Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 76: Tốt nghiệp



Thành tích của Diệp Dạng năm cuối cấp vẫn luôn nằm trong top ba, nhưng thành tích cậu không ổn định, đa phần đứng thứ hai, cũng có những lần đứng nhất nhưng ít hơn nhiều.

Vì thế mà Diệp Dạng càng liều mạng học tập, thường xuyên thức đến mười hai giờ đêm, hôm sau lại dậy rất sớm đi học.

Hạ Đông đau lòng muốn chết, nhưng anh không thể khuyên cậu buông lơi việc học nên đành thức cùng Diệp Dạng cùng nhau cố gắng.

Không muốn sức khỏe của bạn nhỏ bị suy mòn, Hạ Đông nghĩ đủ biện pháp bồi bổ cho Diệp Dạng.

Có đôi khi Diệp Dạng phản ứng vào buổi sáng, Hạ Đông chỉ có thể giúp cậu giải quyết còn bản thân cố nén dục vọng đưa cậu đến trường.

Ngay cả cuối tuần, Hạ Đông cũng cố nhẫn nhịn, nếu thật sự không nhịn được thì gắng nhẹ nhàng một chút.

Diệp Dạng vẫn đau lòng cho anh Đông của cậu.

"Cuối tuần cũng không sao ạ..."

Hạ Đông đè Diệp Dạng xuống hôn lên môi cậu.

"Bây giờ anh có thể chịu đựng, đợi khi em thi đại học xong rồi thì phải trả gấp đôi."

Diệp Dạng lập tức rụt cổ lại không nói nữa.

Thời khắc thi xong tất cả các môn, Diệp Dạng từ điểm thi đi ra, cả cơ thể đều thả lỏng.

Thần kinh căng thẳng suốt cả học kỳ cuối cùng cũng có thể thư giãn, dường như cậu không đợi nổi nữa mà lao ra khỏi trường, muốn nhào vào lòng người đang đợi mình ngoài kia.

"Diệp Dạng!"

Diệp Dạng nghe tiếng ai đó gọi cậu, khi quay đầu lại phát hiện là Trần Quả.

Bước chân cậu chậm lại, mỉm cười hỏi:

"Thi thế nào?"

Trần Quả cười khúc khích, đáp:

"Cảm thấy khá tốt."

Trường đại học mà Trần Quả muốn theo yêu cầu điểm số không quá cao, từ chuyện bức thư tình học kỳ đầu với Trịnh Hòa hết hy vọng, Trần Quả đã đặt hết tinh thần vào việc học, lần thi này kết quả sẽ không quá kém.

"Này, cậu biết không, Trịnh Hòa bỏ thi môn đầu tiên."

Diệp Dạng hơi ngạc nhiên, Trịnh Hòa là lớp trưởng lớp bốn, thành tích tốt vẫn luôn nằm trong mười người đứng đầu, đối với thứ hạng của họ mà nói, vắng một ngày thi không khác gì sét đánh giữa trời quang.

"Vì sao?"

"Nghe nói là bị cha đánh, tối hôm trước còn nằm viện sáng hôm sau mới tỉnh, đến điểm thi thì đã không kịp rồi."

"Sao cha cậu ta lại đánh?"

Diệp Dạng thấy thật kỳ lạ, cha mẹ nào lại đánh con trong thời điểm quan trọng như thế này chứ?

Trần Quả do dự chốc lát mới trả lời:

"Hàng xóm của cậu ta là người bên lớp sáu, tôi nghe người nọ nói Trịnh Hòa đang hôn một người đàn ông thì bị cha bắt gặp ngay nơi đông người."

"..."

Diệp Dạng không biết nói gì.

"Thật ghê tởm."

Giọng điệu Trần Quả đầy chán ghét nói.

"..."

Diệp Dạng vẫn không nói gì tiếp.

Trần Quả nói xong thì thấy bản thân hơi quá đáng.

"Không phải tớ thấy đồng tình ghê tởm, tớ chưa từng tiếp xúc với người nào trong giới, chỉ là cảm thấy loại người như Trịnh Hòa thật tởm, ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu, khẩu phật tâm xà..."

Diệp Dạng lấy làm lạ, hỏi:

"Tại sao trước đó cậu thích cậu ta?"

"Khi cậu ta vừa mới chuyển vào, thầy chủ nhiệm vừa chấm bài xong, giao cho tớ phát bài."

Cô gái nào mà chưa từng rung động chú?

Khi Trịnh Hòa vừa đến, tính tình hiền lành ôn hòa, lúc giảng bài vô cùng kiên nhẫn, cho dù Trần Quả không hiểu bài thế nào chưa từng chê phiền.

Bản thân vẻ ngoài của Trịnh Hòa không kém, dần dần Trần Quả nổi lên lòng ngưỡng mộ.

Diệp Dạng chỉ cười đáp:

"Chuyện tình cảm về sau, cậu phải nhìn xa một chút."

"Ừm, trước khi tốt nghiệp đại học tớ không định yêu đương gì."

Trần Quả chớp mắt, nói:

"À có chuyện này, lần trước cậu nói cậu có người yêu rồi, nhưng tớ chưa từng thấy người đó lần nào đâu."

Nhắc đến Hạ Đông, Diệp Dạng cười cong cả mắt.

"Cậu đã từng gặp."

"Không thể nào!"

Trần Quả suy nghĩ mãi vẫn không nhớ được ký ức nào về một cô gái xa lạ cả.

"Chờ lát nữa cậu sẽ thấy."

Trần Quả kinh ngạc kêu lên.

"Chà, ngọt ngào quá, cô ấy bên ngoài chờ cậu hả?"

"Ừm!"

"Có phải cô ấy rất xinh đẹp hay không?"

"... Rất đẹp."

Từ khía cạnh nào đó mà nói, Hạ Đông thật sự rất đẹp, là đẹp kiểu đàn ông trưởng thành.

Nếu anh và Diệp Dạng đi cạnh nhau, nhất định diện mạo của Hạ Đông càng có sức hút hơn.

Đến cổng trường, Diệp Dạng thấy Triệu Thăng, đôi mắt cậu ta sáng lên.

"Cả lớp dự định ngày mai cùng nhau ăn mừng, còn chưa chốt đâu cậu nhanh xem tin nhắn nhóm đi!"

"Được."

Tiệc liên hoan này, Diệp Dạng biết, trước đó đã có người nhắc đến.

"Bạn trai..."

Triệu Thăng nhìn Trần Quả bên cạnh, sửa lại lời nói:

"Anh trai cậu đến đón sao?"

"Buổi sáng anh ấy đến đây còn chưa về."

Diệp Dạng nhìn bốn hướng xung quanh, thấy cách đó không xa là khuôn mặt tươi cười của Hạ Đông nhìn về phía cậu.

Đôi mắt Diệp Dạng sáng rực, cậu không chú ý xung quanh có vài cô gái cùng lớp lấy hết can đảm muốn đưa thư tình cho cậu.

Cậu cũng không có thời gian để ý Triệu Thăng và Trần Quả bên cạnh, cậu nhanh chân nhào vào lồng ngực Hạ Đông.

"Anh Đông ơi, em tốt nghiệp rồi!"

"Chúc mừng em."

Hạ Đông đỡ mông Diệp Dạng ôm người lên nhưng vì đây là trường học, ngoài cửa còn rất nhiều người nên chỉ ôm vài giây thì kiềm chế thả bạn nhỏ xuống.

Đã tốt nghiệp nên Diệp Dạng không để tâm đến ánh mắt của người khác nữa, giữa nhiều tiếng cười vui vẻ lẫn những khuôn mặt ủ rũ xung quanh, cậu nhón chân hôn lên khóe môi Hạ Đông.

"..."

Hạ Đông giật mình.

"Em..."

Diệp Dạng vui như muốn nhảy cẫng lên.

"Chúng ta về nhà đi ạ."

"... Được rồi."

Triệu Thăng và Trần Quả im lặng phía sau nãy giờ: Có phải cậu quên gì rồi không?

Trần Quả nhìn tương tác qua lại của hai người thì hiểu ra gì đó.

"Anh ta là người yêu của Diệp Dạng?"

"... Ừ."

Triệu Thăng do dự một lúc nhưng đã hôn nhau trước mặt bàn dân thiên hạ thì cũng chẳng có gì để giải thích nữa.

"Tớ còn tưởng người đó là con gái chứ."

Trần Quả hơi bối rối, cô vừa mới nói ghê tởm này nọ với Diệp Dạng, tuy rằng chỉ nói mình Trịnh Hòa.

Triệu Thăng nhìn sắc mặt tái nhợt của bạn nữ cùng lớp thì nói:

"Đừng nhìn nữa, về nhà thôi."

Cô gái nọ chỉ cười khổ một tiếng, thất vọng rời đi.

Diệp Dạng nắm tay Hạ Đông đi được hai bước thì mới nhớ đến hai người phía sau, cậu vẫy vẫy tay chào.

"Tôi về trước!"

Triệu Thăng trả lời:

"Ngày mai gặp!"

Trần Quả cũng vẫy tay đáp lại.

"Bye bye."

Về đến nhà, Diệp Dạng vòng tay qua cổ Hạ Đông, lập tức hôn lên môi anh tựa như động vật nhỏ đang chia sẻ niềm vui với bạn bè.

Hạ Đông cúi người cụng trán mình lên Diệp Dạng.

"Nhiệt tình như vậy sao?"

"Em đã tốt nghiệp!"

"Ừm."

Hạ Đông buồn cười.

"Em nói mấy lần rồi."

Lúc trên xe cũng nói.

Diệp Dạng hơi đỏ mặt, tâm trạng hiện tại của cậu thật khó miêu tả.

Cậu vô cùng tự tin vào điểm số của mình.

Nhưng nếu là hai năm trước, thời điểm mà thành tích của cậu tuột dốc không phanh bị buộc thôi học mà nói, hết thảy những chuyện hiện tại thật không dám mơ tưởng.

Hạ Đông bế Diệp Dạng lên, hôn lên gương mặt đỏ ửng của cậu.

"Anh định hai ngày sau đặt vé máy bay, cho em một chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp chịu không?"

Diệp Dạng ngạc nhiên hỏi:

"Đi đâu vậy ạ?"

"Thành phố chị Quất Tử của em đang sống có biển, chúng ta đến đó chơi mấy ngày."

"Dạ được!"

Diệp Dạng gật đầu.

"Vậy thì có thể thăm chị ấy."

Chỉ một buổi trưa, Diệp Dạng nhận được rất nhiều tin nhắn. Tô Tri Vi, Tô Nhượng, Dương Nhất Tỉnh, cả Quất Tử và Diệp Toàn đều hỏi cậu thi thế nào.

Diệp Dạng trả lời từng tin một.

Diệp Toàn thì oanh tạc hòm tin nhắn của cậu: Anh có căng thẳng không ạ?

— Câu hỏi khó lắm không?

— Anh hai nghĩ mình được bao nhiêu điểm.

Diệp Dạng không để ý việc này, bao nhiêu điểm thì cũng không thay đổi được, thi xong mà còn tính điểm thì thật ảnh hưởng đến tâm trạng.

Tô Nhượng mời cậu bữa tối, một nhóm người đến tiệm lẩu của Tô Nhượng, ăn một bữa thịnh soạn.

Tô Nhượng cảm khái.

"Lần anh thi đại học lúc trước, căng thẳng không chịu nổi, còn điền sai đáp án trắc nghiệm, may là ba phút cuối giờ phát hiện nên sửa kịp."

Tô Tri Vi trừng mắt nhìn anh ta.

"Vậy mà anh vẫn trượt đại học N."

"Chỉ thiếu mười điểm."

Tô Nhượng nhìn Diệp Dạng, vui vẻ nói:

"Nhóc Tiểu Diệp có thể giúp anh hoàn thành nguyện vọng này không?"

Diệp Dạng đã uống mấy ly, má hơi ửng đỏ.

"Còn chưa có điểm ạ."

"Với thành tích đó của cậu không phải dễ lắm à?"

Tô Nhượng trêu chọc:

"Mấy nay Hạ Đông luôn khoe khoang với bọn anh rằng, bạn trai nhỏ nhà mình thành tính tốt thế nào."

Cả tai Diệp dạng đều đỏ bừng.

"Hẳn là không có vấn đề gì ạ."

Dương Nhất Tỉnh mỉm cười, cụng ly với Diệp Dạng.

"Cứ chúc mừng trước đã."

Chầu cơm này Diệp Dạng ăn đến choáng váng đầu óc, khi hai người trở về mặt trăng đã lên cao.

Vì cách nhà không xa và cả hai đều uống rượu nên họ không lái xe, mà đi bộ về nhà.

Bây giờ Diệp Dạng đang treo người lên cổ Hạ Đông, hình như say khướt rồi.

"Anh Đông ơi, em thích anh lắm..."

Trái tim Hạ Đông như nhũn ra, anh nhướng mày cố ý hỏi:

"Thích anh chỗ nào? Chỗ lớn lớn đó sao?"

Diệp Dạng lẩm bẩm:

"Lớn không tốt chút nào..."

Đôi mắt Hạ Đông nguy hiểm nheo lại.

"Lớn có chỗ nào không tốt?"

"Mỗi lần đều làm em khóc..."

Hạ Đông vừa ôm người lên vừa nhịn cười.

"Chẳng lẽ em không thoải mái sao?"

"Thoải mái ạ..."

Diệp Dạng hôn lên môi Hạ Đông.

"Nhưng lúc em không chịu nổi anh vẫn tiếp tục, thật quá đáng..."

"Vậy mỗi lần thở hổn hển nói thích anh là ai?"

"Không phải em..."

Hạ Đông cảm thấy dáng vẻ say khướt của Diệp Dạng đáng yêu vô cùng, vừa ôm vừa hôn đi cả nửa đường.

Tuy nhà họ không xa, nhưng ôm người thế này một đoạn làm tay anh hơi mỏi.

"Anh cõng bé cưng được không?"

Diệp Dạng ngoan ngoãn bước xuống, đáp:

"Được ạ."

Hạ Đông khuỵu chân xuống.

"Lên đi..."

Anh còn chưa nói xong thì đã bị tấn công bất ngờ, trọng lượng cơ thể đè lên người Hạ Đông làm anh suýt thì ngã.

Anh dở khóc dở cười, bảo:

"Bé cưng có thể dịu dàng hơn được không?"

"Dạ được."

Khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Dạng hôn lên cổ của Hạ Đông, rồi cọ qua cọ lại.

"Hôn hôn anh."

Hạ Đông chỉ cảm thấy mình bị cọ sắp tóe lửa.

"Về đến nhà lại hôn tiếp nhé?"

"Không muốn đâu."

Môi Diệp Dạng không yên mà tay chân cũng không yên, hai cánh tay mảnh khảnh của cậu treo trên ngực Hạ Đông, chốc chốc chạm vào xương quai xanh của anh, lát lại sờ sờ lên môi anh.

Khi lần nữa bị tập kích tại môi thì Hạ Đông há miệng cắn ngón tay hư đó.

"Ngoan, không nghịch nữa."

Tuy một tay không thể di chuyển nhưng Diệp Dạng vẫn còn một tay khác, bàn tay đó của Diệp Dạng sờ tới sờ lui lồng ngực của Hạ Đông, yêu thích nhất là xương quai xanh của anh của sờ mãi không buông tay.

Hạ Đông bất đắc dĩ nhả tay Diệp Dạng ra.

"Bạn nhỏ biến thái."

"Em không phải."

Diệp Dạng cắn lên cổ Hạ Đông một cái.

"Anh đấy."

"Được được, là anh."

Hạ Đông không có chút biện pháp nào.

"Ông nội nhỏ của tôi ơi, có thể ngủ trước một lát không? Đợi đến nhà thì muốn làm gì đều được hết."

Quả nhiên Diệp Dạng không táy máy tay chân nữa, sau khi về đến nhà Hạ Đông đặt Diệp Dạng ngồi lên tủ đựng giày, khuỵu gối thay giày cho cậu.

Vừa mới đỡ người vào phòng ngủ, anh đã bị Diệp Dạng ném lên giường, Hạ Đông ôm eo cậu bật cười.

"Em say thành như vậy thì có lên được không?"

Diệp Dạng hoàn toàn không hiểu, cậu ôm Hạ Đông vừa hôn vừa gặm, tựa như muốn bù đắp khoảng thời gian dài không thân mật với nhau.

Hạ Đông thấy cậu say như thế này không đành lòng làm gì, nhưng bạn nhỏ không hiểu chuyện vẫn cứ mặc kệ sống chết mà châm lửa trên người, anh khó mà nhịn được.

"Chúng ta tắm cùng nhau?"

"Dạ."

Diệp Dạng bò dậy khỏi người Hạ Đông, cậu như một bạn nhỏ biến thái thật mà tuyên bố:

"Em giúp anh rửa."

"Được, chúng ta giúp nhau tắm."

Hạ Đông bế người vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cậu từ trong ra ngoài, đến khi DIệp Dạng khóc đến ngủ mê thì mới buông tha cho cậu.