Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 59



Chử Duyên không ngờ Hoắc Kiệu đã nhìn nhìn thấu tâm tư của cậu.

Cậu chớp mắt, rồi sau đó nói: "Tớ muốn hỏi thật, nhưng mà nếu cậu không muốn nói thì tớ không hỏi đâu."

Cậu nhìn Hoắc Kiệu, mặt mày bị ánh sáng màu cam của lồng đèn cá chép chiếu cho vừa sáng ngời mà vừa ấm áp.

"Thật ra tớ muốn nói, nếu cậu có chuyện gì không vui thì có thể nói với tớ đó nha."

Chử Duyên cười, nghiêm túc nhìn Hoắc Kiệu: "Miệng tớ kín lắm, sẽ là một hốc cây thật tốt."

Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm khuôn mặt bị lồng đèn chiếu lên ánh sáng ấm áp của Chử Duyên trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nhướng mày, "Lo cho tôi à?"

Chử Duyên nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy."

Chử Duyên ngồi ở bậc thang lót đá xanh, dáng vẻ bằng phẳng không có chút phòng bị nào, bởi vì mang theo lồng đèn mà cả tóc của cậu cũng đều bị ánh sáng ấm áp kia làm cho nó trông mềm mại hơn.

Biểu cảm của cậu trong ánh sáng ấm áp trông thật ôn hòa, dáng vẻ lúc nhìn Hoắc Kiệu lại vô cùng nghiêm túc.

Hoắc Kiệu bỗng nhiên cảm thấy lòng mình giống như hồ nước trước mắt, xuất hiện gợn sóng nhè nhẹ.

Hắn nhớ tới những con thiêu thân không ngừng hướng tới ánh sáng trong bóng đêm, Hoắc Kiệu đột nhiên liền cảm thấy hiểu được đôi chút.

Trong ánh nhìn chăm chú của Chử Duyên, Hoắc Kiệu mỉm cười.

"Cũng không có gì là không thể nói."

Chử Duyên nghe vậy thì mở to hai mắt.

Thật ra ban đầu cậu chỉ muốn ở cùng Hoắc Kiệu thôi.

Nếu hắn bằng lòng coi cậu là hốc cây thì càng tốt, cậu sẽ làm hết bổn phận của một hốc cây tốt, nhưng cậu thật sự không ngờ Hoắc Kiệu lại bằng lòng nói với cậu.

Xa xa có không khí náo nhiệt của chốn phồn hoa, lúc truyền đến đây thì đã bay đi cùng gió hơn phân nửa, chỉ còn chút tiếng nhạc không thể nghe được rõ ràng.

Ánh lửa trong lồng đèn trên tay Chử Duyên bị gió đêm bên bờ sông thổi cho lắc lư một chút, rồi sau đó cũng từ từ ổn định lại.

Hoắc Kiệu mặc áo hoodie liền mũ, làn da trắng xanh cũng bị lồng đèn của Chử Duyên chiếu sáng, nhưng chỗ không bị ánh sáng chiếu tới lại càng trắng hơn.

Vốn dĩ hắn đã có diện mạo vô cùng anh tuấn, nền tảng bên ngoài tốt vô cùng.

Nhìn từ góc độ của Chử Duyên, khuôn mặt của Hoắc Kiệu trong bóng đêm có loại cảm giác đạm mạc, rồi lại phát ra loại sức hút kì lạ.

Trong tiếng tim đột nhiên đập nhanh hơn mà Chử Duyên cũng không rõ lý do vì sao, cậu nghe thấy Hoắc Kiệu mở miệng nói chuyện.

"Lúc mẹ tôi mang thai tôi, bà ấy đã phát hiện ba tôi ngoại tình."

Chử Duyên giật mình. Cậu nhìn Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu lại trông rất bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện không liên quan gì tới mình.

"Sau khi sinh tôi xong, bọn họ liền ở riêng."

Hoắc Kiệu rũ mắt, "Tôi lớn đến năm năm tuổi cũng chưa gặp mẹ lần nào, lần đầu tiên thấy bà ấy tôi còn tưởng bà là một chị gái xinh đẹp nào đó."

Hắn cười, "Khi đó ba tôi lo tôi sẽ đi cùng mẹ tôi nên ông ta đã cho người nhốt tôi ở trong phòng, phái rất nhiều người trông chừng tôi. Có một lần tôi tìm được cơ hội, nhảy ra từ cửa sổ rồi cầm địa chỉ chạy đi tìm mẹ."

Hô hấp của Chử Duyên dần nhẹ lại, cậu khẩn trương mà mở to hai mắt nhìn Hoắc Kiệu.

Tầm mắt Hoắc Kiệu dừng trên mặt nước sông đang chảy xuôi dòng dưới ánh trăng, giọng nói rất nhẹ, "Bà ấy chỉ nhìn tôi một cái, rồi kêu người đem tôi về. Lúc đó tôi mới biết được hóa ra bà ấy thật sự không cần tôi."

Ánh trăng mênh mông, bờ sông nổi cơn gió nhẹ, thi thoảng có thể nghe được tiếng con chim nào đó đang hót vang.

Hoắc Kiệu như trở lại năm ấy. Hắn nhân lúc mấy người kia không chú ý mà nhảy ra ngoài từ cửa sổ, té một cái rất đau trong vườn hoa.

Hắn sợ bị người khác phát hiện nên ráng chịu đựng không kêu ra tiếng, đợi đến khi tìm được Mạnh Linh thì cả người hắn đã vừa dơ mà còn vừa đau. Nhưng Mạnh Linh chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, sau đó đã kêu người đem hắn về rồi.

Khi đó tuy là Mạnh Linh không tới gặp hắn, nhưng ông bà ngoại hắn còn trên đời.

Thi thoảng hai ông bà sẽ đến nhà lớn của nhà họ Hoắc thăm hắn, thế nên Hoắc Kiệu tin là do Mạnh Linh bận quá nên mới không tới gặp hắn thôi. Đến khi hắn thật sự tìm gặp Mạnh Linh rồi, hắn mới biết Mạnh Linh không cần hắn thật.

Cần hắn là hai nhà Hoắc Mạnh, không phải là Mạnh Linh, thậm chí cũng không phải là Hoắc Vị Bình.

Trong mắt Hoắc Kiệu hiện lên một tia tự giễu.

"Đôi khi tôi cảm thấy cuộc đời tôi chẳng có ý nghĩa gì," hắn hời hợt nói: "Dù không phải là tôi thì cũng sẽ có người khác, nói không chừng người khác còn tốt và phù hợp với thân phận này hơn tôi nữa."

Chử Duyên mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cơn đau tê dại lướt qua.

"Cậu đừng nói như vậy." Cậu gấp gáp nói với Hoắc Kiệu.

Cậu kéo tay Hoắc Kiệu qua đặt lên ngực mình, giống như là làm thế này có thể chứng minh được sự thật lòng của cậu vậy.

"Cậu là tốt nhất." Chử Duyên rất rất nghiêm túc nhìn Hoắc Kiệu.

"Không ai có thể càng tốt hơn cậu. Cậu là chính cậu, đổi thành bất kỳ ai cũng không được."

Tay Chử Duyên ấm áp, còn tay Hoắc Kiệu vẫn hơi lành lạnh như cũ.

Chỉ là lúc Chử Duyên dùng hai tay nắm lấy lòng bàn tay mình, Hoắc Kiệu cảm thấy tay hắn cũng bị nhiệt độ cơ thể của Chử Duyên làm cho ấm áp hơn.

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hoắc Kiệu cảm thấy hình như độ ấm từ Chử Duyên xuyên qua nơi bọn họ chạm tay mà truyền khắp cả người hắn, ngay cả lòng cũng bắt đầu nóng lên.

Hoắc Kiệu đột nhiên phát hiện, Chử Duyên rất biết dỗ người khác.

Hắn rũ mắt nhìn Chử Duyên.

Mày của Chử Duyên đang nhăn lại, cái mũi vẫn còn hơi phiếm hồng vì sự va chạm kia nãy. Cậu nghiêm túc nhìn chính hắn, tròng mắt đen láy truyền ra được cảm xúc rất kiên định, nhưng trông biểu cảm lại hơi buồn.

Hoắc Kiệu nghĩ, Chử Duyên đang đau lòng vì mình sao?

Tầm mắt hắn lần lượt lướt qua lông mi, đôi mắt, chóp mũi, rồi cuối cùng ngừng lại trên bờ môi của Chử Duyên.

Bởi vì hồi nãy ăn đồ cay nên môi Chử Duyên trở nên rất hồng, thậm chí còn hơi sưng lên, nhìn rất là mềm. Nơi bị ánh sáng ấm áp từ lồng đèn chiếu lên phảng phất như bị nhiễm một tầng mật ngọt.

Hoắc Kiệu chưa bao giờ cảm thấy mình là đồng tính luyến ái, nhưng hắn phải thừa nhận, rằng hắn đã bị môi của Chử Duyên hấp dẫn không chỉ một lần.

Hắn rất muốn biết, đôi môi mềm mại của Chử Duyên rốt cuộc là có vị thế nào.

Hoắc Kiệu như bị mê hoặc mà hơi cúi đầu xuống, khoảng cách của hắn cùng Chử Duyên càng lúc càng gần...

Chử Duyên từ từ chớp mắt. Hình như Hoắc Kiệu càng lúc càng gần cậu, cậu lại ngửi thấy được mùi hương nhè nhẹ chỉ có trên người của Hoắc Kiệu.

Rõ ràng trước đó hai người đều dùng loại dầu gội trong nhà dân, mùi thơm trên tóc của Hoắc Kiệu cũng giống y như mình.

Nhưng lúc cậu cùng Hoắc Kiệu cách nhau thật sự rất gần, Chử Duyên vẫn ngửi thấy được mùi hương nhè nhẹ vô cùng đặc biệt ấy trên người của Hoắc Kiệu.

Tim của Chử Duyên bắt đầu mất khống chế mà tăng tốc độ đập, mặt cậu cũng bị nóng lên theo. Cậu không biết Hoắc Kiệu muốn làm gì, nhưng khoảng cách thế này làm cậu rất khẩn trương đó!

Lông mi của Chử Duyên lay động nhè nhẹ, thậm chí cả thân thể cũng đã hơi run rẩy rồi.

Dường như lông mi dài của cậu muốn chạm tới mặt của Hoắc Kiệu luôn rồi. Hoắc Kiệu đột nhiên cảm nhận được Chử Duyên đã nín thở rất lâu rồi.

Hắn ngừng lại, nhìn Chử Duyên, khẽ cười một tiếng, "Không thấy khó thở sao?"

Theo âm thanh phát ra từ miệng hắn, Chử Duyên còn muốn cho rằng hơi thở ấm áp của Hoắc Kiệu đã cùng mình đan chéo cho nhau rồi kia chứ. Đến khi nghe rõ Hoắc Kiệu nói gì, cậu mới phản ứng lại được rằng nãy giờ cậu vẫn luôn nín thở, hèn chi cậu cảm thấy cậu sắp không thở nổi rồi.

Nói câu kia xong, Hoắc Kiệu liền lui về, ngồi bên cạnh ngẩng đầu ngắm trăng.

Chử Duyên vội vàng hít sâu vào vài cái, rồi mới cảm thấy được lồng ngực căng thẳng tới mức đau đang điều chỉnh lại như thường.

Động tác của cậu hơi lớn nên đã không cẩn thận đụng tới lồng đèn cậu để bên cạnh. Lồng đèn nghiêng ngả, Chử Duyên nhanh chóng cầm nó lên trước khi nó ngã xuống.

Chử Duyên thấy lồng đèn không sao rồi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc đặt lồng đèn về vị trí cũ một lần nữa, cậu đột nhiên nghĩ đến: Có phải vừa rồi Hoắc Kiệu muốn ôm cậu một cái không? Giống như khi cậu buồn cũng hi vọng người khác có thể ôm một cái để an ủi mình vậy?

Vừa rồi có phải cậu phản ứng lớn quá rồi không!

Chử Duyên chớp mắt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Vừa nãy cậu muốn ôm tớ đúng không?"

Hoắc Kiệu: "?"

Hắn buồn cười mà nhìn vào mắt Chử Duyên, không biết Chử Duyên lại suy đoán lung tung cái gì rồi.

Chử Duyên lại càng ngày càng cảm thấy chuyện chính là như vậy. Cậu đặt lồng đèn xuống một bên ở vị trí không đến mức sẽ bị đụng tới.

Rồi sau đó cậu nhích sang bên cạnh Hoắc Kiệu, hỏi hắn, "Cậu muốn tớ ôm cậu một cái không?"

Hoắc Kiệu nhướng mày, nhìn Chử Duyên mở to hai mắt, vô cùng cẩn thận mà nhìn hắn, hắn lại cảm thấy khó có thể từ chối được.

Chử Duyên thấy hắn không có động tĩnh gì liền dang tay ra ôm lấy Hoắc Kiệu.

"Đừng buồn nhé," hắn vỗ lưng Hoắc Kiệu, "Cậu là tốt nhất."

Rõ ràng là Chử Duyên chủ động ôm mình, thế mà cậu lại thẹn thùng đến mức lỗ tai đỏ lên.

Tầm mắt của Hoắc Kiệu lướt qua vành tai đỏ bừng và cần cổ bóng loáng của Chử Duyên, trong lòng không kiềm được mà nảy lên từng hồi chưa bao giờ có.

Hắn thở dài một hơi, biết mình đây là đã hoàn toàn không thoát ra được rồi.

Chử Duyên rất giống một quả táo độc, giống như khi Eve cùng Adam bị dụ dỗ, hắn biết rõ là không nên đụng vào, nhưng cuối cùng là vẫn nhịn không được.

Chử Duyên nghe Hoắc Kiệu thở dài, cho rằng cảm xúc của Hoắc Kiệu đang không tốt thật, vì thế cậu còn vội vàng ôm chặt lấy Hoắc Kiệu hơn, miệng thì nói lời an ủi, "Không sao đâu, không sao đâu..."

Sau đó cậu liền cảm giác được Hoắc Kiệu vùi đầu vào cổ cậu, rồi trên vòng eo đang căng chặt, Hoắc Kiệu cũng ôm lại cậu.

Dưới bóng đêm hai người gắn bó dựa vào nhau, là một tư thế rất thân mật.

Hoắc Kiệu như là rất mệt mỏi mà nhắm mắt lại. Hắn nói với Chử Duyên rằng: "Để tôi dựa một chút."

Chử Duyên hơi ngây người, sau đó trong lòng liền sinh ra sự đau lòng. Trong tiếng tim đang đập vô cùng kịch liệt của mình, Chử Duyên lại vươn tay ra vỗ lưng Hoắc Kiệu.

...

Lúc hai người về nhà dân thì trời đã khuya rồi. Đi đến nơi có đèn đường khá sáng sủa, Chử Duyên liền thổi tắt lồng đèn.

Mở cửa phòng, Chử Duyên buồn ngủ hết sức. Cậu dụi mắt, đặt lồng đèn ngay ngắn lên bàn.

Hoắc Kiệu thấy dáng vẻ mở mắt muốn không lên của Chử Duyên thì kêu cậu đi rửa mặt trước.

Chờ đến khi hai người đều rửa mặt xong rồi leo lên giường, Chử Duyên mới nhớ tới chuyện cậu còn chưa đi hỏi dì của Tập Vi Vi xem có còn cái mền nào không.

Nhưng cậu thật sự đã rất mệt rồi, chỉ nằm ở trên giường hỏi Hoắc Kiệu, "Tụi mình dùng mền chung chắc không sao đâu ha? Tư thế ngủ của tớ rất tốt, sẽ không lộn xộn đâu."

Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày, nhưng thật ra trong lòng cũng tình nguyện bao dung với việc tư thế ngủ của Chử Duyên không tốt.

Hắn xoa nhẹ đầu Chử Duyên, "Tạm chấp nhận vậy, cậu ngủ ngon."

Chử Duyên "Ò" một tiếng, chui vào trong mền, rồi lại lú đầu ra nói với Hoắc Kiệu: "Cậu tốt quá."

Hoắc Kiệu xoa đầu cậu, cũng đắp mền lên rồi tiện tay tắt đèn.

Trong phòng lập tức trở nên u tối.

Chử Duyên trở mình, muốn quay người sang hướng bình thường hay ngủ.

Nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới chuyện cậu đang ngủ cùng Hoắc Kiệu, đưa lưng về phía Hoắc Kiệu hình như không lịch sự mấy, vậy nên cậu liền trở mình lại, hướng qua Hoắc Kiệu ở bên này.

Cậu dụi mắt, "Tớ ngủ nha, chúc cậu ngủ ngon."

Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.

Chử Duyên liền buông xuôi mà ngủ, hôm nay cậu đã mệt quá rồi.

Hoắc Kiệu cảm giác được hô hấp của Chử Duyên đang dần chậm lại. Biết Chử Duyên đã ngủ rồi, hắn lại hơi mất ngủ.

Sống 17 năm trời, đột nhiên liền cong. Nghĩ đến việc như vậy, Hoắc Kiệu liền nhịn không được mà nhíu mày.

Hắn cũng trở mình, từ nằm thẳng trở thành mặt hướng về phía Chử Duyên.

Lúc Chử Duyên ngủ thì cả người cuộn tròn lại, hai tay ngoan ngoãn đặt bên cạnh mặt, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhỏ.

Hoắc Kiệu biết tư thế ngủ này là biểu hiện của người khuyết thiếu cảm giác an toàn. Hắn cảm thấy Chử Duyên thật sự rất giống như một con mèo nhỏ.

Hắn nhìn nhan sắc khi ngủ của Chử Duyên, nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào chóp mũi thẳng tắp của cậu, ngón tay di chuyển xuống phía dưới, dừng trên đôi môi mềm mại của Chử Duyên...

Hoắc Kiệu nhíu mày. Hắn nghĩ tới lý luận về tình yêu của Chử Duyên khi trước, khẽ tặc lưỡi một cái.

Hắn thu tay về, cũng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

...

Ngày hôm sau Chử Duyên tỉnh dậy sớm theo đồng hồ sinh học của mình. Hắn nhìn tia nắng ban mai xuyên thấu qua lớp rèm cửa, nhịn không được mà cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn.

Cậu quay đầu nhìn lại Hoắc Kiệu còn đang ngủ. Tư thế ngủ của Hoắc Kiệu là một tư thế rất chính xác. Hắn nhắm mắt, lông mi đen nhánh trông càng dài hơn.

Mặt mày hắn rõ ràng, mũi vừa cao vừa thẳng, môi hơi mỏng nhưng lại rất đẹp. Chử Duyên nhịn không được mà thẩn thờ nhìn Hoắc Kiệu một lúc.

Rồi sau đó cậu nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt bằng sự nhỏ nhẹ nhất có thể.

Chờ đến khi cậu rửa mặt xong rồi đi ra thì Hoắc Kiệu đã rời giường, cũng đã thay đồ xong luôn rồi.

Lúc Hoắc Kiệu đi rửa mặt, Chử Duyên cũng thay đồ.

Cậu kéo rèm ra, nắng sớm ấm áp bên ngoài liền vọt vào phòng.

Chử Duyên khẽ nhắm mắt lại.

Hoắc Kiệu vừa đi ra đã thấy ngay cảnh tượng như thế. Thật ra diện mạo của Chử Duyên không coi là xuất chúng được, nhưng chắc chắn là không tồi tí nào.

Cậu luôn mang cho người ta cảm giác dịu dàng gần gũi.

Lúc này cậu đang đắm mình trong nắng sớm, trông vừa nhu hòa vừa sáng ngời, ngay cả tóc đen mềm mại cũng như nhiễm phải chút ánh vàng rực rỡ.

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhướng mày, nói với Chử Duyên rằng: "Đi, đi ra ngoài ăn."

Chử Duyên lập tức sáng mắt lên. Cậu tìm điện thoại, "Để tớ hỏi bọn Tiêu Trình Trình một chút."

Cậu hỏi một tiếng trong "Hội Bạn Tốt Ở Hàng Phía Sau", kết quả không có ai trả lời cả.

Chử Duyên nghi hoặc ló đầu ra cửa phòng nhìn xung quanh, chỉ thấy mỗi phòng đều đang đóng chặt cửa.

"Chắc là còn đang ngủ." Hoắc Kiệu nói: "Đêm qua bọn họ về rất muộn."

Đêm qua đám Lục Khải Thanh tới 1 giờ sáng mới trở về, Hoắc Kiệu không cần nghĩ cũng biết bọn họ giờ còn đang ngủ thẳng cẳng.

Chử Duyên "Ò" một tiếng, nghĩ đến điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiệu, cẩn thận hỏi: "Hôm qua cậu ngủ không ngon hả?"

Hoắc Kiệu liếc cậu một cái, rồi sau đó trên mặt không có biểu cảm gì mà nói: "Không, tôi ngủ rất ngon."

...

Buổi sáng trên phố cổ có rất nhiều quán bán sớm. Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu ăn súp cua, bánh bao, canh miến tiết vịt và đậu hủ.

Chử Duyên thấy món nào ngon cũng đều muốn nếm thử. Hậu quả chính là cậu thật sự ăn không vô cái món canh miến tiết vịt do cậu chọn.

Nhưng mà cậu không muốn lãng phí lương thực, thế nên đành phải cố gắng nhét chúng vào bụng.

Hoắc Kiệu buồn cười nhìn cậu, hỏi: "Ăn không vô à?"

Chử Duyên gật đầu rồi lại lắc đầu, "Tớ ráng ăn được."

Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng, duỗi tay ra lấy cái tô của Chử Duyên, "Ăn không vô thì đừng ăn nữa."

Chử Duyên kinh ngạc nhìn Hoắc Kiệu lấy đôi đũa mới bắt đầu ăn phần canh còn lại của cậu. Cậu ngây người một lát, mặt từ từ đỏ lên.

Cậu cảm thấy mình làm như vậy không đúng lắm, vội vàng nói lời xin lỗi với Hoắc Kiệu: "Xin lỗi cậu, tớ không nên gọi nhiều món như vậy."

Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày, nói: "Tôi có chê cậu đâu."

Chử Duyên chớp mắt, cảm thấy Hoắc Kiệu thật là tốt quá.

Bọn họ ăn xong rồi thì đi dạo trên phố cổ để tiêu thực. Cuối cùng bọn Tiêu Trình Trình cũng tỉnh, hăng hái nói muốn ăn đồ ăn trong nhóm.

Chử Duyên liền cùng Hoắc Kiệu đi mua mấy món bọn họ muốn ăn rồi mang về nhà dân.

Chờ đến khi mọi người đều ăn xong, bọn họ liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lên chùa Linh Hỉ trên núi.

Chùa Linh Hỉ là một tháp cổ ngàn năm, sau nhiều lần xây dựng thêm thì trở thành một ngôi chùa lớn nhất ở thành phố Giang Châu, xưa nay hương khói vô cùng đủ đầy.

Trên đường lên núi, bọn họ cũng thấy được không ít khách đến hành hương. Đến khi vào chùa, bọn họ còn bị kinh ngạc bởi lượng du khách bà khách đến hành hương đông đảo.

Tuy là nhiều người, nhưng mà tháp cổ của Phật lại có sự lắng đọng và thiền ý, trong sự nhộn nhịp vẫn có sự yên tĩnh của nơi linh thiêng.

Thật ra các nam sinh chỉ muốn đi cho vui nên mới tới, người thật sự muốn tới lạy Phật là hai cô bạn kia.

Trong chùa còn có chỗ giải đoán sâm, Lâm Thiên Miên kéo Lục Khải Thanh tới với lý do muốn cầu một quẻ cho hai người.

Hoắc Kiệu không vào đại điện, lúc Chử Duyên hỏi hắn còn hời hợt trả lời: "Tôi không tin cái này, cầu người không bằng cầu mình."

Chử Duyên gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có lý.

"Vậy sao cậu chưa vào?" Hoắc Kiệu nhìn cậu, hỏi.

Chử Duyên cười, hơi ngượng ngùng mà nói: "Tớ không thành tâm."

Cậu không tin Phật. Nếu đã không phải là tín đồ của Phật tổ rồi, Chử Duyên cảm thấy cậu không cần phải đi lạy Phật.

Bọn họ đi dạo trong chùa. Trong chùa có cây bồ đề cao lớn đã có ngàn năm tuổi, hòa thượng mặc áo cà sa đang tụng kinh ở dưới gốc cây cho khách đến hành hương nghe.

Tháp cổ như là không thay đổi gì qua ngàn năm, nhưng lại như là khoảnh khắc ngàn năm.

Một lát sau, đám Lâm Thiên Miên lạy Phật xong thì đi ra.

Trông Lâm Thiên Miên có vẻ rất vui, hẳn là được một quẻ xăm tốt.

Bọn họ ra khỏi chùa Linh Hỉ. Bên ngoài chùa có một cây treo đầy lụa đỏ ước nguyện bên cạnh đường núi, bên cạnh còn dựng một cái thẻ bài đặt trên bàn, chữ trên đó được viết bằng bút lông: "Ước nguyện, một lần hai mươi đồng."

Hồi nãy bọn họ cũng thấy cây này. Trên núi không chỉ có một cái cây giống vậy, dọc theo bậc thang lót đá xanh này còn có vài cây ước nguyện như thế.

Bọn Lâm Thiên Miên cảm thấy, nếu đã tới rồi thì cứ thử ước nguyện một cái đi.

Nếu là giao dịch bằng tiền thì Chử Duyên cảm thấy cậu cũng có thể thử một lần xem sao.

Vì thế cậu cũng hỏi mua một dải lụa đỏ từ chủ quán, nhưng lúc viết ước nguyện thì lại gặp phải khó khăn.

Hoắc Kiệu thấy cậu dừng lại thì liền hỏi cậu: "Sao vậy?"

Chử Duyên hơi buồn mà nói: "Tớ có quá nhiều ước nguyện."

Hoắc Kiệu buồn cười nhìn cậu, "Vậy viết nhiều thêm mấy cái là được rồi mà không phải sao?"

"Không được đâu." Chử Duyên lắc đầu, nhất quyết chỉ ghi một ước nguyện.

Hoắc Kiệu thấy cậu nhất quyết như vậy thì cũng bó tay, đành phải nói: "Vậy cho tôi mượn ước nguyện của cậu đi."

Chử Duyên hơi ngẩn ra, Hoắc Kiệu đã nhanh chóng trả tiền cho chủ quán rồi cầm một dải lụa đỏ mới quay về đây.

Hoắc Kiệu đưa lụa cho cậu, "Viết đi."

Chử Duyên chớp mắt, nói: "Cảm ơn cậu."

Chử Duyên viết trên lụa đỏ của Hoắc Kiệu trước.

"Hy vọng người nhà luôn luôn khỏe mạnh, hạnh phúc."

Đến lúc viết lên lụa đỏ của mình, cậu nhìn Hoắc Kiệu và nhắc nhở hắn: "Đừng nhìn nha."

Hoắc Kiệu: "..."

Chử Duyên thấy quả nhiên Hoắc Kiệu không nhìn nữa, nghĩ một lúc, cậu viết ước nguyên lên dải lụa đỏ.

- - "Hy vọng Hoắc Kiệu bình an hạnh phúc, cả đời suôn sẻ."

Cậu dẫm lên ghế, treo lụa đỏ ước nguyện lên cây. Lúc nhảy xuống còn nhịn không được mà nhìn Hoắc Kiệu rồi cười.

Hoắc Kiệu nhướng mày, "Ước nguyện thứ hai là về tôi à?"

Chử Duyên cười, "Cậu đoán xem."

Hoắc Kiệu tặc lưỡi một tiếng, xoa đầu cậu.

Sau khi dạo một vòng lâm viên Tây Đình, chuyến đi chơi vào kỳ nghỉ của mọi người coi như đã kết thúc.

Mấy người bọn họ đều mệt muốn chết, không muốn đi tàu điện ngầm nữa.

Cũng may trong khu có tuyến xe buýt chạy thẳng ra. Bọn họ mua vé, rồi ngồi xe chạy thẳng về thành phố.

Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đều xuống xe ở trạm xe gần trường Trung học số 7. Chử Duyên vẫy tay với Hoắc Kiệu, "Tớ về trước nha?"

Cậu còn phải đi tàu điện ngầm về đường Vĩnh Mậu.

Hoắc Kiệu lại kéo cặp cậu lại, "Có phải cậu quên đưa cho tôi cái gì không?"

"Hả?" Chử Duyên ngẩn người, không có nhớ ra được.

Hoắc Kiệu liền "Chậc" một tiếng, gõ đầu Chử Duyên một cái, "Cây quạt của tôi đâu?"

Chử Duyên kinh ngạc chớp mắt, "Cậu còn muốn nó nữa hả?"

Cậu còn tưởng rằng Hoắc Kiệu đã quên rồi.

"Chứ không thì sao?"

Hoắc Kiệu nhìn lồng đèn được Chử Duyên nâng niu suốt cả quãng đường, nghiền ngẫm nói: "Chỉ cho cậu lấy lồng đèn tôi mua cho cậu mà không cho tôi được lấy cây quạt sao?"

Hai bên tai của Chử Duyên lại bắt đầu đỏ lên, vội vàng lấy cây quạt ở trong cặp ra.

Cậu nhỏ giọng nói: "Không phải mà."