Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 448



Dưới chân núi gió thổi rất lớn, buổi sáng sương còn lạnh, trong lùm cỏ, có một chiếc hố sâu và to, được trải rơm, hình như còn đang tỏa mùi thơm.

Hai thanh niên ăn mặc như thợ sẵn lưng cõng theo gùi thuốc, từ xa đã nhìn thấy cái bẫy bị lõm thành lỗ to, lõm sâu, động tĩnh khá lớn. Một người nhìn hơi trẻ hơn nói. “Ca, huynh nhìn xem, có phải là một con mồi to không, mẹ chúng ta có lộc ăn rồi!”

Người hơi lớn tuổi hơn nghe vậy mặt nở nụ cười, nói. “Đi, qua xem một chút.”

Bẫy thú này do mọi người cùng làm, bình thường đa số là thỏ sói và các loại thú thông thường, không có dã thú lớn gì, nên chiếc hố bẫy thú cũng chỉ vừa thôi. Ai ngờ hôm nay vận may tốt đến vậy, bẫy được một con thú lớn, tất nhiên trong lòng hai người rất vui, sờ lưỡi hái và cung tên sau lưng, cong lưng tiến tới hố.

Người nhỏ tuổi hơn không kiên nhẫn bằng ca ca mình, mới cong eo đi được mấy bước đã chạy bước nhỏ tới, không kịp đợi nhìn xuống hố, khiến ca ca cậu lo lắng kêu lên. “Tiểu Sơn đệ đứng lại! Cẩn thận bị thứ dưới hố làm bị thương!”

Mãi mà Tiểu Sơn không nhúc nhích, cứ thò đầu vào trong, cứ như muốn nhìn rõ thứ bên trong. Ca ca cậu thấy vậy càng lo hơn, nghĩ hành động của đệ đệ mình có hơi kỳ lạ, rồi nhớ tới thợ săn trong núi từng nói có vài dã thú sẽ giả vờ bị thương dụ người tới, thấy người thò đầu vào lập tức vồ tới kéo xuống. Chẳng lẽ Tiểu Sơn đã bị thứ kia ngoạm lấy cổ rồi, người trẻ tuổi càng nghĩ càng cảm thấy hoài nghi, lập tức cầm lưỡi hái chạy tới.

Ai ngờ mới chạy được mấy bước, Tiểu Sơn đã ngẩng mặt lên, quay đầu nhìn ca ca mình, giọng thất vọng nói. “Ca, không phải thú lớn, bên trong là một nữ tử.”

Người trẻ tuổi thoáng khựng lại, cũng ngẩn ngơ, bước nhanh đi lên phía trước nhìn vào trong. Quả vậy, mượn ánh nắng bên ngoài, trong hố trải đầy rơm, trên đống rơm có một người nằm đó, nhìn hình dáng đúng là một nữ tử.

Hai huynh đệ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng, ca ca nói. “Cứu người lên trước đã.”

Tiểu Sơn tuột xuống, hai huynh đệ một người ngoài hố một người trong hố, khó khăn kéo nữ tử kia ra. Tiểu Sơn bò ra theo, đặt mông ngồi dưới đất, nói. “Mệt chết ta, ca, người chết rồi sao ạ.”

“Đừng nói nhảm.” Ca ca ngăn không cho đệ đệ mình nói bậy, giơ ngón tay ra trước mũi nữ tử kia, mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn có hơi thở. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may rằng người vẫn còn sống. Tiểu Sơn thấy vậy, bò dậy. “Ca, có phải cô ấy sắp chết rồi không? Sao mãi không thấy tỉnh?”

Người tuổi trẻ ngẫm nghĩ giây lát, nói. “Chúng ta đưa cô ấy về nhà, chung quy vẫn là một mạng người.”

Mặc dù Tiểu Sơn rất không tình nguyện, nhưng vẫn cùng ca ca đưa người về. Hai huynh đệ về đến nhà, vừa mới đi tới cửa nhà, một phụ nhân mập mạp quấn khăn che đầu đi ra, nhìn thấy bọn họ cũng sững sờ, nói. “Đại Sơn, sao con lại dẫn Tiểu Sơn về rồi? Có phải để quên đồ hay không?” Vừa dứt lời, lại thấy trên lưng Đại Sơn có cõng một nữ tử, nói. “Đây..”

“Trên đường ca nhặt được nữ tử này, mẹ xem thử đi.” Tiểu Sơn nói.

“Ai nha, thật đáng thương, Đại Sơn con mau cõng cô ấy vào phòng ta, Tiểu Sơn con nhanh đi tìm Vương đại phu tới.” Phụ nhân hiển nhiên là một người nhiệt tình, liên thanh thúc giục con trai mình cõng cô gái đặt lên giường mình.

Vương đại phu tới rất nhanh, ông là đại phu duy nhất trong thôn này, ngày thường ai nhức đầu nóng sốt đều nhờ ông. Người trong thôn tính tình chất phát, biết Đại Sơn nhặt được một cô gái bị thương về nhà cũng vội chạy tới. Sau khi bắt mạch xong, Vương đại phu vê râu bạc nói. “Cô nương này té xuống từ chỗ rất cao, vạn hạnh có lẽ nửa chừng gặp được nhánh cây giảm sốc, không đến nổi rơi quá mạnh, nên cánh tay bị thương. Cuối cùng rơi xuống hố bẫy thú của huynh đệ các ngươi, chỉ bị thương ngoài da. Chẳng qua cái thai trong bụng thì có hơi nguy hiểm, cũng may trước đó cô gái này đã uống một lượng lớn thuốc an thai, nếu không bây giờ chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu. Tuy nhiên cái thai vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ cô ấy lại quá yếu ớt. Mẹ Tiểu Sơn, lão phu khai thuốc an thai, ngươi để Tiểu Sơn vào núi hái chút thuốc cho cô nương này, ngoài ra chú ý bồi bổ cơ thể cho cô ấy, phụ nữ có thai chú trọng điều dưỡng.”

Mẹ Tiểu Sơn không ngờ nữ tử này mang thai, nghe Vương đại phu nói là té xuống từ chỗ rất cao, thầm nghĩ chẳng lẽ bị người phụ tình nên tự vẫn, một cô gái số khổ. Vì thế lòng mang ba phần thương tiếc với cô gái mang thai nằm trên giường, vội vàng cám ơn Vương đại phu rồi bảo Đại Sơn Tiểu Sơn đi hái thuốc.



Cứ như mới từ nơi xa ngã xuống, lúc Tưởng Nguyễn tỉnh lại có hơi mờ mịt, động tác đầu tiên là cúi đầu vuốt ve bụng mình, may mắn, bé con vẫn còn. Nàng an tâm, sau đó có hơi nghi ngờ, khoảnh khắc cuối cùng, nàng bị Nguyên Xuyên ép đến vách núi, ngã xuống vực sâu, hẳn đã chết rồi. Vậy, đây là thế giới sau khi chết?

Nơi này tất nhiên không phải thế giới sau khi chết, nàng hiểu ra. Giương mắt quan sát bốn phía, đây là một gian phòng đất ở nông thôn, hơi giống chỗ Trương Lan ở điền trang. Có điều sáng và rộng rãi hơn, thông gió tốt hơn, chăn là chăn thanh hoa, trên thêu hoa sen lá sen, đường may khéo léo, nguyên liệu vải tương đối êm nhưng cũng chỉ là loại bình thường.

Nàng kinh ngạc nhìn chung quanh, cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, một phụ nhân chân nhỏ mặc áo vải lam từ ngoài đi vào, gương mặt phúc hậu, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, nụ cười rất thật thà, bưng một chén thuốc đen thùi lùi đi vào, thấy nàng tỉnh cũng ngạc nhiên mừng rỡ, để chén thuốc qua một bên, ngồi xuống mép giường, nhìn nàng nói. “Cô nương, cô tỉnh rồi. Cô đã ngủ ba ngày ba đêm rồi.”

“Phu nhân, đây là..” Tưởng Nguyễn mỉm cười hỏi, đưa tay không đánh người cười mặt, huống chi nhìn qua phụ nhân này chỉ là một nông phụ bình thường thôi.

“Cô rơi vào bẫy thú của con ta, là nó cõng cô về. Đại phu trong thôn chúng ta bắt mạch cho cô, cơ thể cô quá yếu ớt, may mà đứa bé không sao. Đây là thuốc giữ thai, cô uống trước đi. Nơi này của chúng ta là trấn Thanh Bình. Cô cứ gọi ta Quế tẩu là được, không cần kêu phu nhân gì đâu.”

Phụ nhân cười cởi mở, lời nói chân thành, khiến người khác sinh lòng hảo cảm. Tưởng Nguyễn chú ý tới trên tay tẩu có vết chai do làm việc đồng áng để lại, khẽ mỉm cười, không nhiều lời, biết lắng nghe kêu một tiếng Quế tẩu, bưng chén thuốc uống sạch sẽ. Xong, nói với Quế tẩu. “Quế tẩu cứu mạng ta, chính là ân nhân cứu mạng của ta, đại ân đại đức, không thể báo...”

“Đừng nói vậy!” Quế tẩu sợ hết hồn, vội vàng nói. “Đều là mạng người, sao có thể thấy chết mà không cứu, hai đứa Đại Sơn cứu cô không phải vì hồi báo, cô nương còn rất yếu, không bằng ở lại đây dưỡng bệnh. Cô rơi vào hố bẫy thú của Đại Sơn, âu cũng là duyên phận. Không cần câu nệ.” Suy nghĩ giây lát, Quế tẩu lại nói. “Chẳng qua nhà cô nương ở đâu? Cô nương đột nhiên mất tích, chắc hẳn người nhà cũng rất lo lắng, có muốn nhờ người đưa tin cho người nhà cô không?”

Vẻ mặt Tưởng Nguyễn biến đổi, ánh mắt sâu hơn. Hiển nhiên Nguyên Xuyên muốn bảo đảm chắc chắn nàng đã chết, ngày đó rớt xuống từ vách đá, Nguyên Xuyên chưa chắc không phái người tìm, không biết có tìm tới được đây không, nếu thật vậy, há chẳng phải sẽ hại những người này sao?

Dáng vẻ nhíu mi của nàng bị Quế tẩu nhìn thấy, cho rằng nàng nghĩ không thông, cẩn thận dò xét nói. “Cô nương có chuyện gì khó xử, nếu thật vậy, chi bằng cứ ở lại đây, người nơi đây đều rất tốt, cô nương, ta sống hơn nửa đời người, chuyện gì chưa gặp qua, đã thấy rất nhiều người số khổ, có đôi lời muốn nói với cô nương. Thế đạo hiện nay không dễ sống, nhưng chung quy phải còn sống mới tốt, bất cứ lúc nào, cũng đừng nên tùy tiện buông bỏ mạng sống của mình.”

Tưởng Nguyễn thoạt đầu không hiểu ý Quế tẩu, đến khi Quế tẩu đặt tay lên bụng nàng, nói. “Huống chi cô còn có con, dù cho có bất chuyện gì xảy ra, con trẻ vô tội. Cô thân làm mẹ, phải nuôi nó lớn lên.”

Cuối cùng Tưởng Nguyễn cũng hiểu tại sao Quế tẩu nói vậy, hẳn cho rằng nàng gặp phải người không tốt nên mới nhảy vực tự sát. Tâm tư khẽ động, mỉm cười nói với Quế tẩu. “Thật không dám giấu giếm, cũng không hẳn vậy, Quế tẩu chỉ biết một không biết hai, sau khi cha mẹ ta qua đời, ta thành thân với người có hôn ước với mình, ta mang thai, nhưng phát hiện hắn muốn chiếm hết gia sản nhà ta, thậm chí muốn giết ta diệt khẩu, ban đêm ta lẻn trốn, bị bọn họ ép nhảy vực, không ngờ lại đến nơi này.”

Chuyện nàng nói không phải kiếp trước kiếp này chưa từng thấy qua, nói ra khiến Quế tẩu nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lòng đầy căm phẫn nói. “Lại có thứ lòng lang dạ chó như vậy! Cô nương, cô đừng sợ, chúng ta đi báo quan, chẳng lẽ trên đời này không còn công lý hay sao! Đi, thôn chúng ta cũng có người đọc sách, lập tức viết thư cáo trạng!”

Sau khi Tưởng Nguyễn nói xong vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt Quế tẩu, xác nhận không phải giả vờ, nàng yên lòng, lắc đầu, cười khổ nói. “Vô dụng thôi, hắn có người trong triều, quan quan tương hộ, căn bản sẽ không làm chủ thay ta. Huống chi nay ta không muốn bứt dây động rừng, chỉ muốn yên lặng sinh con ra, chẳng qua hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, ta sợ sẽ khiến mọi người bị liên lụy.”

“Cô không cần lo lắng,” Quế tẩu lắc đầu nói. “Chỗ chúng ta rất kín đáo, năm xưa vì lánh đời nên nhân tài trong thôn dẫn chúng ta đến nơi này. Người bên ngoài không biết chỗ này của bọn ta, muốn đi ra thế giới bên ngoài phải dùng dây leo leo lên, kẻ phụ tình kia không thể tìm tới nơi này được đâu.”

Tưởng Nguyễn chính là muốn biết rốt cuộc nơi đây có an toàn hay không, nghe vậy thoáng an lòng, với bản tính của Nguyên Xuyên, nhất định sẽ phái người xuống tìm, nếu qua ba ngày ba đêm vẫn không tìm thấy nơi này, nói rõ nơi đây vô cùng kín đáo. Nàng mỉm cười, nói. “Vậy thì quấy rầy Quế tẩu rồi.”