặt mày mang theo ý thỏa mãn, có cảm giác thiếu đánh.

“Sao cậu đi lâu như vậy?” Tô Thần ngáp một cái, “Sớm biết vậy tôi sẽ không đợi cậu.”

Lúc này, thần sắc Lục Hoặc vui vẻ, “Có một số việc nên trì hoãn.”

“Ông lão nhà tôi đến rồi, ông ấy nhắc tới cậu mấy lần.” Tô Thần nhướng mày, số lần ông lão nhà anh ta đánh giá cao vãn bối có thể đếm trên hai đầu ngón tay.

Một là Lục Hoặc, một cái khác đương nhiên là anh ta.

“Ừm, tôi thấy cậu đi với chú.”

Tô Thần lười nhác đứng dậy, ánh mắt lơ đãng rơi vào tay áo Lục Hoặc, chủ thấy cổ áo tây trang màu đen có nếp nhăn, “Quần áo của cậu sao lại nhăn như vậy?”

Lục Hoặc rũ mắt xuống, nhớ tới vừa rồi trong phòng thay đồ chật hẹp, Kiều Tịch muốn khóc lại không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng, ngón tay túm chặt lấy ống tay áo của anh.

Cơ thể mảnh mai của cô luôn run rẩy trong vòng tay anh, bởi vì không thể chịu được, mà ngón tay túm lấy ống tay áo anh như sắp gãy.

Lục Hoặc cong môi, trong mắt hiện lên ý cười, “Không có chuyện gì.”

Khi bữa tiệc bắt đầu, khách khứa đã đến đông đủ, dù sao cũng là Kiều gia và Lục gia hợp lực, khách mời nhất định sẽ tham dự bữa tiệc.

Khi Kiều Tịch và Lục Hoặc xuất hiện trên sân khấu, mọi người mới phát hiện hai người quá đẹp đôi, quá hoàn hảo.

Không ít người đã gặp Kiều Tịch, nhưng Lục Hoặc cho tới nay vẫn ít khi lộ mặt, khi tham gia sự kiện, mọi người chỉ biết hàng giả Lục Vinh Diệu, đâu biết rằng người thừa kế chân chính của Lục gia hóa ra lại xuất sắc như vậy.

Một số người không khỏi so sánh Lục Vinh Diệu và Lục Hoặc, phát hiện chung quy thì hàng giả không thể so với hàng thật.

Cho dù là khí chất hay vẻ bề ngoài, thậm chí là ngôn ngữ cử chỉ, Lục Vinh Diệu đều kém Lục Hoặc quá nhiều.

Có khách mời khen ngợi, nịnh hót Lục lão gia tử: “Cháu trai ngài và thiên kim Kiều gia đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi.”

“Hổ phụ sinh hổ tử, tôi nhớ rõ năng lực của Lục tổng trước đây phi phàm, bây giờ thấy con anh ấy cũng là nhân trung long phượng* “

*Người tài trong nhân gian.

“Lục lão tiên sinh thường dành nhiều thời gian bồi dưỡng thế hệ trẻ, Lục Hoặc thiếu gia mới có tiền đồ như vậy……..”

Quản gia ở bên nhìn thấy sắc mặt Lục lão gia tử sắp không duy trì nổi.

Chao ôi, lão gia tử đã sớm hối hận vì tự tay đẩy đứa cháu ruột của mình ra lại đi cưng chiều đứa con của kẻ thù.

Trong thời gian ngắn ngủi, Lục lão gia tử như già đi cả chục tuổi, thắt lưng vốn dĩ thẳng tắp, giờ đây lại hơi còng xuống, tinh thần cũng không được như trước kia.

Lục Hoặc có để ý tới Lục lão gia tử đã đến, nhưng mà anh cũng không quan tâm.

Anh nắm tay Kiều Tịch, đi theo cha mẹ Kiều, nhận lời chúc phúc của khách khứa.

Bây giờ anh có Kiều Tịch, nhưng cái khác anh sẽ không so đo.

Anh không tham lam, chỉ cần Kiều Tịch là đủ.

Trong bữa tiệc, mọi người nhìn thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc có bao nhiêu xứng đôi, không ít người trầm trồ khen ngợi.

Diệp Tử Hân và Phương Đường cũng tham gia bữa tiệc, hai người đứng cách đó không xa, vui vẻ nhìn Kiều Tịch, “Không ngờ Kiều Tịch lại đưa ra quyết định sớm như vậy, tuy rằng bây giờ mới chỉ là đính hôn, nhưng theo tiết tấu bây giờ, e rằng không bao lâu nữa sẽ kết hôn.”

Phương Đương nhìn Kiều Tịch đầy mong chờ, hy vọng đối phương sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ, “Đến lúc đó cậu là phù dâu của Tiểu Tịch? Hay là tớ?”

Diệp Tử Hân vội nói: “Chuyện quan trọng như vậy, chúng ta rút thăm quyết định đi………..”

Phương Đường cười nhẹ, vui vẻ gật đầu.

Ở nơi xa, Tô lão gia tử than thở: “Lục Hoặc là anh em tốt của cháu, cháu nên học hỏi nó nhiều hơn, sớm ổn định đi.”

Ánh mắt đào hoa của Tô Thần lười nhác, “Đừng mà, Lục Hoặc và Kiều Tịch người ta cao trung đã ở bên nhau, lúc ấy, không phải ông vẫn luôn đốc thúc cháu chăm chỉ học hành, không được yêu sớm mà? Cháu chính là nghe lời ông.”

“Nếu nghe lời ta, ngày mai cháu gặp thiên kim Qúy gia kia?” Tô lão gia tử đề nghị.

Tô Thần cười xùy, “Ông à, ông thích làm mối từ khi nào vậy?”

Tô lão gia tử muốn đánh anh ta, “Tiểu tử thối, nếu hơn 20 năm nay cháu độc thân, không tìm được bạn gái thì ta còn còn quản cháu à? Ta nói với cháu, đừng học tiểu tử Tần gia kia, vì một người đàn ông mà đối nghịch với người nhà.”

Tô Thần nhướng mày, “Ông yên tâm, cháu sớm muộn gì cũng mang một người bạn gái trở về.”

Bữa tiệc còn chưa kết thúc.

Lục Hoặc đã lén mang Kiều Tịch rời đi.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Trên người Kiều Tịch còn đang mặc lễ phục, chân đi giày cao gót nhọn, đi cũng không được nhanh.

Lục Hoặc nói với cô: “Chúng ta về nhà.”

Giẫm lên ánh trăng, Lục Hoặc nắm tay người thuộc về mình rời đi.

Lúc trở về biệt thự, bên trong thật yên tĩnh, hôm nay là ngày vui, Lục Hoặc để cho họ nghỉ ngơi.

“Lục Hoặc?”

Kiều Tịch đi giày cao gót, có hơi mệt, giây tiếp theo, Lục Hoặc bế người lên, sải bước lên lầu.

Cho đến khi bước tới bồn tắm trong phòng ngủ, Kiều Tịch nhìn bồn tắm lớn cô không biết thiết kế khi nào, cô mới nhận ra ý đồ của Lục Hoặc.

Anh cởi tây trang màu đen trên người ra.

Con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn cô, một tay cởi hai chiếc cúc trên cổ áo.

Anh đi chân trần tới vặn vòi nước trong bồn tắm, sau đó ngồi xuống, “Tịch Tịch, qua đây đi.”

Lục Hoặc dựa vào bồn tắm, cổ áo buông lỏng, lộ ra yết hầu, còn có xương quai xanh, hai chân quá dài, một chân cong lên, một chân tùy ý duỗi thẳng, rõ ràng vẻ mặt cấm dục, lại quá câu dẫn.

Nhìn người đàn ông trước mắt mang theo sức quyến rũ chết người, đầu ngón tay Kiều Tịch run lên, cô lo lắng nuốt nước miếng.

Chủ ý của Lục Hoặc quá rõ ràng.

Thời gian này bận rộn chuyện tiệc đính hôn, bọn họ cũng không được ở bên nhau.

Anh nghẹn lâu như vậy, chắc chắn là rất nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Kiều Tịch vén váy, xoay người muốn chạy trốn.

“Tịch Tịch.”

Trong bồn tắm, nước xối trên người Lục Hoặc, sơ mi trắng của anh ướt nhẹp, giọng nói trầm thấp khiến bên tai mềm nhũn, “Đuôi của anh ra rồi, em không muốn chơi sao?”

Kiều Tịch dừng chân, cô quay đầu, liếc mắt nhìn thấy Lục Hoặc trong bồn tắm đang đắc ý mà đùa nghịch đuôi cá vàng xinh đẹp.

Dưới ánh đèn, hai mắt anh phát sáng, háo hức nhìn cô, như thể mong được cô chạm vào.

Hai chân Kiều Tịch mềm nhũn.

Ô, cô quá háo sắc.

Như bị mê hoặc, Kiều Tịch xoay người đi về hướng anh.

Rất nhanh, nước trong bồn tắm văng tung tóe, lễ phục màu trắng của cô bị ướt, rớt xuống bên thành bồn.

Dưới nước, một mảnh tuyết trắng.

Cái đuôi của Lục Hoặc đã sớm thu về, đang hung hăng ăn hϊếp người đáng thương.

Kiều Tịch khóc lên, anh vừa dỗ dành giúp cô lau nước mắt, vừa dùng sức bắt nạt.

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch được ôm ra, tóc cô đã ướt hết.

Ngay cả đầu ngón tay Kiều Tịch cũng mềm nhũn, cũng không còn sức lực mà lau tóc, chỉ có thể để Lục Hoặc hầu hạ.

Không biết Lục Hoặc móc từ đâu ra dải lụa màu đỏ, “Tịch Tịch, nhắm mắt lại.”

“Sao vậy?”

“Đưa em tới một chỗ.”

“Định cho em kinh hỉ à?”

Lục Hoặc nhéo gương mặt ửng hồng của cô, “Đúng vậy.”

Kiều Tịch chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để cho Lục Hoặc cột dải lụa lên mắt.

Động tác Lục Hoặc ôn nhu, cô có thể cảm nhận được anh buộc một cái nơ sau đầu, không lỏng cũng không chặt.

Sau đó, môi cô mát lạnh, là Lục Hoặc đặt môi xuống, anh nhẹ nhàng hôn một cái, rồi nhanh chóng lùi lại.

Anh bế cô theo kiểu công chúa.

Kiều Tịch dựa vào lòng anh, hai tay đan vào nhau, chủ động quấn lấy cổ anh, “Chúng ta đi đâu?”

“Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch bị Lục Hoặc dẫn lên xe, như thể đi tới một nơi trống trải, phía trước còn có gió lớn, âm thanh vang đội truyền đến, giống như tiếng của máy bay trực thăng.

Lục Hoặc ôm cô đi tới cho tới khi tiến vào không gian kín.

Kiều Tịch cảm giác được cơ thể mình bay bổng.

Trước mắt tối đen, có thể nghe rõ tiếng hít thở của Lục Hoặc.

Ngay sau đó, cách đó không xa truyền đến tiếng động lớn.

“Lục Hoặc?”

“Anh ở đây.”

Lục Hoặc cúi đầu, nhéo cằm cô, hung hăng hôn xuống, ngón tay mảnh khảnh kéo nhẹ, dải lụa che mắt cô buông lỏng.

Lục Hoặc nói với cô: “Em xuống xem đi.”

Kiều Tịch phát hiện bản thân đang ngồi trên máy bay trực thăng, mà phía dưới là pháo hoa không ngừng nở rộ.

Như thể sao băng rải rác đầy trời, rực rỡ mà lộng lẫy, nở rộ dưới chân cô.

Kiều Tịch ngạc nhiên lên tiếng: “Lục Hoặc.”

“Em thích không?” Anh hỏi.

Kiều Tịch gật đầu, trên bầu trời đêm, pháo hoa không ngừng phóng ra, cô như đang ngồi trên bầu trời đầy sao.

Trong đôi mắt cô ánh lên tia sáng đầy màu sắc như thể những vì sao sáng ngời, “Lục Hoặc, anh có thấy giống như bầu trời đầy sao ở ngay dưới mắt chúng ta không, đẹp không?”

Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên mặt cô, trong mắt chỉ có cô.

Anh nhìn cô, “Đẹp.”

Anh kéo cô vào ngực, áp đôi môi mỏng lên tai cô, “Tịch Tịch, cảm ơn em.”

Con cá nhỏ sống trong cống ngầm tối tăm hôi hám, đã chờ được ánh sáng của đời mình.

Ánh trăng tưởng chừng như xa xôi không thể với tới đã được anh trọn ôm vào lòng.