Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 17



Hoa tươi đã chuẩn bị xong, người đàn violon đã sẵn sàng,...

Bởi vì Chân Gia Thao tham gia, Lôi Kiệt Bân thông báo hủy bỏ.

Khách sạn Hoành Đình là khách sạn năm sao, trang trí xa hoa, phục vụ chu đáo, tiêu phí tất nhiên là xa xỉ.

Ba người đi vào khách sạn, Chân Gia Thao hâm mộ: "Ăn bữa cơm cũng đến Hoành Đình, anh họ đúng là hoang phí."

Trình Dĩnh Doanh không biết vì sao hôm nay Lôi Kiệt Bân lại chọn nơi này, ngày thường hai người hay tới mấy nhà hàng nhỏ, không thì mua cơm hộp ăn. Hôm nay lại không phải ngày quan trọng gì, sao lại đến Hoành Đình?

Trong lúc ăn cơm, Lôi Kiệt Bân đen mặt suốt cả buổi, Chân Gia Thao cảm nhận được địch ý của anh họ với cậu, chẳng lẽ là...

"Có phải là em quấy rầy hai người yêu đương..." Chân Gia Thao cẩn thận nói.

Lôi Kiệt Bân biểu hiện bộ dáng "Biết thì tốt", Trình Dĩnh Doanh xem nhẹ vẻ mặt anh, vội vàng giải thích: "Không phải, cậu đừng có nói bậy, tôi với anh Kiệt Bân là quan hệ bình thường..."

Quan hệ bình thường...

Gậy sắt đâm tim.

Chân Gia Thao thấy vẻ mặt anh họ ngày càng đen, giống như biết được một số chuyện, không phải là Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm đi?

Cậu nhìn anh họ, đẹp trai, giàu có, mở công ty mới đã bắt đầu chuẩn bị tác phẩm quay chụp, sau đó tiền chắc chắn sẽ cuồn cuộn tới, là cao phú soái danh xứng với thực. Tính cách ôn hòa, trước nay chưa từng thấy anh giận ai.

Trình Dĩnh Doanh bị sao mà không thích anh họ?

"Em gái, em thích loại hình nam sinh như thế sao? Giống tôi, hay là giống anh họ?"

Có lẽ cô ấy không thích ôn tồn lễ độ như anh họ, thích nam sinh năng động sang sảng.

Trình Dĩnh Danh đang gắp đồ ăn kinh ngạc một chút, nhưng lại phản ứng rất nhanh, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Sao lại muốn tôi chọn giữa hai anh em cậu? Còn nữa, gọi chị, chị!"

Chân Gia Thao sờ sờ mũi: "... Hai anh em tôi không tốt sao? Vậy mẫu người của cô là gì?"

Trình Dĩnh Doanh liếc nhìn Lôi Kiệt Bân một cái, kì quái nói không nên lời: "Nhìn hợp mắt..."

Lôi Kiệt Bân phảng phất vạn tiễn xuyên tâm, hai người quen nhau mười mấy năm, không hợp mắt nhìn của cô.

Chân Gia Thao thấy biểu tình rối rắm của Lôi Kiệt Bân: "Cô nói như vậy, anh em bọn tôi có chút không cao hứng..."

Trình Dĩnh Doanh có chút giận dỗi, cố nén lại, nhàn nhạt nói: "Anh Kiệt Bân có người trong lòng rồi, anh để ý tôi thích ai?"

"Anh không có người trong lòng..." Lôi Kiệt Bân rầu rĩ nói, cầm thìa uống một ngụm canh kỵ liêm.

Trình Dĩnh Doanh trong lòng không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn mạnh miệng: "Thế thì liên quan đến em?"

Đúng vậy, anh thích ai, liên quan gì tới cô? Anh không có người trong lòng, không đại biểu gì, cũng không thấy thượng cô sao?

Nhưng, cặp nhẫn trong ngăn kéo anh là sao?

Nghĩ không rõ...

Nội tâm Lôi Kiệt Bân rít gào: Đúng đúng đúng... Không liên quan đến em, đồ vô lương tâm.

Ngẫm lại cũng có lí, đã mười mấy năm, nếu Trình Dĩnh Doanh thích anh, sớm đã biểu hiện ra ngoài. Chính mình dong dong dài dài, lại không nói rõ ràng, luôn sợ là sau khi tỏ tình đến bạn bè cũng không làm được; lấy hết can đảm tỏ tình, lại không biết vì sao luôn có người không liên quan tới gây rối.

Lôi Kiệt Bân trừng mắt nhìn Chân Gia Thao, thằng em họ này làm bừa ít nhất ba lần.

Chân Gia Thao cả người thẳng lưng, có điểm chột dạ, nhưng mà cậu chưa có làm cái gì cả, vì sao lại có loại không khí cậu làm hỏng chuyện này.

Quên đi, quên đi, lần sau không đi tìm anh họ ăn nữa.

Tuổi này không yêu đương, bao nhiêu vấn đề.

Ba người không quá vui vẻ hài hòa mà ăn xong bữa cơm, Lôi Kiệt Bân ra bãi đỗ xe lấy xe, Trình Dĩnh Doanh với Chân Gia Thao chờ ở cửa khách sạn. Chờ hai người lên xe xong, Lôi Kiệt Bân mới nhớ ra: "Gia Thao, em về khu Phương đi, anh không tiện đường."

"Bé Doanh không phải cũng ở khu Phương sao?" Chân Gia Thao không đồng ý gọi cô là chị, sửa lại cách xưng hô. Trình Dĩnh Doanh trong lúc ăn cơm vẫn luôn chỉnh đốn nhưng vô ích.

Chân Gia Thao không khéo suy nghĩ, nhìn Trình Dĩnh Doanh nói: "Cô chuyển nhà?"

Lôi Kiệt Bân giải thích đơn giản: "Anh với cô ấy ở cùng nhau."

"Ở chung!" Mắt Chân Gia Thao trừng lớn, miệng không khép vào được kinh ngạc.

Trình Dĩnh Doanh đang định giải thích thì bị Lôi Kiệt Bân giành nói trước: "Không còn sớm nữa, còn không mau xuống xe về nhà?"

Chân Gia Thao xám xịt bước xuống xe, tạm biệt: "Anh họ gặp lại, chị dâu gặp lại..."

Chân Gia Thao này phút trước gọi cô là bé Doanh, phút sau kêu chị dâu, thật sự vớ vẩn.

Lôi Kiệt Bân mở khóa xe, Trình Dĩnh Doanh nhanh chóng thắt dây an toàn, có chút bất mãn: "Anh Kiệt Bân, anh làm gì vậy, người khác sẽ hiểu lầm đó!"

"Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đương nhiên sẽ bị người ta hiểu lầm, em càng giải thích càng làm cho người ta thấy em đang che dấu." Lôi Kiệt Bân để Trình Dĩnh Doanh ở nhà mình, đương nhiên là có tâm tư của riêng mình. Anh chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, anh chính là sợ như vậy, ngay cả việc hôn cô gái trước mắt đều là đợi đến khi cô say hoặc lầ ngủ mới có can đảm.

Trình Dĩnh Doanh từ nhỏ đến lớn thật sự coi Lôi Kiệt Bân là anh trai, không có một tí tự giác nào coi anh như một người đàn ông, hiện tại xem xét một chút, hành vi của bọn họ không phù hợp với lễ nghi nam nữ bình thường trong xã hội.

Một hoàng hoa khuê nữ lại ở trong nhà một người đàn ông không cùng huyết thống, hơn nữa người đàn ông này lại không phải bạn trai.

Gần đây phát hiện mình có cảm giác kỳ lạ đối với Lôi Kiệt Bân, hẳn đây là tình yêu đi. lần trước thấy anh uống cà phê nói chuyện phiếm với một cô gái, cô liền không thoải mái. Có lẽ đây là ghen trong truyền thuyết đi.

Lúc nãy ăn cơm, Lôi Kiệt Bân nói không có người trong lòng, bỗng thấy mình như có cơ hội.

Lôi Kiệt Bân có nói qua, anh không thích bạn gái nhỏ tuổi hơn anh; hai người quen biết từ nhỏ, chuyện xấu của cô anh đều biết hết; hiện tại bọn họ ở cùng một nhà, mỗi ngày đều để mặt mộc, không có chút cảm giác thần bí nào.

Trình Dĩnh Doanh bỗng nhớ tới một chuyện không ổn, tối hôm qua không biết là ăn phải cái gì, bụng rất không thoải mái, trong lúc hai người ngôid trên sofa xem ti vi, cô còn xì hơi hai lần. Lôi Kiệt Bân khi đó nhàn nhạt nhìn cô, lại như không có việc gì tiếp tục xem ti vi.

Nghĩ vậy, cảm thấy thật mất mặt, hai nắm tay giơ lên gõ vào đầu mình.

"Thần kinh gì vậy?" Lôi Kiệt Bân nhíu mày liếc qua cô, lại chú ý phía trước.

"Không có gì..." Trình Dĩnh Doanh buông tay, làm bộ rụt rè nói: "Em nghĩ, em ở cùng với anh như vậy có chút không tốt cho lắm, giống như anh nói, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ bị người khác hiểu lầm."

Kỳ thực trong lòng cũng không phải rất muốn rời khỏi chỗ của anh, mấu chốt là nhà cô cách công ty với hoa viên Hào Cảnh rất xa.

"So?"

"Em vẫn nên dọn về nhà ở." Trình Dĩnh Doanh suy nghĩ một lát rồi trả lời, vì giữ lại một điểm hình tượng, bằng không Lôi Kiệt Bân sẽ không coi cô như nữ nhân.

Lôi Kiệt Bân mới không đồng ý, vất vả mãi mới có được một cơ hội lâu ngày sinh tình, không thể để cô về lại nhà mình được. Nhỡ nửa đường bị người khác cướp đi thì làm thế nào được?

"Sắp tới lượng công việc của trợ lí sẽ tăng nhiều, có lẽ sẽ phải tăng ca, như vậy nhiều khả năng là em không bắt kịp chuyến xe cuối. Còn nếu bắt kịp, bố mẹ em cũng không yên tâm để em đi bộ vè nhà, khu dân cư cũ đó trị an không tốt lắm, một nữ sinh buổi tối còn đi bộ trên đường không an toàn... Hơn nữa anh đưa em về nhà, đi lại tốn mất hai tiếng, anh cũng rất mệt."

Trình Dĩnh Doanh thấy anh nói rất có lý, trừ bỏ nói một tiếng "Ồ", không có nói gì khác.

Dùng tay kéo tóc mình, sờ một chút, tối nay muốn gội đầu.

Nhớ tới trên mạng có nói con gái thích bạn trai mình hôn tóc, nên mỗi ngày đều gội đầu rất quan trọng.

Mỗi ngày đều phải gội đầu!

*

Lôi Kiệt Bân cảm thấy gần đây Trình Dĩnh Doanh trở nên, trở nên có chút ——

Yêu mỹ.

Trong mắt Lôi Kiệt Bân, khi còn nhỏ Trình Dĩnh Doanh quả thực rất đáng yêu, rất có linh khí, không kém hơn so với ngôi sao nhí bây giờ. Lúc học tiểu học, anh đưa cô đi leo núi, bị thương ở chân, có một vết sẹo khó coi ở cẳng chân, bạn học nam cùng lớp không hiểu chuyện cười cẳng chân cô khó coi, sau này cô liền không mặc váy ngắn với quần đùi nữa. Lại không biết sau đó như thế nào, quần áo mặc càng ngày càng quê mùa.

Bao nhiêu chuyện ở trên kết hợp với chuyện chị gái ưu tú, cô tự trở nên sa ngã. Khi đó cô lại đang trong thời kì phản loạn, anh tốn rất nhiều tâm tư mới có thể đưa cô trở lại đường ngay.

Lôi Kiệt Bân lớn hơn Trình Dĩnh Doanh hai năm, hơn nữa kiếm tiền sớm hơn so với bạn cùng lứa tuổi, viết truyện năm thứ nhất kiếm lời mười vạn, sau lại xuất bản với làm phim thu được gấp mười lần, gấp trăm lần.

Lôi Kiệt Bân cho cô tiền mua quần áo đẹp, không mua; đưa tiền đi laser trị sẹo, không làm...

Cô sớm đã quen trang điểm bình thường, không coi trọng bên ngoài cho lắm.

Nếu như Trình Dĩnh Doanh không làm việc ở Điện ảnh Nghênh Kiệt, có lẽ sẽ không thay đổi hình tượng. Anh cả ngày giáo huấn, cô là trợ lí giám đốc, đại biểu hình tượng của giám đốc và công ty, nhất định phải biết ăn mặc.

Cho nên hiện tại cô mặc âu phục, trở thành thành phần tri thức, cẳng chân có vết sẹo khó coi sẽ mặc tất chân che đi.

Tuy nhiên Lôi Kiệt Bân lại không để cô đi giày cao gót.

Không biết là ai thiết kế ra giày cao gót, để phụ nữ phải chịu khổ. Hơn nữa Trình Dĩnh Doanh cũng không tính là lùn, 1m65, cao vừa vặn.

Trình Dĩnh Doanh trang điểm một chút thật sự quá xinh đẹp, mọi người đều nói ấn tượng của cô cho người khác đều thay đổi, tựa như một nữ nhân cơ trí biết điều. Khi trang điểm, bởi vì còn trẻ, làn da co dãn được, mỗi ngày đánh một tầng phấn nền mỏng, không có trang sức dư thừa, nhìn qua sạch sẽ đơn thuần.

Chỉ là gần đây cô không như vậy, trang điểm đặc biệt tinh xảo, ngoại trừ trát chút phấn nền ở ngoài còn kẻ mắt, đánh má hồng, tô son, phải biết rằng trước kia toàn là son dưỡng môi trong suốt.

Còn gội đầu mỗi ngày, làm tóc.

Hành vi cử chỉ đặc biệt văn nhã, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ.

Lôi Kiệt Bân viết tiểu thuyết ngôn tình, ngày thường cũng đọc truyện người khác viết, sao lại không biết lí do cô làm như vậy?

Con gái vì người mình thích mà trang điểm ——

Có người trong lòng.