Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 75: Năm mới



Đây hẳn là cái tết ấm áp nhất trong ký ức của Diệp Dạng, cậu cùng Hạ Đông ngủ một giấc đến mười giờ hơn, Chúc Anh và Hạ Thành Nghiệp đã ra ngoài, nghe nói là đến thăm nhà mẹ của Chúc Anh.

Hạ Đông nấu một ít sủi cảo cho Diệp Dạng, hai người ngồi vào chiếc bàn nhỏ chậm rãi ăn bữa sáng.

Diệp Dạng nhận được tin nhắn từ Diệp Toàn: Chúc anh hai năm mới vui vẻ.

— Chúc mừng năm mới.

Theo lời kể của Diệp Toàn, năm mới này Diệp Chính Nam và Lưu Quyên không tốt lắm, vì lần phá thai trước đó nên cơ thể hiện tại không khỏe lắm, giao thừa đêm qua còn vì chuyện của đứa trẻ mà cãi nhau to một trận.

Hiện giờ Diệp Dạng hoàn toàn có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện cặp vợ chồng đó, với cậu mà nói, hai bên đã là hai con đường riêng biệt, sau này sẽ không bao giờ giao nhau nữa.

Hạ Thành Nghiệp và Chúc Anh ở nhà ngoại đến mùng năm mới về, cùng ngày đó trong nhà tiếp đón một vị khách khác.

Khi Diệp Dạng mở cửa có chút bối rối, chủ yếu là do cậu biết người trước mặt, chỉ là người đó không quen cậu.

Diệp Dạng nhìn khuôn mặt được giới truyền thông hết lời ca ngợi này, lời nói lắp bắp.

"Anh... Chào anh, anh đến tìm ai ạ?"

Hạ Đông nghe vậy thì đi đến, gõ nhẹ lên đầu Diệp Dạng.

"Có ngốc hay không, đương nhiên đến để chúc tết."

Nói xong, Hạ Đông nhận quà trên tay vị khách này.

"Lần nào đến cũng mang quà, vậy anh khi nào mới dẫn người về đây?"

Người nọ thay giày ở huyền quan, hỏi:

"Người yêu à?"

Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng, cười đáp:

"Đúng vậy, giới thiệu cho anh, đây là bạn trai em, Diệp Dạng."

Nói xong thì giới thiệu với Diệp Dạng.

"Đây là cháu trai của dì Chúc, Ô Bách Chu, gọi anh họ là được."

"Chào anh họ ạ."

Diệp Dạng chào hỏi xong, mãi đến khi Chúc Anh xuống lầu kéo Ô Bách Chi nói chuyện cậu vẫn chưa định thần lại.

Hạ Đông khó chịu hỏi:

"Sao cứ nhìn anh ta mãi vậy, đẹp trai hơn anh à?"

Diệp Dạng nhanh chóng dỗ dành hôn lên môi Hạ Đông một cái.

"Anh Đông đẹp trai nhất."

"Chỉ là em thấy bất ngờ thôi, lần đầu tiên nhìn thấy người nổi tiếng bên ngoài ạ..."

Diệp Dạng nói xong thì nhớ lại, đây không phải là lần đầu tiên, lần trước đã từng gặp được người bạn gái cũ trên danh nghĩ của Hạ Đông, Ngụy Lạc.

Tuy nhiên độ nổi tiếng của Ngụy Lạc không thể so với Ô Bách Chu, Ngụy Lạc xem là một nữ diễn viên khá nổi tiếng, nhưng Ô Bách Chu là người đứng tại nơi cao nhất, năm nào cũng đều nhận giải thưởng không xuể.

"Em muốn xin chữ ký..."

Diệp Dạng nhỏ giọng nói:

"Em rất thích bộ phim 'Không tả' của anh ấy diễn ạ..."

Hạ Đông cảm thấy bản thân thật sơ suất, hắn nên tha bạn nhỏ về ổ nhà mình từ hôm qua mới đúng.

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Diệp Dạng, cuối cùng Hạ Đông vẫn nhượng bộ, anh cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai Diệp Dạng.

"Nếu tối nay em chủ động... Thì anh có thể giúp em xin."

"..."

Vành tai Diệp Dạng đã đỏ như nhỏ máu.

"Em có thể tự mình xin."

Hạ Đông nhướng mày.

"Thật là giỏi... Nếu anh không cho anh ta ký tặng em thì sao?"

"Ấy..."

Hạ Đông cười thầm.

"Vậy tối nay em đã muốn chủ động chưa... Hửm?"

"Được ạ..."

Mặt Diệp Dạng đỏ đến không thể đỏ hơn, trước đây đều do Hạ Đông chủ động, đây là lần đầu anh muốn cậu làm thế này.

《Khôn tả》là bộ phim do Ô Bách Chi đóng chính được ra mắt vào tết Nguyên Đán năm ngoái, Hạ Đông còn từng dẫn Diệp Dạng đến rạp chiếu phim để xem.

Lúc ấy Hạ Đông chưa từng đề cập đến quan hệ của Ô Bách Chu và Chúc Anh.

Hạ Đông nhớ rõ bộ phim đó được chuyển thể từ tiểu thuyết, anh đến văn phòng tìm được quyển tiểu thuyết nọ mang đến trước mặt Ô Bách Chu.

"Đây, cho em xin chữ ký."

Ô Bách Chủ liếc nhìn anh một cái.

"Bạn trai em muốn?"

"Chậc... Em muốn thì không được sao?"

"Được rồi."

Ô Bách Chu thoải mái ký tên mình lên trang đầu tiên của quyển tiểu thuyết, nét chữ của y rất đẹp, không phải kiểu chữ thông thường, vừa trang nghiêm vừa mạnh mẽ.

Lúc Hạ Đông lấy lại quyển tiểu thuyết, Ô Bách Chu chậm rãi rút lại, đưa ngay trước mặt Diệp Dạng.

"Nếu muốn thì tự đến tìm."

Diệp Dạng nhận lấy, bày tỏ sự biết ơn.

"Cảm ơn anh họ ạ."

Hạ Đông nhìn bóng lưng Ô Bách Chu rời đi thì dùng sức cắn lên má Diệp Dạng.

"Có chữ lý rồi thì đừng nhìn anh ta nữa."

"Vâng ạ..."

Diệp Dạng không phải muốn nhìn Ô Bách Chu mãi, chỉ là hiếm khi có cơ hội nhìn một vị ảnh đế gần như vậy.

Nếu so sánh với Ô Bách Chu, vẻ ngoài Hạ Đông không kém, mỗi người một vẻ. Nhưng điểm hấp dẫn người khác ở Ô Bách Chu là khí chất, vừa lãnh đạm vừa lịch sự tao nhã.

Nhưng nếu Hạ Đông không thích, Diệp Dạng cũng không nhìn nữa, cậu định đến phòng xem Khò Khò, nhưng kiếm một lát thì phát hiện Khò Khò mất tích.

Cậu lo lắng nói với Hạ Đông.

"Anh Đông ơi, em không thấy Khò Khò đâu."

Hạ Đông cùng vào phòng tìm cùng, trong ổ mèo hay tủ quần áo đều không thấy bóng dáng chú đâu.

"Đừng lo lắng."

Hạ Đông xoa đầu Diệp Dạng, an ủi.

"Có thể lúc có người đi vào không đóng cửa lại nên nó chạy ra ngoài thôi."

Hạ Đông ra ngoài hỏi Chúc Anh đang ép nước trái cây:

"Chúc phu nhân có thấy con mèo đi đâu rồi không?"

"Mèo?"

Chúc Anh suy nghĩ một lát, trả lời:

"Quên nó với hai đứa, mèo ở phòng ngủ chính ấy, đang nằm trên giường lão Hạ kìa."

Diệp Dạng sửng sốt, Hạ Đông thì nhướng mày, anh kéo Diệp Dạng sang phòng ngủ chính. Hạ Thành Nghiệp vẫn chưa tỉnh ngủ, hôm qua ra ngoài đã uống kha khá rượu.

Diệp Dạng tìm hồi lâu mới thấy Khò Khò đang nằm trong lòng Hạ Thành Nghiệp, cuộn người ngủ ngon lành.

Hạ Đông nghiêng người xách cổ Khò Khò lên, Hạ Thành Nghiệp cảm nhận được nên tỉnh dậy.

Hạ Đông chế nhạo:

"Ấy, lão Hạ này, ngay từ đầu hình như rất ghét bỏ mà, nói cái gì mà vừa bẩn vừa rụng lông. Sao bây giờ lại thế này, mang nó lên cả giường ngủ?"

Hạ Thành Nghiệp ho khan vài cái.

"Vẫn tốt, không bẩn không rụng lông, ôm ngủ cũng rất ấm."

"Điều hòa vẫn mở, cha ngủ tiếp đi."

Hạ Đông ôm Khò Khò định đi, Hạ Thành Nghiệp bèn thở dài một tiếng.

"Để lại mèo cho cha, tối hôm qua mới bồi dưỡng tình cảm..."

Quả nhiên, cho dù đàn ông có cứng rắn lạnh lùng thế nào đều không từ chối được sinh bật dễ thương như loài mèo.

Ô Bách Chu chỉ ăn một bữa cơm trưa thì đi ngay, Chúc Anh rất quan tâm đứa cháu ngoại này, nghe nói trong nhà trừ một cô giúp việc ra thì không có ai nữa, một ngôi nhà trống rỗng.

Trước khi đi, Chúc Anh còn dặn dò:

"Gặp được người thích thì phải biết theo đuổi, tính của con quá lãnh đạm, đừng để người khác hiểu nhầm."

Hạ Đông cố ý hôn Diệp Dạng trước mặt Ô Bách Chu, cười khẽ chọc ghẹo một câu:

"Tính của anh quá nhạt nhẽo, chúc anh năm mới đường tình duyên bùng nổ."

Ô Bách Chu không nói gì chỉ nhìn hai người một cái, má Diệp Dạng hơi đỏ lên, không hiểu vì sao đọc được trên biểu cảm của y vẻ cạn lời.

Ô Bách Chu đi, Hạ Đông cũng định dẫn Diệp Dạng về, nguyên nhân chủ yếu vì ở đây bị hạn chế quá nhiều, ngoài phòng mà anh đến gần Diệp Dạng một chút cũng bị lão Hạ nhìn chằm chằm.

Đối với một người thích ôm ôm hôn hôn Diệp Dạng mọi lúc như Hạ Đông mà nói, đây tuyệt đối là một loại tra tấn.

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ, Chúc Anh nói vài lời khuyên nhủ, còn Hạ Thành Nghiệp thì thẳng thẳng hơn.

"Tiểu Diệp còn chưa đi học, con vội vã về làm gì?"

"Người trẻ bọn con có cách sống khác của người trẻ, không thể cùng cha mỗi ngày ở nhà hay ra ngoài chúc tết được."

Hạ Thành Nghiệp cười nhạo.

"Anh còn nhỏ hả? Tiểu Diệp trẻ tuổi không nói, anh nên chú ý đi, không chăm sóc tốt bản thân sau này ra đường người khác còn tưởng anh là ba thằng bé."

"..."

Hạ Đông cảm thấy mình chịu đả kích quá mạnh, nghiến răng nói:

"Lão Hạ à, cha yên tâm, con thấy bây giờ cha cần chăm sóc bản thân tốt hơn con."

Cuối cùng Hạ Đông vẫn cùng Diệp Dạng rời đi, nhưng trước khi đi vẫn phải một cái giá, Hạ Thành Nghiệp ôm Khò Khò không buông.

"Hai đứa đi đi, mèo ở lại."

"..."

Hạ Đông chợt có cảm giác, ban nãy Hạ Thành Nghiệp ngăn cản họ về nhiều như vậy là vì hiện tại không cho họ mang mèo đi.

Về đến nhà, Hạ Đông thấy mình quá chịu thiệt, ở đó hơn mười ngày phải mất Khò Khò.

"Miệng thì chê nhưng quay đến quay lui cha lại bắt mất."

Hạ Đông không nói nên lời.

"Lúc đầu còn không cho chúng ta mang theo, bây giờ lại không cho chúng ta mang về."

Diệp Dạng an ủi:

"Để chú nuôi mấy ngày, lần sau ôm về là được ạ."

"Lần sau?"

Hạ Đông quá hiểu tính cha mình, lần sau không có khả năng, trừ khi nhân dịp Hạ Thành Nghiệp không có ở nhà trộm nó đi còn khả thi hơn.

Nói làm thì phải làm, hơn mười ngày sau Hạ Thành Nghiệp phải đi công tác, Hạ Đông lái xe chở Diệp Dạng về thành phố phía đông, để Diệp Dạng trong xe đợi, anh lên lầu bắt mèo về.

Nhưng mười lăm phút sau Hạ Đông không ôm gì về hết, Diệp Dạng hỏi:

"Chú Hạ ở nhà ạ?"

"Không phải, Khò Khò bị khóa trong phòng rồi."

Hạ Đông cười lạnh nói:

"Cô giúp việc nói lão Hạ giữ chìa khóa."

"..."

Cho nên có thể nói là, không ai hiểu con hơn cha, hiển nhiên Hạ Thành Nghiệp đã sớm biết chuyện Hạ Đông sẽ đến trộm mèo nên đã có biện pháp bảo vệ từ trước.

Diệp Dạng và Hạ Đông tay trắng trở về, họ không về nhà ngay mà ghé một chuyến đến nhà Tô Tri Vi, tặng ít quà năm mới cho Tô Kiến Nghiệp và mẹ Tô.

Diệp Dạng vẫn còn nhớ rõ rằm tháng giêng năm nay, ngày sinh nhật của Tô Tri Vi, Tô Nhượng đã đặt bánh kem từ sớm. Tô Tri Vi lạnh mặt nhìn anh ta, Tô Nhượng cũng không sợ.

"Thế nào, sinh nhật của anh không thể được tổ chức hay sao?"

Lúc này Diệp Dạng mới nhớ đến, Tô Tri Vi và Tô Nhượng là thai song sinh, hiển nhiên sinh nhật là cùng một ngày, chẳng qua năm ngoài Tô Nhượng không đề cập đến chuyện này.

Trước rằm tháng giêng năm nay một ngày, Tô Nhượng nhắn tin trong một nhóm nhỏ, nói Tô Tri Vi bỏ trốn rồi.

Nghe nói là cô mua một vé máy bay ra nước ngoài giải sầu.

Diệp Dạng hỏi:

"Anh có nghĩ là chị Tri Vi đến chỗ chị Quất Tử không ạ?"

Hạ Đông trầm tư nói:

"Có thể."

Sinh nhật Tô Nhượng tương đối đơn giản, mọi người ra ngoài ăn ít bánh kem, uống chút rượu thế là kết thúc.

Rằm tháng giêng qua cũng đến ngày Diệp Dạng đi học lại.

Áp lực học kỳ cuối năm cuối cấp càng tăng lên gấp bội, dù sao không còn bao lâu nữa sẽ đến mùa hè, học sinh cuối cấp phải đón kỳ thi tuyển sinh đại học, mà kết quả cuộc thi ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của họ.