Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 438



Ba ngày sau, hơn một nửa triều thần đột nhiên dâng chiết tử xin lệnh vì Tuyên Ly, xin Tuyên Ly lập tức lên ngôi. Động tỉnh vô cùng lớn, Tuyên Ly đã quyết tâm động thủ. Từ trên xuống dưới, không nhìn ra sâu cạn, triều thần trước kia im hơi lặng tiếng đột nhiên đứng dậy nói chuyện thay Tuyên Ly, lúc này mọi người mới giật mình, hóa ra thế lực của Bát hoàng tử đã rộng như vậy, thật sự khiến người khác không rét mà run. Trong số đó không thiếu nguyên lão hai triều, quan văn quan võ, kẻ tay cầm trọng quyền, so ra, những người ủng hộ Tuyên Phái quá nhỏ bé.

Cũng không thể trách người ủng hộ Tuyên Phái không nhiều, Tuyên Ly đã vì chuyện này trù mưu nhiều năm, từ rất lâu trước kia, hắn đã bắt đầu âm thầm thu mua triều thần, chuẩn bị cho ngày hôm nay. Lúc Tuyên Phái vẫn còn là một hoàng tử phế vật, danh vọng Tuyên Ly trong triều đã rất xuất sắc, lạc đà gầy lớn hơn ngựa, huống chi hắn còn che giấu thực lực của mình.

Dưới áp lực lớn như thế, Ý Đức Thái hậu cũng có chút không cầm cự nổi. Chiết tử của đám người kia viết rất rõ ràng, từ xưa nếu không có hoàng đế tự mình xác nhận, đều lập trưởng không lập ấu. Lúc hoàng đế tại vị, cũng rất xem trọng Tuyên Ly, Tuyên Phái tuổi còn nhỏ, nói thế nào cũng không thể là người được giao trọng trách được. Huống hồ hiện giờ Tuyên Phái còn mang hiềm nghi giết cha.

Trên điện Kim Loan, chúng thần nghị luận không ngừng, nhưng định thần nhìn lại, có thể nhìn ra, kẻ nói chuyện phần lớn đều là người của Tuyên Ly. Người của Tuyên Phái mặc dù có lòng tranh cãi mấy câu, nhưng thật sự không chống đỡ nổi phe Tuyên Ly người đông thế mạnh.

Tuyên Ly lẳng lặng đứng tại chỗ, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, khiến người khác cảm thấy ấm áp như gió xuân, cứ như không hề nghe thấy tiếng tranh luận cãi vã, lại mơ hồ mang theo sự tự tin, cứ như một khắc sau thiên hạ này sẽ rơi vào tay hắn vậy. Tựa như ấy là điều hiển nhiên.

Tuyên Phái còn bị giam lỏng, tất nhiên không thể ra ngoài được. Tổng binh Cô đại nhân thấy tình cảnh này, mày nhíu lại gần như có thể vặn ra nước. Cô Dịch bởi vì Tưởng Nguyễn, một lòng một dạ ủng hộ Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái. Lý do của cậu ta cũng rất đơn giản, nói với Cô đại nhân. “Tưởng tiểu thư thông minh như vậy, người xem từ trước đến nay, cô ấy có từng thua thiệt trước bất kỳ ai chưa. Tin cô ấy chắc chắn không sai!” Cô đại nhân tức giận quất cậu ta một trận dã man, tuy nhiên sau đó lại biểu đạt trung thành với Tuyên Phái. Không phải vì ông nghe lời Cô Dịch, nhưng nếu Tưởng Nguyễn đứng về phe Tuyên Phái, phủ Cẩm Anh vương tất nhiên cũng sẽ đứng về phe Tuyên Phái, lực lượng phủ Cẩm Anh vương, Cô đại nhân xưa nay không dám khinh thường, đôi phu thê này đều không phải đèn cạn dầu, Cô đại nhân rất xem trọng họ.

Ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện, Tưởng Nguyễn sinh tử không rõ, Tiêu Thiều một lòng muốn tìm thê tử về, Tuyên Phái bị giam lỏng, đúng lúc này người phe Tiêu Ly lại hành động, muốn đẩy gã lên thượng vị, tình thế thật sự không tốt. Cô đại nhân không nén nổi lo lắng, chẳng lẽ bước này mình đã đi nhầm rồi sao?

Ý Đức Thái hậu ngồi trên cao, hộ giáp thật dài vẹt qua tóc mai, dưới tình huống này, ai có thể thay đổi? Dù thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại nhiều người như vậy, lực lượng triều thần luôn không thể khinh thường. Mắt bà lướt qua Lâm Úy đứng dưới, người này đã quyết định muốn mưu cầu tiền đồ ở đây, sao đến lúc này rồi vẫn còn thờ ơ.

Lâm Úy môi cười chúm chím, tựa như mọi chuyện xung quanh không hề liên quan gì tới ông, lại có mấy phần vân đạm phong khinh, có điều dáng vẻ ấy rơi vào mắt người phe Tuyên Ly, chỉ là ông cố làm ra vẻ, làm bộ làm tịch mà thôi.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe ngoài điện truyền tới một giọng nói. “Chậm đã!”

Mọi người rối rít quay đầu, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi cao ráo mặc quan bào chậm rãi đi vào, ánh mắt kiên nghị, thần thái có chút bất đồng với ngày thường, từ từ đi vào trong điện.

Người này không phải ai khác, chính là Thái phó đương triều, Liễu Mẫn.

Địa vị của Liễu Mẫn trong triều rất kỳ quái, nói hắn quyền cao chức trọng, nhưng hắn chỉ là Thái phó của Thái tử, không có thực quyền gì, nói hắn không có thực quyền gì, cố tình đức cao vọng trọng, rất được hoàng đế tín nhiệm, tâm phúc của hoàng đế, nếu đắc tội hắn, không đòi được chỗ tốt gì.

Giờ phút này thấy hắn đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều nghi ngờ, biết Liễu Mẫn bị hoàng đế gọi đến dạy học cho Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái, hẳn có tình nghĩa thầy trò với Tuyên Phái, nhưng một Thái phó, chẳng lẽ có thể thay đổi cục diện hôm nay? Đừng nói là nói vớ vẩn, ngay cả mơ cũng khiến người khắc cảm thấy buồn cười.

Ánh mắt ai nấy đều là vẻ đùa cợt, chỉ riêng Tuyên Ly thần sắc ngưng động.

Xiêm y hôm nay Liễu Mẫn mặc khác trước, hắn luôn thích mặc đồ nhạt màu, nhìn vào rất có khí chất của người đọc sách. Hôm nay cả người mặc y phục đậm màu, không biết có phải vì thế, mà trông hắn có vẻ khí thế hiên ngang hơn hay không. Tựa như trong tay văn nhân kia cầm không phải sách, mà là lưỡi đao sắc bén, mà thứ hắn đối mặt là chiến trường Tu La, trong mắt đã có sát ý mơ hồ.

Hắn muốn làm cái gì? Tuyên Ly nhạy cảm bắt được điểm lạ, chợt quay đầu nhìn Lâm Úy, quả nhiên, nụ cười trên môi Lâm Úy sâu hơn, gần như toét miệng cười to, sự vui vẻ toát ra từ nội tâm không phải giả. Sao có thể? Tuyên Ly cảm giác mình rơi vào một cái bẫy, nhưng hắn hoàn toàn không bắt được đầu mối, lúc này, hắn chỉ muốn mau chóng ngăn cản Liễu Mẫn.

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, đã trơ mắt nhìn thấy Liễu Mẫn móc một quyển trục vàng từ ngực áo ra, đứng trên điện Kim Loan, trước mặt văn võ bá quan, rõ ràng cao giọng đọc. “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết ——”

Lời này vừa ra, ai nấy đều cả kinh, vội vàng đồng loạt quỳ xuống hô lên vạn tuế.

Ý Đức Thái hậu hơi ngẩn ra, ngay sau đó ngồi ngay ngắn lại, bà chợt ý thức được điều gì, nhìn Lâm Úy đang cười, rồi liếc nhìn Liễu Mẫn đứng kia, lòng sáng tỏ. Thì ra là như vậy. Hóa ra hậu chiêu thật sự, nằm ở chỗ này.

Liễu Mẫn lớn tiếng đọc. “Thân vương Thập tam hoàng tử Cưu Thần nhân phẩm đoan chính đáng quý rất vừa ý trẫm tất có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ, khâm thử ——”

Cưu Thần là tên tự của Tuyên Phái, một câu nói ngắn gọn, không dài dòng, nhưng Liễu Mẫn tận lực đọc rất chậm, giọng nói ôn hòa đặc trưng của người có học, nay cứ như đao sắc ra khỏi vỏ vậy, khí thế cắn chữ hùng hổ dọa người đập vào mặt, ép người khác đến không thở nổi.

Yên tĩnh, đại điện như chết lặng.

Như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Liễu Mẫn duy trì tư thế này, sống lưng ưỡn thẳng tấp, tựa như có thể gánh vác tất cả trên lưng.

Một triều thần dẫn đầu nói. “Sao đột nhiên lại lòi ra một phần thánh chỉ, Liễu Thái phó, giả mạo thánh chỉ là tử tội!” Người này chính là võ quan phe Tuyên Ly, vốn xem thường văn nhân, nay Liễu Mẫn hành động ngoài dự liệu của tất cả, lật ngược ván cờ. Lập tức khiến những kẻ có mặt không vui, chất vấn.

“Đại nhân lời ấy sai rồi,” Vương các lão cũng mở miệng, ông vốn không đứng về phe nào, nhưng kể từ sau khi Lâm Úy trở lại, bị Lâm Úy kéo đến trận doanh Tuyên Phái. Bây giờ thấy kẻ kia ăn nói âm dương quái khí, không chút che giấu địch ý với Liễu Mẫn, vì vậy cũng châm chọc nói. “Liễu Thái phó là người thế nào cả triều đường và thiên hạ đều biết, câu giả mạo thánh chỉ này là từ đâu ra, thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”