Ta Là Nhân Vật Trùm Phản Diện

Chương 30: Tâm đều đang rỉ máu



Ngày xưa ít ai lui tới Trấn Kiếm Sơn, giờ phút này lại trở nên đông đúc.

Trấn Kiếm Sơn phương viên mấy trăm dặm, nhưng mà giờ phút này cũng bị kiếm quang bao phủ, xuất hiện linh khí vô cùng nặng nề.

Chồng chất nhau, bao phủ sơn hà đại xuyên, linh khí dày đặc, đừng nói ánh mắt, cho dù là thần thức cũng khó có thể xuyên thấu!

Tất cả thiên kiêu của đại thế lực ở đế đô đều đã cảm nhận được linh khí xung quanh Trấn Kiếm Sơn.

Tất cả đại thế gia đều nhao nhao dùng đại thần thông, lập nên từng tòa cung điện ở xung quanh!

Để cho thiên kiêu nhà mình có chỗ nghỉ ngơi ngộ đạo.

Nhìn từ xa, cung điện lầu các chồng chất nhau, nối thành một mảnh, cực kì hùng vĩ!

Khi Sở Hư giáng lâm Trấn Kiếm Sơn, nhân mã của Tố Thần Hầu phủ đã sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ.

Làm siêu cấp thế lực của Đại Chu thần triều, nơi mà Tố Thần Hầu phủ chiếm cứ tự nhiên là trung tâm của Trấn Kiếm Sơn.

Cũng là địa phương gần Ngọc Thanh Kiếm Ảnh nhất.

Một tòa đại diện cực kì hoa lệ được dựng lên, đứng sừng sững ở trên đỉnh, cực kì hùng vĩ!

Mà thấy Sở Hư giáng lâm, thần sắc của các đệ tử thế gia khác đều nhao nhao cung kính, hành lễ vấn an về phía Sở Hư.

Vị Thế tử của Tố Thần Hầu phủ này, không chỉ là thân phận cao dọa người.

Mà ngay cả thiên phú cũng cực cao, đủ để cho tất cả mọi người ngưỡng mộ...

....

Bên trong đại điện, Sở Hư nhìn qua đạo hư ảnh thần kiếm cao tới vạn trượng này ở trước mắt, trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn động.

Đây chính là cường giả Huyền Thần cảnh, tồn tại gần với thần nhất!

Chỉ vẻn vẹn được mang theo bên người, mà có thể để cho pháp bảo bình thường có uy năng kinh khủng như thế!

chí là qua mấy chục vạn năm, đạo tắc mà cái hư ảnh thần kiếm này tản ra cũng cực kì huyền diệu! Từng vị thiên kiêu ngõi xếp bằng ở bên trong hư.

không, đang nhắm mắt cảm ngộ đạo tắc ở xung quanh hư ảnh thần kiếm.

Vô số đạo văn vờn quanh hư ảnh thần kiếm, những đạo văn này diễn hóa hóa thành từng đạo dị

tượng.

Thậm chí diễn hóa ra nhật nguyệt tỉnh tú, núi non sông ngòi, cùng với đủ loại cây cối và dị thú, thần quang vờn quanh, cực kì bất phàm

Mà những đạo văn này, cũng ẩn chứa công pháp cực kì cao minh!!

Bất quá muốn cảm ngộ những đạo tắc công phu này, liền căn ngộ tính cực cao....

....

Sở Thiên cũng ở bên trong đám thiên kiêu.

Vào thời khắc mà hẳn thấy hư ảnh thần kiếm này, cũng đã khởi hành tiến về Trấn Kiếm Sơn.

Chỉ bất quá hắn không có tư cách đi sai sử cường giả lập cung điện cho hẳn, chỉ có thể mở ra một cái động phủ tạm thời ở trên linh sơn

Liền bắt đầu cảm ngộ hư ảnh thần kiếm.

"Thiên phú của hắn kỳ thật cũng là tồn tại cực cao, nhưng mà bởi vì phế mạch chỉ thể, khiến hắn vẫn luôn không cách nào tu luyện.

Nhưng mà bây giờ sau khi đạt được cổ ngọc, phế mạch chỉ thể của hẳn dần dần bị cải tạo.

Cuối cùng có thể bước vào cánh cửa tu hành.

Mà hư ảnh thần kiếm lần này, đối với Sở Thiên mà nói cũng là một trận đại cơ duyên!

Vọng khí thuật của hẳn, không chỉ là có thể trợ giúp hắn phân biệt giá trị trân quý của bảo vật.

Mà còn có thể để cho hắn phân biệt ra được đạo tắc ở xung quanh hư ảnh thần kiếm, đạo tắc nào có thể diễn hóa ra công pháp tu hành thích hợp với hắn!

Và lại có sự gia trì của vọng khí thuật, Sở Thiên cũng có thể càng dễ dàng đi cảm ngộ những đạo tắc huyền diệu này!

"Trong lòng Sở Thiên sinh ra một cỗ nộ khí, hắn vĩnh viễn cũng không quên được có hai cơ duyên tuyệt thế đều bị Sở Hư cướp đi!

Trong lòng Sở Thiên cười lạnh, hư ảnh thần kiếm lần này là cơ duyên mà tất cá mọi người đều có thể cảm ngộ.

Ta xem ngươi làm thế nào cướp đi cơ duyên của tại

Ngay lúc Sở Thiên đang cảm ngộ đạo tắc, thân thể của hẳn bỗng nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Hân thấy được vị thiếu nữ để cho hắn khắc cốt ghi tâm kia!

Chỉ thấy Tô Vi Nhiễm như sao vây quanh trắng, cũng đang ở một chỗ bên trong hư không.

Nàng ngồi xếp bằng, tỉnh tế cảm ngộ đạo tắc phía trên hư ảnh thần kiếm.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia của nàng, dưới thần sắc chăm chú, càng có một cỗ mị lực vô song! Thiên phú của Tô Vi Nhiễm cũng là bất phàm.

Bên trong cái hư ảnh thần kiếm này, cảm thụ được không ít cảm ngộ.

Chỉ bất quá, dù sao cái hư ảnh thần kiếm này

cũng là đồ vật cận thân năm đó của Ngọc Thanh chân nhân, tỏa ra đạo tắc huyền diệu khó giải thích được.

Ẩn chứa lượng lớn tri thức cực kì hỗn tạp, liền xem như nàng cũng có không ít chỉ tiết mà nàng không thể nào hiểu được.

Ngay lúc này, trong nội tâm nàng bỗng nhiên khẽ động.

Quay người nhìn lại, thấy được Sở Hư dạo bước mà đến từ bên ngoài hư không, quăn áo bồng bềnh, khí độ phi phàm, trên mặt không khỏi lộ ra tiếu dung.

Nhẹ giọng cười nói: “Thần Hầu Thế tử, ngươi đã đến."

Sở Hư mỉm cười gật đầu, đi đến bên người Tô Vi Nhiễm, đứng sóng vai với nàng, thần sắc mang theo có chút thân mật.

Mặc dù Tô Vi Nhiễm có chút thẹn thùng, nhưng cũng không có cự tuyệt.

Những ngày nay, Cung Nguyệt Sương vẫn luôn nói tốt Sở Hư với nàng.

Mặc dù nói Tô Vi Nhiễm cũng không phải là loại người chỉ nghe và tin một phía, nhưng mà dù sao Cung Nguyệt Sương cũng là khuê trung mật hữu mà nàng tín

Bây giờ ấn tượng của nàng về Sở Hư càng ngày. cảng tốt...

Hai người cùng một chỗ, trò chuyện vui vẻ, phảng phất là hảo hữu hiểu nhau.

Nam tử phong thần tuấn lãng, trong lúc phất tay đều có một cỗ xúc động làm cho người ta thần phục, như là Thiên Thần hạ phàm.

Còn thiếu nữ thì dung mạo tuyệt mỹ, để cho người ta không thể nhìn thẳng, phảng phất là Thần Nữ trên chín tầng trời.

Phảng phất là một cặp đôi mà trời đất tạo nên!

Để cho những người thấy cảnh tượng này đều không kìm lòng được sinh ra cảm khái, hai người này như là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn cực kì xứng đôi.

Nhưng mà cảnh tượng này, lại là cảnh tượng mà Sở Thiên không muốn thấy nhất!

Mặc dù Sở Thiên đã đoạn tuyệt triệt để với Tô Vi Nhiễm, nhưng mà trong lòng kỳ thật vẫn yêu Tô Vi Nhiễm.

Thậm chí hẳn còn tưởng tượng có thể cùng Tô Vi Nhiễm trở lại như lúc ban đầu.

Nhưng mà hiện tại, hân thấy sinh tử đại địch của mình đang trò chuyện vui vẻ với thiếu nữ mà hắn yêu nhất, thân cận đến cực điểm.

Phần nộ và thống khổ trong lòng khiến cho Sở Thiên như muốn phát điên!

Đặc biệt là thần sắc thẹn thùng kia của thiếu nữ.

Càng làm cho tâm của Sở Thiên đều đang rỉ máu.