Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 16



Buổi sáng, Lôi Kiệt Bân ở phòng khách quét dọn xong, nhìn đồng hồ treo trên tường. Tám giờ rưỡi, bình thường Trình Dĩnh Doanh đã sớm rời giường ăn bữa sáng, sáng nay như thế nào lại không ra?

"Cốc cốc."

"Dĩnh Doanh."

Cùng với tiếng gõ cửa, Lôi Kiệt Bân đứng ngoài cửa phòng ngủ phụ gọi. Bên trong truyền đến tiếng đáp lại mơ hồ.

"Anh vào đây!" Lôi Kiệt Bân nghe không rõ, vặn mở cửa khóa đi vào, thấy Trình Dĩnh Doanh sặc mặt tái nhợt nằm trên giường, tóc mái trên trán ướt hết. Trong lòng căng thẳng, đi đến đặt tay lên trán cô, lau đi lớp mồ hôi mỏng, đồng thời cảm nhận được nhiệt độ tương đối cao của cô.

Anh hỏi: "Sao lại phát sốt?"

Trình Dĩnh Doanh không lên tiếng, không muốn nói hôm qua mình ngồi ở bờ sông hóng gió lạnh mấy tiếng.

"Xuống giường đi, ăn sáng xong anh dẫn em đến chỗ bác sĩ." Lôi Kiệt Bân đỡ cô lên, đưa cô tới cửa nhà vệ sinh rửa mặt.

Miễn cưỡng ăn một ít sau đó mới đến bệnh viện, tháng tư trời đột nhiên trở lạnh, có không ít người đến xem bệnh. Lôi Kiệt Bân cầm tiền, không muốn lây bệnh từ người bệnh trong bệnh viện, ở quầy bán quà vặt mua khẩu trang, cả hai người đều mang lên.

Chờ đợi rất lâu, thân thể Trình Dĩnh Doanh không khỏe, mơ màng đi vào giấc ngủ, dựa đầu vào bả vai Lôi Kiệt Bân. Lôi Kiệt Bân mỗi ngày phải gõ số chữ đã định lượng, có lẽ xem qua thời gian bác sĩ tiêm là giữa trưa, lấy điện thoại ra, mở một phần mềm gõ chữ, viết theo cốt truyện ngày hôm qua.

Bác sĩ xem qua cho Trình Dĩnh Doanh, yêu cầu phải tiêm, Lôi Kiệt Bân đi thanh toán xong, có hộ sĩ cầm thuốc đi đến. Trình Dĩnh Doanh sợ nhất là hình ảnh kim tiêm tiến vào trong da, nổi da gà, nữ hộ sĩ kéo tay cô, cô có hơi lùi lại.

Lôi Kiệt Bân cũng biết, lấy tay che mắt cô lại, trấn an: "Không sợ..."

Anh nói chuyện còn mang theo ấm áp, Trình Dĩnh Doanh cảm thấy thư thái. Mu bàn tay một trận lạnh lẽo, sau đó đau đớn một chút, cô nhíu mày "hừ" một tiếng, cảm nhận động tác tiếp theo của hộ sĩ, dán băng dính.

Hộ sĩ xử lý xong, Lôi Kiệt Bân mới buông tay.

Trong bệnh án có ghi ngày sinh Trình Dĩnh Doanh, hộ sĩ xem qua, nghĩ đây là một cặp đôi học đại học, đặc biệt hâm mộ cười nói với cô: "Bạn trai cháu rất chu đáo."

Trình Dĩnh Doanh mặt đỏ bừng bừng, vụng trộm liếc qua Lôi Kiệt Bân, anh nhưng lại không phản ứng.

Trình Dĩnh Doanh lúc truyền dịch có thanh tỉnh một chút, thấy Lôi Kiệt Bân gõ chữ bằng điện thoại, xin lỗi: "Anh Kiệt Bân, em xin lỗi, làm anh phí thời gian."

Lôi Kiệt Bân vẫn tiếp tục gõ, gần được ba ngàn chữ. Ngày thường nghe nói một tác giả có thể viết năm ngàn đến tám ngàn chữ một ngày, Lôi Kiệt Bân cũng có thể viết như vậy, chỉ là trong lúc anh viết vừa phải suy xét diễn biến vừa phải lưu ý cách dùng từ, khoảng ba giờ sau hoàn thành năm ngàn chữ.

Lôi Kiệt Bân cũng nói, buổi sáng đầu óc anh thanh tỉnh nhất, cho nên buổi tối dành để gõ chữ, buổi chiều ở nhà đọc sách hoặc là ra ngoài tán gẫu với bạn bè làm các ngành nghề khác nhau, tiếp thu kiến thức.

"Không sao, lần sau chú ý hơn, nếu ba mẹ em biết em bị bệnh, nhất định trách anh không chăm sóc tốt."

Trình Dĩnh Doanh biết anh đang nói lời khách sáo, ba mẹ cô trách anh thế nào được?

Công việc gần đây của Trình Dĩnh Doanh không gấp, có hai nhà xuất bản nước ngoài muốn mua bản quyền hai tác phẩm của Mộc Tuyết, chi tiết hợp đồng vẫn còn đang thương lượng, cô cầm điện thoại mở xem hộp thư nhưng đối phương còn chưa trả lời. Vì thế, ngồi ở ghế tựa không biết làm gì.

Ngồi đối diện bọn họ là một thanh niên cũng đến truyền dịch, cầm điện thoại chơi game giết thời gian, Trình Dĩnh Doanh không quá thích chơi trò chơi, trong điện thoại không có ứng dụng giải trí nào. Phía đối diện chéo họ là hai mẹ con, đứa bé sáu bảy tuổi, một bàn tay cắm kim truyền dịch, một bàn tay khác cầm một miếng sơn tra gặm, gặm rất lâu. Trình Dĩnh Doanh cảm giác trong miệng mình chua chua, nhanh chong nuốt xuống.

Lôi Kiệt Bân cũng không biết dừng lại từ bao giờ, thấy cô nhìn chằm chằm miếng sơn tra của đứa bé nuốt nước miếng, nở nụ cười: "Em muốn ăn?"

Bị anh Kiệt Bân phát hiện động tác nhỏ của cô, có chút lúng túng, vội lắc đầu phủ nhận: "Không có."

"Muốn ăn thì nói đi, anh không cười đâu."

Trình Dĩnh Doanh ngẩng đầu, nhìn khóe miệng anh nhếch lên, đây không cười thì là gì?

Kết quả, Lôi Kiệt Bân chạy ra quầy ăn vặt ngoài phòng khám bệnh mua sơn tra, còn có nước.

Anh đúng là coi cô như một đứa bé.

Nhóm diễn viên phim mới của Mộc Tuyết đều đã quyết định xong, công ty bắt đầu vội vàng, tổ chức buổi gặp mặt cho các diễn viên chính, sau đó mở họp báo tuyên bố khởi động máy, giới thiệu diễn viên, đọc bản thảo từ từ sắp xếp công tác. Lôi Kiệt Bân là giám đốc công ty, bình thường ít khi quan tâm đến công việc, có vài trường hợp cần phải ra mặt.

Vai nam chính tác phẩm đô thị《Tiểu thanh mai của anh 》, cuối cùng quyết định là một tân nhân tên Chân Gia Thao.

Trình Dĩnh Doanh đối với người này có chút ấn tượng, trước cậu ta cũng tham gia《Tân thần tượng toàn năng》, cuối cùng vào top 5. Tương đối trẻ, mới 19 tuổi, cũng học đại học ở Quảng Xuyên.

Hôm nay là buổi gặp mặt của các diễn viên chính, chủ yếu là làm quen mọi người trước, sau đó nói đến một số hoạt động trong họp báo.

Nội dung phim xoay quanh câu chuyện của một sinh viên mới ra trường, giả thiết vai chính là sinh viên mới hơn hai mươi tuổi, cho nên nhóm diễn viên chính đều là những gương mặt trẻ tuổi. Đại đa số đêu là diễn viên mới xuất đạo, vất vả mới lấy được kịch bản, lòng mang cảm kích, đối nhân xử thế đặc biệt lễ phép.

Buổi gặp mặt do phó tổng giám đốc chủ trì, phó tổng giám đốc tuổi không lớn lắm, mới ngoài ba mươi. Lôi Kiệt Bân một bên nghe, bên cạnh còn có Trình Dĩnh Doanh ghi chép, ghi lại những trường hợp nào cần giám đốc công khai ra mặt.

Đây là lần đầu tiên Điện ảnh Nghênh Kiệt mở cuộc họp báo công khai, nhân viên đều rất cẩn thận, một chút cũng không qua loa.

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, nhân viên công tác rời khỏi phòng họp, tiếp tục làm việc; nhóm diễn viên cũng trở về phòng mình ở khách sạn, chờ ngày sau buổi họp báo.

Mọi người đều rời khỏi, phòng họp chỉ còn Lôi Kiệt Bân với Trình Dĩnh Doanh.

Trình Dĩnh Doanh đang sắp xếp tư liệu, Lôi Kiệt Bân nói: "Tối nay đến khách sạn Hoành Đình ăn cơm."

Rõ ràng là một đề tài rất bình thường, Trình Dĩnh Doanh lại có loại ảo giác, bọn họ đang hẹn hò.

"Này?" Lôi Kiệt Bân thấy cô không có phản ứng, gọi một tiếng.

Trình Dĩnh Doanh còn chưa có trả lời đã bị quấy rầy ——

"Anh họ, tối nay đi đâu ăn cơm?" Chân Gia Thao vừa đi ra ngoài lại quay trở lại.

Trình Dĩnh Doanh có chút kinh ngạc, nhìn Lôi Kiệt Bân: "Anh họ?" . Đam Mỹ Trọng Sinh

Lôi Kiệt Bân giải thích: "Ừ, là con trai của dì anh."

Nhắc như vậy, cô có chút ấn tượng, nói: "Em nhớ hồi tiểu học, cậu ấy ở nhà anh vào nghỉ hè." Về họ hàng Lôi gia, cô cũng không phải rất quen thuộc, chỉ là trong Tết sẽ có một vài người họ hàng đến chơi, ngấu nhiên ra cửa sẽ gặp một lần, cũng không hỏi Lôi Kiệt Bân cụ thể là người nào.

Bởi vì Chân Gia Thao ở Lôi gia nghỉ hè một lần, cho nên hiện tại nhắc tới mới có ấn tượng.

Ngón tay Chân Gia Thao chỉ vào chính mình, hỏi: "Cô biết tôi à?"

Lôi Kiệt Bân giới thiệu: "Đây là con gái nhà đối diện với nhà mẹ anh, Trình Dĩnh Doanh, còn nhớ không?"

Chân Gia Thao suy nghĩ một lúc, nhớ rõ đối diện là hai chị em, lớn lên tương đối giống nhau, hỏi: "Hình như nhớ, cô là chị hay em?"

Trình Dĩnh Doanh nói: "Tôi là em."

"Ha ha, em gái, tôi nhớ rồi! Có một lần chúng ta đi chơi, cô té ngã, khóc rất lâu, muốn anh họ tôi dỗ mới không khóc..." Chân Gia Thao một bộ trưởng bối đánh giá Trình Dĩnh Doanh: "Em gái nhỏ mít ướt năm đó bây giờ lớn lên duyên dáng yêu kiều..."

"Là chị, không phải em gái nhỏ, cảm ơn!" Trình Dĩnh Doanh sửa lại

Đứa nhỏ này kém cô ba tuổi, vậy mà lại gọi cô là em gái nhỏ!

Chân Gia Thao cười khúc khích: "Chị... Ha ha ha... Xin lỗi, cứ nghĩ đến cảnh cô khóc lóc lại không thể gọi cô là chị được."

Trình Dĩnh Doanh bị Chân Gia Thao chọc đến đỏ mặt, Lôi Kiệt Bân mở miệng: "Đừng trêu nữa."

Chân Gia Thao quay lại chính sự, hỏi: "Đúng rồi anh họ, tối nay đi đâu ăn cơm?"

Vốn dĩ Lôi Kiệt Bân tính để tối nay tỏ tình với Trình Dĩnh Doanh, nói: "Hôm nay không ăn với em."

"Đừng mà, anh họ, sao lại nhẫn tâm để em cô đơn ăn cơm một mình..."

"Ba mẹ em đâu?"

"Đi hưởng tuần trăng mật." Chân Gia Thao vừa nói vừa làm biểu cảm đáng thương tội nghiệp.

Trình Dĩnh Doanh tương đối quan tâm đến mấy đứa nhỏ: "Anh Kiệt Bân, hay là đưa cậu ta đi ăn cùng."

Chân Gia Thao gật gật đầu: "Đúng vậy, em ấy nói đúng, đưa em đi đi!"

Trình Dĩnh Doanh lại sửa lại: "Là chị, cảm ơn!"

Lôi Kiệt Bân cũng không biết có phải là Chân Gia Thao khắc anh hay không, ngày hội độc thân trước đó bị thằng nhóc này lừa đi xem mắt, không có hẹn với Trình Dĩnh Doanh, kết quả tiểu nha đầu biến thành bạn gái người khác. Lần này muốn tỏ tình, cuối cùng thằng nhóc này đến quấy rối.