Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 71: Kỳ nghỉ



Kỳ nghỉ đang đến gần, nửa vui nửa buồn.

Vui vì sắp được nghỉ, áp lực nửa học kỳ đầu đã qua. Buồn vì kỳ nghỉ đông đã đến, nghĩa là kỳ thi khác cũng đang đến.

Diệp Dạng không có những nỗi lo đó, cậu chỉ thấy vui vô cùng. Kỳ nghỉ đông không dài nhưng cuối cùng cậu có thể dành nhiều thời gian cùng Hạ Đông.

Chuông tan học vang lên, Diệp Dạng dọn dẹp sách vở, chuẩn bị ra về.

Triệu Thăng gọi cậu từ phía sau.

"Này Diệp Dạng, mai là sinh nhật của tôi, cậu có rảnh không?"

Diệp Dạng quay đầu lại, cậu không trả lời ngay mà có chút do dự. Ngày mai là thứ bảy, Hạ Đông đã đi công tác hơn một tuần rồi, đã nói trước với cậu là không đến hai ngày nữa anh sẽ về.

Triệu Thăng khoác vai cậu, nói:

"Không phải chứ, mời cậu ăn sinh nhật với tôi thôi mà do dự dự lâu như vậy? Tốt xấu gì tôi cũng là bạn học cùng bàn của cậu cả học kỳ!"

"Được, tôi đi."

Diệp Dạng ngẫm nghĩ một lát, vẫn đồng ý đi.

Một học kỳ này, quan hệ của cậu và bạn học không tệ lắm, lịch sự có thừa nhưng không quá thân thiết.

Nhưng Triệu Thăng cũng xem như khá thân với cậu trong lớp, có đôi khi sẽ đi chung với nhau.

"Cậu gửi thời gian với địa điểm cho tôi đi."

"Lát tôi gửi."

Triệu Thăng vẫn khoác vai Diệp Dạng, vỗ lên vai cậu vài cái.

"Cùng đi thôi."

Diệp Dạng thấy không thoải mái lắm, cũng bất đắc dĩ. Ngoài Hạ Đông ra, cậu không thích phải tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác.

Nhưng Triệu Thăng có vẻ rất thích khoác vai người khác, đa số lần cậu sẽ chụp được cánh tay của cậu ta nhưng lần sau vẫn cậu ta vẫn làm y như vậy.

Diệp Dạng chỉ có thể dịch người sang một bên, gỡ cánh tay của Triệu Thăng khỏi người mình.

"Đi thì đi, đừng đụng chạm tay chân nữa."

Triệu Thăng đã quen với tính này của cậu nên không giận dỗi gì.

"Cậu là tiểu thư khuê các hả, chạm cái cũng không cho?"

Diệp Dạng trừng mắt nhìn cậu ta.

"Cậu làm mãi cũng không thấy mệt sao?"

Triệu Thăng ra vẻ ngây thơ vô tội, đáp:

"Không mệt thật."

"... Nhưng tôi mệt."

Diệp Dạng nhìn khoảng cách chỉ tầm nửa cách tay của hai người, im lặng lùi ra sau một bước.

Đương nhiên Triệu Thăng không mệt, cậu ta cao hơn Diệp Dạng không ít, chỉ lùn hơn Hạ Đông một chút. Cậu ta khoác vai Diệp Dạng, người chịu cái gánh nặng này cũng là cậu.

Hôm nay, học sinh về nhà rất nhiều, Diệp Dạng đi từ từ với Triệu Thăng trong đám người, không vội trở về.

Triệu Thăng ngạc nhiên hỏi:

"Tôi nhớ trước giờ, lần nào ra về cậu cũng chạy nhanh hơn người khác, sao hôm nay lại thong thả thế?"

Nhắc đến việc này làm Diệp Dạng chợt thấy uể oải, mỗi ngày cậu chỉ có thể dựa vào video call để xoa dịu chút nhớ nhung.

Ngôi nhà trống rỗng như vậy thật quá khó chịu.

"Vì trước kia có người đón tôi."

"Hôm nay thì không à?"

Diệp Dạng buồn bực đáp:

"Anh ấy đi công tác."

Triệu Thăng vỗ vỗ lên lưng Diệp Dạng.

"Trùng hợp ghê, hôm nay mẹ tôi đến đón, có thể tiện đường đưa cậu về."

Diệp Dạng lắc đầu.

"Không cần đâu, tôi ngồi tàu điện ngầm về được rồi."

Triệu Thăng không vui vì câu trả lời này, cậu ta lại khoác vai Diệp Dạng.

"Cậu còn dám từ chối! Ông đây hôm nay phải đưa cậu về bằng được."

Diệp Dạng hất tay Triệu Thăng đi.

"Cậu buông ra."

"Không buông."

Triệu Thăng nói một cách cợt nhả.

Diệp Dạng nhíu mày.

"Tôi không thích người khác khoác vai mình."

Triệu Thăng chớp mắt, nói tiếp:

"Cậu gọi tôi một tiếng anh Thăng thì tôi thả cậu đi."

"Cậu nghĩ đẹp quá."

Diệp Dạng dùng sức bẻ cánh tay Triệu Thăng khỏi vai mình.

"Cả đời này, tôi chỉ gọi một người là anh."

Cho dù là anh hay anh trai, đều là xưng hô với một mình Hạ Đông.

"Cậu có anh à?"

Triệu Thăng kinh ngạc hỏi:

"Người đón cậu mỗi ngày là anh cậu?"

"Ừ, đúng vậy."

Triệu Thăng còn muốn nói gì, ngoài cổng trường đã có một người phụ nữ vẫy tay về phía họ, gọi to:

"Cục cưng à, bên này!"

Diệp Dạng ngạc nhiên nhìn Triệu Thăng.

"Tên ở nhà của cậu là cục cưng à, hay mẹ cậu thích gọi là cục cưng?"

Triệu Thăng tái xanh mặt.

"Mẹ, con đã nói rồi mà, bên ngoài đừng gọi tên ở nhà của con!"

Mẹ của Triệu Thăng là một người khá mũm mĩm, cười ha ha nói:

"Tên không phải để gọi sao? Con xấu hổ hả?"

"Bạn học của con à? Muốn về với nhau?"

"Chào dì ạ, chúng con không về chung."

Diệp Dạng chào hỏi, cậu nhìn người phụ nữ này, cảm thấy quen quen, cậu nhỏ giọng hỏi:

"Hình như tôi cảm thấy mẹ cậu giống cô Triệu?"

Triệu Thăng gõ vào đầu Diệp Dạng.

"Cậu ngốc thật hả, tôi họ Triệu, lão Triệu cũng họ Triệu, cậu không có chút liên tưởng nào hết sao?"

"Đừng động tay động chân!"

Diệp Dạng che lại chỗ vừa bị đánh, lui về sau một bước.

"Thì ra cậu và cô Triệu là người thân?"

Triệu Thăng gật đầu.

"Lên xe đi, để mẹ tôi chở cậu về."

Cậu ta định khoác vai Diệp Dạng lần nữa, nhưng cánh tay lại rơi vào khoảng không vì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện đã ôm Diệp Dạng đi.

"Không cần đâu, em ấy có người đưa về rồi."

Triệu Thăng thấy khuôn mặt có chút uể oải của Diệp Dạng lập tức tươi roi rói.

"Sao anh đến đây ạ?"

Hạ Đông đột nhiên xuất hiện, anh vừa xoa đầu Diệp Dạng vừa trả lời:

"Đến đón em."

Nháy mắt Diệp Dạng không quan tâm đến Triệu Thăng nữa, cậu nói vài câu chào hỏi với mẹ Triệu Thăng, mới nói với cậu ta:

"Tôi đi đây, tạm biệt."

Triệu Thăng buồn bực nhưng không ý kiến gì, chỉ hô lên:

"Ngày mai nhớ đến đó!"

Diệp Dạng vẫy vẫy tay đáp lại.

"Đã biết!"

Hạ Đông bật điều hòa trên xe lên.

"Có lạnh không?"

Diệp Dạng lắc đầu.

"Không ạ."

Hôm nay nhiệt độ khá thấp, chỉ là Diệp Dạng mặc không ít quần áo, cả người bị quấn chặt cứng, điều này cũng do sáng sớm Hạ Đông gọi điện dặn dò cậu.

Hạ Đông nghiêng người thắt dây an toàn cho Diệp Dạng.

"Người vừa này là bạn cùng lớp với em?"

"Dạ, bạn ngồi cùng bàn."

Diệp Dạng gật đầu, vẻ vui sướng vẫn chưa tan đi.

"Không phải anh nói hôm nay chưa về được sao ạ?"

Hạ Đông hừ lạnh.

"Nếu anh không về, có khi em bị người ta bắt về nhà rồi."

"Không thể nào."

Diệp Dạng kéo Hạ Đông qua, hôn lên má anh.

"Em không muốn đi cùng cậu ấy."

Giọng Hạ Đông sặc mùi chua.

"Bạn cùng bàn này hình như rất thân thiết, chốc chốc gõ đầu em lại khoác vai kề vai với em."

Diệp Dạng chớp chớp mắt, hỏi:

"Anh ghen ạ?"

Hạ Đông phủ nhận.

"Không, sao anh lại ghen với một thằng nhóc?"

Diệp Dang hỏi lần nữa:

"Không ghen thật ạ?"

Hạ Đông tỏ vẻ đánh chết cũng không nhận.

"Anh không."

Diệp Dạng cười khúc khích.

"Nếu anh không ghen thì ngày mai em có thể đến sinh nhật của cậu ấy không?

"!"

Hạ Đông vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua Diệp Dạng, đúng lúc nhìn thấy nét ranh mãnh trên mặt cậu.

Nhóc nghịch ngợm.

"Em còn chưa từng dự sinh nhật của anh."

"..."

Diệp Dạng cười nói:

"Sinh nhật của anh tận tháng chạp, năm nay còn chưa đến, năm ngoái em vẫn chưa quen anh thì đi làm sao ạ?"

Hạ Đông đã gần nửa tháng không thấy mặt bạn nhỏ nhà mình, nhưng mới vừa gặp nhóc nghịch ngợm này đã muốn đi ăn sinh nhật người khác.

Anh giở giọng vô lý gây sự.

"Anh mặc kệ, không muốn nghe."

Diệp Dạng suy nghĩ một lát mới nói:

"Vậy em nói với cậu ấy không đi."

Nếu biết Hạ Đông hôm nay về, rất có thể cậu sẽ không đáp ứng lời mời của Triệu Thăng,

Hạ Đông lập tức hài lòng nhưng chẳng qua cũng chỉ nói vậy, anh không thể làm ảnh hưởng đến việc bạn nhỏ nhà mình kết bạn.

"Chọc em thôi, em cứ đi đi. Đừng về quá muộn, lúc đó anh đến đón em."

Diệp Dạng cảm thấy tiếc nuối, đành phải xóa từng dòng chữ mình vừa gõ.

Hạ Đông bật cười.

"Sao em còn thất vọng hơn anh thế? Chỉ ăn bữa sinh nhật thôi mà, mất bao nhiêu thời gian?"

"Vì mấy ngày nay em nhớ anh mà, cuối tuần còn muốn ở cùng với anh."

"..."

Hạ Đông đôi khi không phân rõ được tính của bạn nhỏ nhà anh nghiêng về bên nào, đôi khi rất hay xấu hổ, đôi khi lại thẳng thắng mê hồn.

"Anh cũng nhớ em."

"Về sau không còn chuyện gì làm nữa, có thể ở nhà cùng em."

"Thật ạ!?"

Hạ Đông cười đáp:

"Anh có thể lừa em sao?"

Hạ Đông nhìn nét mặt vui mừng không thể kiềm chế được đó của Diệp Dạng làm trái tim anh run rẩy.

"Xem như phần thưởng của anh, em lặp lại câu nói ban nãy lần nữa."

"Câu nào ạ?"

Diệp Dạng chớp mắt, cười láu lỉnh.

"Anh à... Nhớ anh."

Tay Hạ Đông run lên, phần lớn thời gian Diệp Dạng đều gọi anh là anh Đông, có đôi khi sẽ gọi "anh", nhưng cách gọi này đã lâu rồi chưa được nghe.

Hạ Đông dừng xe tại chỗ đỗ xe.

"Nhớ anh thế nào?"

Diệp Dạng cười, nhân lúc Hạ Đông không chú ý thì tháo dây an toàn trên xe chạy ra ngoài.

"Nhớ anh làm ấm giường thế nào!"

Hạ Đông nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Diệp Dạng, cười khẽ.

"Nhóc con nghịch ngợm."

Diệp Dạng chạy khá nhanh nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi Hạ Đông dưới cửa thanh máy, Hạ Đông vừa đến đã ép Diệp Dạng lên tường hôn.

"Em không chạy nữa à?"

Diệp Dạng bị hôn hơi nhũn người.

"Có camera giám sát ạ."

Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để Hạ Đông ôm eo mình, không hề có chút phản kháng nào.

Vừa mở cửa nhà, Diệp Dạng chợt thấy một bóng đen lóe lên, Khò Khò xuất hiện trên tủ giày, cọ cọ liên tục vào tay cậu kêu meo meo.

Diệp Dạng thay giày thì bế Khò Khò lên, vuốt lông cho chú.

"Khò Khò ngoan quá."

Khò Khò vẫn chưa đến một tuổi nhưng đã béo thành quả bóng, Diệp Dạng lo lắng hỏi:

"Anh có nghĩ nên cho Khò Khò giảm cân không?"

Hạ Đông buồn cười, đáp:

"Lông không đấy, nhún nó vào nước thì teo lại còn một nhúm thôi."

Hạ Đông vừa về không có thời gian nấu nướng, trong nhà cũng hết đồ ăn.

"Chắc phải gọi cơm ngoài rồi, em ăn gì?"

Diệp Dạng chỉ tập trung gãi cầm Khò Khò.

"Nghe anh ạ."

Hạ Đông lướt xem cửa hàng bán đồ ăn một lượt, nghĩ một lát thì nói:

"Chúng ta gọi một phần lẩu bên quán Tô Nhượng nhé?"

Mùa đông ăn lẩu là quá thích hợp.

Phía sau Diệp Dạng chợt căng thẳng.

"Anh... Anh chắc chứ ạ?"

"... Chúng ta có thể không ăn cay."

Hạ Đông sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, anh ngồi vào sofa ôm cả người lẫn mèo vào lòng, không để tâm Khò Khò ở giữa giãy giụa mà hôn bạn nhỏ.

"Bé cưng có vẻ thật sự rất nhớ anh?"

Diệp Dạng đã lâu không thân mật với Hạ Đông, nụ hôn này làm cậu choáng váng, Hạ Đông nói cái gì thì là cái đó.

"Dạ... Rất nhớ anh."

Hạ Đông nghiến răng, lại cắn lên môi Diệp Dạng, Khò Khò bị hai người ép không thở nổi, chú dùng hai chân trước cào cào lên vai Hạ Đông, vô cùng đáng thương mà kêu meo meo.

Trong nhà này không mua nổi thức ăn cho mèo nên muốn cho nó ăn cơm chó sao!

Một giờ sau, phần lẩu được giao đến, Tô Nhượng tự mình giao đồ ăn cho họ, nồi lẩu nhỏ cùng phần bát đũa cho hai người.

"Đi đây."

Tô Nhượng chỉ đến giao đồ ăn cho họ, sẵn tiện vuốt lông mèo mấy cái, tâm trạng khá tốt.

"Lát nữa đi đón anh Tỉnh tan tầm thôi."

Mùa đông không thể thiếu lẩu, tuy rằng không phải lẩu cay nhưng nồi lẩu này vẫn làm Diệp Dạng ăn đến đổ mồ hôi.

Khò Khò bên dưới ăn đồ hộp, ánh đèn ấm áp bên trên, hơi ấm từ điều hòa làm ấm người từ chân đến cả đỉnh đầu.

Hạ Đông đút cho Diệp Dạng một quả trứng cút, nhìn cậu ăn xong lại mỉm cười hôn cậu, dùng đầu lưỡi lấy quả trứng kia về.

Diệp Dạng cũng không giận, mặc Hạ Đông làm gì cũng được. Lúc gắp đồ ăn cho Hạ Đông nhưng anh không chịu một hai bắt cậu phải dùng miệng đút mình, Diệp Dạng cũng không từ chối mà ngoan ngoãn đưa cả môi của cậu và đồ ăn đến bên miệng Hạ Đông.

Ăn xong đồ hộp, Khò Khò nhìn hai tên quan dọn phân của nó, kêu meo meo đi qua, nép bên chân Diệp Dạng bắt đầu ngủ.

Có câu nói thế nào nhỉ?

No ấm trước, ham muốn sau, cái trước đã xong thì cái sau tự nhiên đến.