Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 45



Lôi Kiệt Bân đăng kí xong về chỗ Trình Dĩnh Doanh. Hai người kia thấy anh tới thì tạm dừng chủ đề trò chuyện.

Lôi Kiệt Bân nhận thấy bầu không khí có hơi kì quái, vì sao lúc anh đến không ai nói nữa?

Lôi Kiệt Bân hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì...” Ba người trăm miệng một lời.

Có quỷ!

Trình Dĩnh Doanh chủ động giới thiệu: “Anh Kiệt Bân, đây là bạn học hồi cao trung của em, Lý Quyên, hộ sĩ bệnh viện này.”

Lôi Kiệt Bân gật đầu: “Chào em.”

“Chào học trưởng.” Lý Quyên đáp lại.

Lôi Kiệt Bân kinh ngạc: “Em biết anh?”

Lý Quyên cười nói: “Trước kia anh là học bá Thất Trung, em quên thế nào được?”

Lôi Kiệt Bân xấu hổ cười.

Điện thoại Lý Quyên reo lên, móc điện thoại trong túi áo hộ sĩ, tạm biệt ba người bọn họ: “Em còn phải làm việc, không tiện nói chuyện.”

Người đợi khám bệnh rất nhiều, ba người tìm chỗ ngồi xuống, Lôi Kiệt Bân đứng lên ra chỗ bán đồ ăn mua nước. Trình Dĩnh Doanh thấy anh đi rồi, nói với Lưu Vĩ Kỳ: “Vĩ Kỳ, cậu có thể hỏi giùm tôi mấy người bạn của cậu xem xem có phải từng bị Lôi Kiệt Bân dạy dỗ không đi?”

“Chuyện mấy năm trước rồi, không biết ngại hay sao mà còn hỏi?” Lưu Vĩ Kỳ không quá sẵn lòng.

Chuyện đã qua lâu, giờ tự dưng moi lên hỏi người ta có phải từng bị tẩn cho một trận không, chỉ để tìm ra sự thật thôi á?

Trình Dĩnh Doanh nửa tin nửa ngờ lời của Lý Quyên, Lưu Vĩ Kỳ học năm đầu đã đi du học, không có hiểu biết nhiều về Lôi Kiệt Bân, may mà có một đứa bạn từng có ý định theo đuổi Trình Dĩnh Doanh, sau lại từ bỏ.

Trình Dĩnh Doanh không tin người lịch thiệp như Lôi Kiệt Bân có thể làm ra chuyện này, cho tới giờ cô chưa từng thấy anh Kiệt Bân nổi giận hay bắt nạt người khác. Không tưởng tượng được.

“Cậu hỏi thử đi, tôi nói cho cậu biết bí mật của chị.” Trình Dĩnh Doanh dụ dỗ.

Lưu Vĩ Kỳ nhíu mày: “Ví dụ?”

“Chị thích ăn gì này.”

“Biết rồi.”

Trình Dĩnh Doanh cố gắng không ngừng: “Thích idol nam nào.”

“Biết từ đời.”

“Từng có bao nhiêu bạn trai.”

“Rõ tất.”

...

“Thích...” Trình Dĩnh Doanh nói rất nhiều, nhưng cái nào Lưu Vĩ Kỳ cũng biết, cô phát điên đến nhức đầu: “Cậu muốn biết gì thì bảo đi, tôi nói cho.”

“Bao giờ chị cô cưới tôi?” Lưu Vĩ Kỳ trực tiếp hỏi.

Thật ra thì sau khi anh với Trình Dĩnh Văn hợp lại từng đề cập đến chuyện cưới xin mấy lần, Trình Dĩnh Văn luôn nói giờ không thích hợp. Trình Dĩnh Doanh cũng đã đăng kí kết hôn với mang thai, chẳng lẽ cô ấy làm chị không nôn nóng à? Em gái đã kết hôn sinh con trước rồi.

“Chuyện này hơi khó...” Trình Dĩnh Doanh chống cằm, đánh giá Lưu Vĩ Kỳ: “Nhìn tình hình này của cậu chắc trong vòng nửa năm này không kết hôn được?”

“Chân bị thương chứ lên giường* tôi không thành vấn đề, tại sao nửa năm không thể kết hôn?” Hơn nữa bác sĩ cũng bảo ba tháng sau chân sẽ đỡ hơn.

*Từ này mình không hiểu rõ nghĩa cho lắm nên thay bằng một từ khác có nghĩa tương tự.

Bình thường Lôi Kiệt Bân với Trình Dĩnh Doanh cười đùa về mấy chuyện này đều đỏ mặt, nhưng đây lại là bạn học kiêm anh rể tương lai của cô, tự nhiên chuyển qua đề tài tế nhị này không thích hợp cho lắm, cô ngượng chín mặt lắp bắp: “Ai nói đâu, cái này, đồ thần kinh!”

“Thế sao trong nửa năm này tôi không thể cưới chị ấy?” Lưu Vĩ Kỳ không nghĩ ra, dù gì thì anh có nhan sắc không kém, bằng cấp không tồi, gia cảnh không tệ.

Với lại không cần chăm sóc ba mẹ chồng, con gái ai mà không thích?

“Chị ấy nói, cậu vừa về nước, công việc chưa ổn định, chuyện cưới hỏi còn sớm quá. Bây giờ cậu bị thương, đến khi khỏi hẳn thì không tìm được việc ngay được, cho nên mới bảo nửa năm này không thể kết hôn.”

“Tôi thấy giờ là tốt rồi, cần gì tìm việc, chơi cổ phiếu tháng nào cũng thu được mấy ngàn tệ, đi làm làm gì?” Lưu Vĩ Kỳ thấy cuộc sống của mình rất dễ chịu, không cần sáng chín giờ chiều năm giờ bắt tàu điện ngầm đi làm. Lúc trước anh ở Thâm thị với Trình Dĩnh Văn, do Thâm thị hạn chế xe từ nơi khác, anh không phải người địa phương, lại không làm việc ở bên đó nên không thể mua xe. Ngày nào cũng trông Trình Dĩnh Văn đi làm, cũng từng bảo cô ấy từ chức ở nhà anh nuôi.

Cô ấy không chịu, càng muốn đi làm.

“Làm ơn đấy, cậu nghĩ tiền cậu mua cổ phiếu là từ đâu ra? Chị tôi thoải mái ở với cậu kiểu gì được?”

Nếu tiền Lưu Vĩ Kỳ mua cổ phiếu là tiền anh tự kiếm thì tốt, nhưng sinh viên mới ra trường như anh còn chưa dựa vào năng lực của mình đi kiếm tiền. Đó là tiền bảo hiểm bồi thường tai nạn của ba mẹ. Bởi vì học tài chính chuyên nghiệp nên khá quen thuộc với thị trường chứng khoán, kiếm được không nhiều nhưng đủ sống dễ chịu qua ngày.

Lưu Vĩ Kỳ cho rằng dùng tiền bồi thường tai nạn của ba mẹ để đầu tư kiếm tiền không có gì không tốt, dù sao tiền dùng hay không cũng là của anh. Sử dụng tài nguyên hợp lí không tốt à?

Có lẽ có người ghen tị sẽ nói anh phát tài nhờ người đã khuất.

Nhưng mà có tiền không dùng thì giữ làm gì?

“Tôi cũng dựa vào năng lực kiếm tiền, nếu mà không có kiến thức chuyên nghiệp chắc sẽ giống mấy kẻ mù quáng đặt cược vào số phận, bán vợ con đi không đủ trả nợ.”

“Sao cậu không hiểu ý của chị nhở, chị ấy thấy cậu còn trẻ, tiền kiếm quá dễ dàng, sau này gặp khó khăn liệu cậu có chịu nổi không. Chị tôi đạt được chức cao ở công ty nước ngoài này không phải là bỗng dưng đạt được, năm đó chị ấy nhận được lời mời làm thực tập sinh ở công ty này, là một trăm chọn năm, sinh viên tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại chiếm đến 50%, chị ấy chỉ là một nhân viên người Hoa, trường chị ấy học còn không được top 10 trong nước. Chị phải nỗ lực rất nhiều mới vượt được với Thanh Hoa Bắc Đại giành được một chỗ đứng. Mà cậu đó, từ nhỏ được ba mẹ cho đi học mấy môn nghệ thuật, học nhiều hơn bạn cùng trang lứa, trung học đã sang Anh du học nên chưa trải nghiệm được sự tàn khốc của thi đại học trong nước. Lớn lên thì tài sản có sẵn không cần cố gắng làm việc cũng có. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa thấy tư tưởng của cậu với chị khác nhau sao?”

“Chỉ cần là chị ấy muốn thì chị ấy sẽ tự mình đạt được; còn cậu, được trải đường sẵn, giờ mới hơn hai mươi tuổi nhưng sống quá an nhàn. Nếu không phải anh Kiệt Bân yêu cầu tôi dưỡng thai thì tôi còn đi làm đấy.”

“Sau này hai người kết hôn thì dạy con kiểu này à? Lúc nên cố gắng thì không cố gắng, lãng phí tuổi trẻ nhiệt huyết?”

Trình Dĩnh Doanh phun một đống đạo lí, miệng hoạt động liên tục, trong lòng nghĩ: Sao anh Kiệt Bân mua nước lâu thế?

Lưu Vĩ Kỳ trầm tư, đúng là không ổn thật.

Anh nói: “Tôi hiểu...Nói gì giờ...”

“Thế thì tốt, cậu hỏi lại bạn xem có phải bị anh Kiệt Bân bắt nạt không.” Trình Dĩnh Doanh nhanh chóng quay về đề tài ban đầu.

Lưu Vĩ Kỳ: “...”

Cuối cùng dưới sự giám sát của Trình Dĩnh Doanh, Lưu Vĩ Kỳ đành nhắn tin với nam sinh từng có ý với cô.

Nam sinh đó nói, không bị Lôi Kiệt Bân đánh, chỉ bị cảnh cáo. Lúc bị gọi đến còn tưởng là tên côn đồ nào đó, hóa ra lại là học bá trong trường.

Đồng thời cũng có mấy nam sinh bị cảnh cáo, sau đó nam sinh trong trường truyền tai nhau không thể theo đuổi Trình Dĩnh Doanh lớp 3. Khi đó Lưu Vĩ Kỳ ra nước ngoài sớm nên không biết là đương nhiên.

“Đúng là anh Kiệt Bân?” Trình Dĩnh Doanh đọc lịch sử trò chuyện nhưng vẫn chưa tin hẳn.

Lưu Vĩ Kỳ nhún vai ra vẻ mình không biết, sau khi hợp lại với Trình Dĩnh Văn thì anh mới quen Lôi Kiệt Bân, hình như được khoảng nửa năm. Trước kia chỉ tình cờ gặp nhau, sau đó mới tiếp xúc mấy ngày Trình Dĩnh Doanh an thai bên nhà Lôi..

Lôi Kiệt Bân đi mua nước quay lại, đầu đầy mồ hôi. Bệnh viện mở điều hòa, Trình Dĩnh Doanh lo anh bị cảm nên lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh: “Anh đi mãi mới về, đi lâu thế?”

“Hôm nay quầy bán đồ ăn trong bệnh viện tạm dừng hoạt động, anh chạy ra ngoài kia mua.” Lôi Kiệt Bân đưa nước cho họ, ngồi xuống lau mồ hôi.

Bệnh viện này mới mở ở ngoại thành, bên ngoài trừ đường cái thì không còn đường khác, đối diện đường cái đi thẳng mấy trăm mét là tới thị xã, chắc Lôi Kiệt Bân chạy xuống đấy mua.

Trình Dĩnh Doanh chỉ vào góc phòng chờ bệnh viện, ở đó có máy bán nước tự động: “Kia có nước...”

Lôi Kiệt Bân vỗ đầu, bừng tỉnh: “Ngu thật mà, chắc chắn là tại đi với em nhiều nên IQ bốc hơi rồi.”

Trình Dĩnh Doanh bĩu môi: “Anh nói điêu suốt, không biết ngượng à!”

Đợi Lưu Vĩ Kỳ khám lại xong, ba người cùng về.

Tối đến, hai vợ chồng về phòng nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, Lôi Kiệt Bân đọc lại sách cho thai phụ, Trình Dĩnh Doanh lấy sản phẩm dưỡng da thoa lên người. Đống mĩ phẩm dưỡng da này là do Lôi Kiệt Bân nhờ người ở nước ngoài mua về, thành phần hoàn toàn từ thiên nhiên, thích hợp dùng cho phụ nữ có thai.

Trình Dĩnh Doanh nhớ tới mấy lời Lý Quyên với Lưu Vĩ Kỳ nói ban sáng, còn có một “nhân chứng” bảo là Lôi Kiệt Bân uy hiếp tất cả nam sinh muốn theo đuổi cô.

Bảo sao cô xinh đẹp thế này mà không ai ngó qua, đến tận đại học cô còn tự ti, sau đó thì nhìn thấu hồng trần, không chờ mong tình cảm nam nữ gì cả.

Nếu như ngày trước Lôi Kiệt Bân không can thiệp, vậy thì bây giờ cô đang ở cùng ai? Có bao nhiêu bạn trai? Cuối cùng cô có gả cho Lôi Kiệt Bân không?

Cô lắc đầu, không biết đây là tốt hay xấu.

Có lẽ cuộc đời của cô có rất nhiều ngã rẽ, nhưng mà gả cho Lôi Kiệt Bân không có gì khổ. Vừa trẻ vừa đẹp trai lại thông minh, gien cũng tốt.

Suy nghĩ này không nên để anh Kiệt Bân biết, nếu không anh lại bảo cô thèm muốn con mình có gien tốt của anh.

Nhưng Lôi Kiệt Bân không phải người trong nóng ngoài lạnh như cô, nếu thích cô từ lâu thì sao không tỏ tình mà lén lút làm mấy chuyện này?