Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 30



"Xin lỗi, anh có hẹn với bạn gái." Lôi Kiệt Bân bình thản trả lời.

"Sao lại... Bà ngoại anh bảo anh còn độc thân..." Lý Hân Liên không tin.

Nghe vậy, Lôi Kiệt Bân đã lờ mờ biết nguyên do chuyện này, lần trước ở hôn lễ của em họ, bà ngoại nhìn trúng phù dâu Lý Hân Liên, muốn anh kết bạn với cô ấy. Lý Hân Liên bất kể là tuổi, bằng cấp với bộ dáng đều tốt, tất nhiên lão nhân gia vừa lòng.

Lúc đó ở tiệc anh tùy tiện đối phó với bà ngoại, không ngờ bà ngoại lại chủ động kéo dây tơ hồng cho mình.

Điện ảnh Nghênh Kiệt tuy không phải công ty lớn gì, nhưng Lôi Kiệt Bân làm việc đều cố gắng hoàn hảo, thông báo bộ nhân sự tuyển dụng nhân tài ưu tú, không cần loại người vô dụng dựa vào quan hệ. Như vậy nghĩa là Lý Hân Liên phải có chỗ hơn người thì bên nhân sự mới tuyển dụng.

"Mới xác định quan hệ, chưa đến gặp bà ngoại..." Lôi Kiệt Bân trong nháy mắt bày ra vẻ mặt ái muội nhìn Trình Dĩnh Doanh, rất nhanh khôi phục lại bộ dáng đúng đắn nói: "Đúng rồi, em cứ gọi là bà ngoại như bạn em đi, nhưng không thể xưng hô với anh như thế. Em gọi lão nhân gia như anh, người khác sẽ hiểu lầm."

"Đã biết, Lôi tổng." Mặc kệ Lôi Kiệt Bân có bạn gái hay không, một người đàn ông đã nói rõ ràng như vậy, EQ có thấp thế nào đều hiểu được người này đang từ chối cô.

Lý Hân Liên là người thông minh, cô không ngốc, nếu tiếp tục dây dưa chỉ sợ ngay cả công việc cũng không giữ được.

Lý Hân Liên nghe bà ngoại Lôi Kiệt Bân với em họ Trần Văn Kiệt nói qua, họ hàng trong nhà thường xuyên giới thiệu người cho Lôi Kiệt Bân, nhưng anh luôn lấy các loại lý do từ chối. Anh bảo có bạn gái, không chừng đây là một cái cớ. Không có quan hệ, cùng ở trong một công ty, không sợ thiếu cơ hội.

Đàn ông như Lôi Kiệt Bân có giá trị nhan sắc cao cùng tài năng thật sự rất khan hiếm, cô không muốn bỏ qua người này.

"Em đi trước..." Lý Hân Liên hơi khom lưng, rời khỏi phòng họp.

Trình Dĩnh Doanh vừa vặn sửa sang lại tư liệu xong, mặt không biểu cảm cất lời: "Không phải nói với mọi người là có bạn gái à? Sao trong nhà còn giới thiệu người nữa?"

Lôi Kiệt Bân một bộ vô tội, nhún vai: "Anh bảo có bạn gái thì ích gì, anh không đưa về nhà, bọn họ đều cho là anh nói dối."

Hay thật, khởi đầu mọi vấn đề tự nhiên chuyển hết lên người cô, bây giờ trách cô không cho người nhà biết bọn họ đang hẹn hò.

"Anh xem, anh mới 24 tuổi, người nhà anh gấp gáp muốn anh kết hôn, nếu em theo anh về nhà gặp gia trưởng, ngay hôm đó bắt chúng ta đi lãnh chứng thì sao?" Ba tuần nữa cô mới tốt nghiệp, tuy hiện tại có không ít sinh viên năm tư cầm giấy chứng nhận kết hôn trước khi tốt nghiệp, nhưng cô không muốn nhanh như thế. Người ta đều hai ba năm mới kết hôn, bọn họ hai tháng không lãnh chứng, chắc gì đã là trì hoãn hôn nhân?

"Em chỉ cần theo anh về gặp người lớn, chuyện khác anh sẽ đối phó, bọn họ không thúc giục em với anh đi đăng kí đâu, thế nào?" Lôi Kiệt Bân vỗ ngực đảm bảo, chuyện quan trọng muốn tình yêu xuất hiện, đến lúc đó gia trưởng hai nhà gặp mặt, sau đó đính hôn, không sợ cô chạy mất.

Trình Dĩnh Doanh lắc đầu từ chối: "Em thấy quá nhanh, để cuối năm đi, ít nhất phải ở chung nửa năm để quen thuộc mới được."

Khóe miệng Lôi Kiệt Bân hơi run rẩy, nhắc nhở: "Em còn muốn ở chung với anh nửa năm nữa để thêm quen thuộc? Hai mươi năm trước của chúng ta vứt đâu?"

"Coi anh như anh trai, bây giờ anh làm bạn trai, em còn chưa quen được... Em giờ cảm giác như đang loạn luân..." Trình Dĩnh Doanh bộc bạch thật lòng với anh.

Lôi Kiệt Bân: "..."

"Thế em mau quen dần đi..." Lôi Kiệt Bân cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, loạn luân là cái quỷ gì?

"Anh không có cảm giác này sao?" Khoảng thời gian trước Trình Dĩnh Doanh thấy mình như thích Lôi Kiệt Bân, ngoại trừ phiền não Lôi Kiệt Bân thích người khác, còn không phân rõ đây là tình cảm anh em hay tình yêu nam nữ.

"Không có!" Lôi Kiệt Bân ngoại trừ một hai năm đầu coi cô như em gái, về sau đều đem cô thành bạn gái tương lai mà đối đãi.

"Ồ, đàn ông ấy mà, chỉ cần là phụ nữ thì đều đồng ý hết thôi..." Trình Dĩnh Doanh đột nhiên phun ra một câu triết lý.

"Này này, từ từ, em đừng bôi nhọ anh, anh thích em mới hẹn hò với em..."

Lôi Kiệt Bân một câu "Anh thích em", hai người đều yên lặng.

Anh hình như chưa từng chính miệng nói thích cô, lần trước ở quán ăn gặp được dì Vương hàng xóm trêu đùa bảo Trình Dĩnh Doanh là một cô gái tốt, nhắc Lôi Kiệt Bân nắm chắc cơ hội, kết quả anh nhân cơ hội hỏi cô có muốn hẹn hò thử không.

Sau đó cô lựa chọn thử một lần, đánh đố ở trong lòng, một ngày nào đó, anh sẽ quên đi chị gái, sẽ thích cô.

"Thích em từ khi nào?" Trình Dĩnh Doanh có chút ngại, cúi đầu.

Thích từ khi nào?

Lôi Kiệt Bân cũng quên bắt đầu từ bao giờ rồi, mơ hồ nhớ cảm giác rung động này có từ nhỏ. Lúc còn bé, dọn đến nhà mới ở khu Phương, gặp được hai chị em nhà bên. Chị gái mặt bình tĩnh, em gái lại tránh sau lưng chị ngó trộm anh.

Mấy người lớn bảo cô gọi anh trai, cô ngọt ngào mềm mại kêu: "Anh trai..."

Anh muốn mang em gái đáng yêu mềm mại này ôm về nhà, còn quấn lấy mẹ muốn sinh một đứa em như vậy. Nhưng nhà anh lại có hộ khẩu thành phố, ba mẹ không thể sinh con thứ hai, cho nên luôn ấp ủ ý tưởng trộm em gái nhỏ đối diện về nhà.

Lại lớn hơn một chút, Trình Dĩnh Doanh đi học, tính cách phóng khoáng hơn. Gần nhà có một bé trai học cùng lớp với Trình Dĩnh Doanh, ba mẹ Trình Dĩnh Doanh đều đi làm không rảnh đưa đón con, bình thường nhờ hàng xóm đó đưa Trình Dĩnh Doanh về, vì thế chiều chiều Trình Dĩnh Doanh và bé trai đó tay trong tay cùng nhau về nhà. Lôi Kiệt Bân ở đó chịu đựng người con gái mình nhìn trúng vô tư chơi đùa cùng thằng con trai khác, chạy tới bảo mẹ Trình anh muốn đón Trình Dĩnh Doanh tan học. Trình Dĩnh Văn làm chị chưa bao giờ đón Trình Dĩnh Doanh về, không ngờ thằng bé nhà đối diện lại đề nghị đưa Trình Dĩnh Doanh về.

Lôi Kiệt Bân lấy lý do tan học về nhà một mình rất chán, muốn chơi cùng Trình Dĩnh Doanh, được mẹ Trình đồng ý, sau đó anh đưa cô đi đón cô về, từ mẫu giáo đến tận đại học.

Lôi Kiệt Bân chỉ hơn Trình Dĩnh Doanh hai năm, bọn họ từ tiểu học đến trung học đều học cùng nhau, hơn nữa đối diện tiểu học chính là trung học, anh nghĩ mỗi ngày chỉ có anh đưa cô đi học có hơi xấu hổ, luôn kéo theo Trình Dĩnh Văn đi cùng, như vậy thoạt nhìn sẽ không biết là cố tình.

Bởi vì thường xuyên cùng Trình Dĩnh Văn đi đi về về, thỉnh thoảng gặp được bạn cùng lớp anh đều bị trêu chọc là hẹn hò với Trình Dĩnh Văn. Trình Dĩnh Doanh lọt tai mấy lời này, cho nên luôn cảm thấy Lôi Kiệt Bân thích Trình Dĩnh Văn, đôi khi nói thầm với anh có muốn cô hỗ trợ theo đuổi chị gái không, làm anh dở khóc dở cười.

Dù sao thì khi đó cô còn quá nhỏ, nói chuyện yêu đương gì đó cùng cô, có khi dọa cô chạy.

Vì vậy, lúc đầu có biết bao nhiêu cơ hội tỏ tình anh đều bỏ lỡ, mãi cho đến bây giờ.

Hai người mù mờ bắt đầu hẹn hò, anh ngay cả câu "Anh thích em" còn chưa nói.

Anh đột nhiên bật cười, cười chính mình thật sự rất hèn nhát lại suy nghĩ nhiều.

Có lẽ nếu sớm bày tỏ, hai người đã ở bên nhau lâu rồi.

"Cười cái gì?" Trình Dĩnh Doanh hỏi anh thích cô từ khi nào, tự nhiên anh lại cười.

Khó hiểu thật sự.

"Quên rồi, chỉ là tự nhiên nhận ra anh thích em."

Trình Dĩnh Doanh khinh thường, đây không phải là đối thoại trong tiểu thuyết của anh sao?

Trong một bộ, nữ chính hỏi nam chính: "Thích em từ khi nào?"

Nam chính: "Quên rồi, chỉ là tự nhiên nhận ra anh thích em."

Những lời này rõ ràng rất lãng mạn, dùng trong tình huống này lại thấy như anh nói cho có.

Cô: "Anh thích gì ở em?"

Anh: "Thích tất cả."

"Nổi da gà..." Hai tay Trình Dĩnh Doanh xoa xoa cánh tay đột nhiên nổi da gà.

Lôi Kiệt Bân này tốt nhất nên đi viết ngôn tình, đừng có dùng ở ngoài đời thực.

Trình Dĩnh Doanh đứng lên ôm tư liệu nói: "Em đói, đi đâu ăn giờ?"

Buổi chiều Lôi Kiệt Bân muốn đến đoàn phim, giữa trưa không thể về nhà nấu cơm ăn.

"Đến Tinh Quang đi."

"Thổ hào!" Lại một nhà hàng năm sao.

"Đi theo anh*, nhất định sẽ có đồ ăn ngon." Lôi Kiệt Bân cũng đứng lên, ra khỏi phòng họp.

*Ở đây Lôi Kiệt Bân dùng "ca" 哥 (anh trai) chứ không phải là "ta" 我 như xưng hô bình thường, đáp lại cái chuyện Trình Dĩnh Doanh nói yêu đương với Lôi Kiệt Bân như đang loạn luân:)))

*

Cơm nước xong xuôi, Lôi Kiệt Bân cùng Trình Dĩnh Doanh đến thăm đoàn phim, địa điểm quay là ở trung tâm thương mại mới mở ở khu Thiên. Đi đến trung tâm thương mại, phát hiện rất nhiều người qua đường vây quanh đoàn phim, bảo an ngăn cản người qua đường ở ngoài.

Đoàn phim đang làm việc, nhân viên bộ phận công tác nhìn thấy Lôi Kiệt Bân, chuẩn bị chào hỏi, Lôi Kiệt Bân xua xua tay, bảo bọn họ tiếp tục như khi anh không ở đây.

Trình Dĩnh Doanh đứng bên nhìn diễn viên đang đóng, là cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính. Cô còn nhớ nội dung trong truyện, nam nữ chính là thanh mai trúc mã, cùng nhau học tập cùng nhau làm việc, sau khi tốt nghiệp thì tỏ tình với nữ chính.

Bối cảnh tỏ tình rất hoa mĩ, thông báo với trung tâm cùng nhân viên trong trung tâm hợp tác, đến đoạn tỏ tình thêm một số hiệu ứng, rải ruy băng sắc màu phát nhạc lãng mạn, nam chính thâm tình bày tỏ, người qua đường ồn ào "Đồng ý đi".

Cô nghiêng đầu nhìn Lôi Kiệt Bân, anh đang chuyên tâm xem các diễn viên đóng phim, lảm nhảm: "... Gia Thao này không đủ thâm tình... Chậc, tư thế hôn cũng không đúng..."

"Cắt!" Một phân cảnh kết thúc.

Lôi Kiệt Bân đi lên nói mấy câu với đạo diễn, tìm nam nữ chính thảo luận những việc cần chú ý để quay lại, nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp hiện trường đầy ruy băng rực rỡ, chờ lát nữa rải lại.

Chuẩn bị khoảng một giờ đồng hồ, hiện trường đã dọn dẹp xong, bắt đầu quay lại phân cảnh.

Chân Gia Thao được nguyên tác giả Lôi Kiệt Bân chỉ đạo, lần này khá hơn trước nhiều, trong thâm tình có nghiêm túc, Trình Dĩnh Doanh làm một người qua đường còn không nhịn được muốn đồng ý.

"Cắt!"

"Được!" Đạo diễn hài lòng nói.

Lôi Kiệt Bân cũng vừa lòng gật đầu.

Trình Dĩnh Doanh nhìn chằm chằm Lôi Kiệt Bân, viết trong tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn là thế, sao ngoài đời lại không thú vị được như trong tiểu thuyết?

Nếu có đứa con trai ngày nào cũng đưa đón mình đi học như n9 thì sure kèo mình đổ đứ đừ ra rồi chứ không phải chờ đến mười mấy năm sau mới thích đâu (*¯︶¯*)