Tha Thứ Hay Trả Thù?

Chương 2



5

“Dì Lâm, để con rửa rau giúp dì”

“Không cần không cần, con cứ ra sofa làm bài tập đi!”

“Không sao đâu ạ, bài để ngày mai con làm cũng được, cuối tuần mà dì”

Tần Trì đang xem bóng đá ngoài phòng khách, tôi không muốn đụng mặt cậu ta

Trong lúc nấu ăn, dì Lâm thở dài bảo, “Haizz, tiểu Trì mà ngoan ngoãn được như con thì tốt biết mấy, dì cũng đỡ lo phần nào”

Tôi không biết nên nói gì nên chỉ cúi đầu, chuyên tâm rửa rau

Tính tình Tần Trì quá ngông cuồng, nếu cậu ta không quan tâm đến bản thân, dì Lâm cũng sẽ không quản được

Có lần khi đi ngang nhà vệ sinh nam, tôi vô tình thấy cậu ta đang đe dọa rồi đánh mấy cái bôm bốp vào một cậu nhóc lớp dưới. Tôi cảm thấy hơi hoảng, không ngờ một học sinh cấp hai lại có thể tàn nhẫn đến vậy

Bên cạnh cậu ta còn có hai “lâu la” phò trợ. Cậu bé kia bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng khóc nghèn nghẹn đau đớn, tay chân cũng bị giữ chặt

Tôi rảo bước nhanh về lớp, cơ thể không tự chủ được mà run bần bật

“Gạo nếp này cần hấp một lát, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi thôi”, tôi sực tỉnh khi nghe giọng của dì Lâm, nhanh chóng vâng dạ rồi đi ra ngoài

Tôi đi theo dì Lâm ra ngoài phòng khách, Tần Trì thấy nhưng cố ý phớt lờ chúng tôi

Dì Lâm lấy một quả táo lớn trên đĩa, nhét vào tay tôi rồi bảo, “Con ăn đi, ngon lắm đó!”

“Vâng ạ, cám ơn dì”

Tôi lấy dao gọt vỏ rồi tách táo ra làm hai, “Dì ơi, con với dì mỗi người một nửa đi ạ”

“Răng của dì không tốt, dì không ăn đâu, con ăn không hết thì đưa cho tiểu Trì nhé”, dì cười hiền

Tôi hít một hơi sâu, dũng cảm đưa một nửa quả táo cho Tần Trì, “Này, cậu ăn không?”

Dì Lâm sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ lấy đồ. Khác với tưởng tượng, Tần Trì không tỏ ra khó chịu hay gì hết, tự nhiên nhận lấy miếng táo, “Này, tôi đâu có để ý đến cậu đâu, sao mỗi lần gặp tôi là cậu lo lắng thế?”

“T-tôi không có!”, tôi hơi giật mình

“Không lo lắng? Chắc chưa học sinh giỏi Chu?”, cậu ta tựa lưng ra sau ghế, môi câu lên một nụ cười giễu cợt

Bữa ăn hôm đó tuy không quá khó nuốt, nhưng cũng chẳng thoải mái chút nào

Dì Lâm không ăn cùng vì hơi mệt, dì bảo bọn tôi cứ ăn trước đi. Trong lúc ăn, Tần Trì nhiều lần dừng đũa nhìn tôi, ánh mắt tuy không còn khinh khỉnh như trước, nhưng nó vẫn khiến tôi thấy khó chịu

6

Thêm vài năm nữa trôi qua, tôi đã lên cấp ba rồi

Đây cũng chính là khoảng thời gian ám ảnh nhất cuộc đời tôi

Trong kỳ thi tháng đầu tiên*, tôi được hạng năm trong lớp. Nhưng chính vì thứ hạng này mà Liễu Điềm, một người luôn nằm trong top5, kéo theo bạn bè chặn đường tôi

( *Theo như ad tìm hiểu thì giống như là một dạng thi khảo sát đầu vậy đó, nếu có gì sai sót thì mọi người cứ góp ý nhenn, iu iu)

Sau giờ tự học buổi tối, tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị về thì bị Liễu Điềm cùng mấy nữ sinh khác chặn lại, chốt cửa rồi đẩy ngã tôi xuống đất

Cô ta cào vài cái vào mặt tôi, miệng liên tục phun ra mấy lời dơ bẩn, “Mày gan quá nhỉ? Cái loại như mày mà cũng muốn giành hạng của tao? Chính vì mày mà tao tuột xuống hạng sáu, mày đào đâu ra cái bản lĩnh đó hả con ch.ó?”

Đại khái là nếu lần thi đó cô ta nằm trong top5 thì sẽ được bố thưởng cho một khoản, nhưng tôi lại đột nhiên xuất hiện, một phát đạp cô ả xuống tận vực sâu

Liễu Điềm vốn là tiểu thư nhà giàu, được nuông chiều từ nhỏ nên sinh hư. Bố cô ta đang điều hành một chuỗi nhà máy lớn, chính là dạng nhà giàu mới nổi. Liễu Điềm được bố mẹ chiều chuộng, thứ gì của cô ta cũng phải là tốt nhất. Căn bản, cô ta không coi ai ra gì

“Tao thật sự không ngờ đấy, một đứa đi.ếc như mày mà cũng muốn chung mâm với tao sao?”

“Mày mà rơi một giọt nước mắt nào thì coi chừng tao! Lần sau đừng có xuất hiện trước mặt tụi tao nữa, nếu không, hậu quả mày tự gánh lấy!”

Sau khi bọn họ rời đi, tôi chật vật đứng dậy, mũi miệng bắt đầu chảy ra vài giọt máu

Hôm sau, tôi lấy hết can đảm đến phòng giáo viên để nói với chủ nhiệm về việc làm của Liễu Điềm

Nghe xong, chủ nhiệm nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc

Liễu Điềm là thành viên trong Đoàn thanh niên của lớp tôi, là một trong những ban cán sự cốt cán trong lớp. Bình thường, ngoài mặt cô ta rất vui vẻ hòa đồng, nhưng bên trong, chính là một con rắn độc. Loại học sinh như cô ta rất được lòng các giáo viên

Những thầy cô khác trong văn phòng khi nghe tôi nói cũng rất ngạc nhiên, họ không tin Liễu Điềm là người như vậy

Liễu Điềm được gọi đến văn phòng

Khi được hỏi, cô ta không thừa nhận việc bắt nạt tôi. Liễu Điềm nói phát hiện ra tôi ăn trộm đồ nên trong lúc nóng giận đã đánh tôi. Hai cô bạn của ả cũng hùa theo lời nói dối trắng trợn đó

Tôi cố gắng giải thích rằng tôi không lấy đồ gì của cổ hết, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng nói rằng tôi là tên trộm

“Cô à, Chu Hiểu Ngưng trộm phiếu ăn của Liễu Điềm, cậu ấy dạy cho Chu Hiểu Ngưng một bài học cũng là chuyện nên làm, không phải là vô duyên vô cớ đâu ạ!”, cô bạn đứng cạnh nói

Liễu Điềm thấy vậy thì cũng giơ tay lên trời, “Cô, em thề, nếu em có lời nào vu khống cho Chu Hiểu Ngưng, em ra đường sẽ bị xe tông, đi dưới mưa sẽ bị sét đánh!”

Cô giáo không biết nên nghe ai, nhưng nhìn vào những vết thương trên người tôi cùng với khóe miệng bị xước một mảng, cô ấy bảo Liễu Điềm phải xin lỗi tôi

“Liễu Điềm, cho dù Chu Hiểu Ngưng có lấy đồ của em đi chăng nữa thì em cũng không được đánh bạn như thế! Mau qua đây, xin lỗi Chu Hiểu Ngưng đi!”

“Vâng”, Liễu Điềm ngoan ngoãn đáp, “Chu Hiểu Ngưng, xin lỗi cậu, khi đó là tôi quá bốc đồng, mong cậu tha lỗi cho tôi!”

Lời nói thì chính là thừa nhận tội lỗi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng cô ả đang câu lên một cái nhếch mép tự mãn

“Cô ơi, chỉ xin lỗi thôi ạ? Còn những vết thương này thì sao?”, tôi cau mày

“Chu Hiểu Ngưng, Liễu Điềm đã biết sai và xin lỗi em rồi, em còn muốn cái gì nữa?”

Sự tức giận dâng trào, tôi ức đến phát khóc nhưng cũng chẳng làm gì được

Nhưng điều làm tôi sốc nhất là gì quay trở về lớp, chủ nhiệm lại đập mạnh lên bảng, quay xuống nói to

“Chúng ta học cùng một lớp, cũng có thể coi là người nhà, mà đã là người nhà thì phải sống sạch, sống đẹp với nhau. Nếu có khó khăn gì thì cứ nói, bạn bè trong lớp sẽ giúp đỡ các em trong khả năng của mình. Tuyệt đối không được lén lút ở sau lưng làm điều bậy bạ, rõ chưa?”

Cả lớp “dạ” một tiếng thật vang, tôi ở phía dưới siết chặt nắm tay, tức đến mức mặt đỏ gay lên

Sau đó, tôi nghe loáng thoáng ở phía sau, có người bảo, tôi là đứa trộm vặt, là đứa làm việc bậy bạ sau lưng người khác như cô giáo nói

7

Liễu Điềm rất tức giận khi tôi tố cáo cô ta với chủ nhiệm

Cô ta là người cầm đầu trong việc cô lập tôi trong lớp, tất cả những trò dơ bẩn đều do cô ta mà ra

Nhưng ngày tồi tệ nhất, phải kể đến hội thao của trường

Tôi không có bạn, đã vậy còn bị mọi người trong lớp cô lập, ngày hôm đó, nhìn tôi giống như một chú chuột nhỏ lạc lõng vậy

Sau khi chủ nhiệm tập hợp xong cả lớp, tôi lặng lẽ quay trở lại lớp học

Tôi quay về chưa được bao lâu thì nghe tiếng cười đùa văng vẳng của Liễu Điềm cùng bạn bè cô ta, sau đó lôi tôi vào nhà vệ sinh

“Gan nhỉ, cái thứ như mày mà cũng dám đi “kiện” tao sao?”, cô ta cười khẩy

Bọn họ vừa cười vừa ấn tôi xuống bồn nước, “Để tao xem, hôm nay mày có thoát được hay không nhé?”

Tôi chỉ làm tất cả những gì mình có thể để giành lấy sự công bằng nhỏ nhoi cho bản thân, nhưng đối với lũ kh.ốn này, thì lại là một cố gắng ngu ngốc. Cũng phải, bọn nó được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, vốn không biết cố gắng của người khác có nghĩa lý gì

Bọn chúng nắm tóc rồi đập đầu tôi xuống bồn nước

“Buông tao ra, có nằm mơ tao cũng không để mày toại nguyện!”, tôi hét

Liễu Điềm nghe vậy thì càng cười to hơn, đôi mắt chưa đầy những tia máu hiểm ác, “Gì cơ, buông? Mày nghĩ nói thế là tao buông thật hả? Tao nói cho mày biết, bây giờ mày vĩnh viễn mang cái mác trộm vặt rồi, cứ cho là tao có thể hạ mình xuống xin lỗi mày, thì cũng chả thay đổi được gì hết!”

“Lần sau mày muốn được gắn cái mác mới không, hử? Cái loại rẻ mạt như mày ấy, cho dù tao có đánh ch.ết mày thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, bố tao mua đứt mày còn được”, cô ta bóp mạnh cằm tôi

“Chu Hiểu Ngưng, mày đúng là có lớn mà không biết khôn. Hiệu phó trường này là chú của Điềm Điềm đó, mày nghĩ sẽ có người đứng về phía mày sao?”, cô bạn thân của Liễu Điềm lên tiếng, mắt lóe lên mấy tia giễu cợt

“Ôi thôi, nó đi.ếc mà, có nói cũng chẳng lọt vào lỗi tai nó đâu …”



Từng lời nói, hành động của bọn họ đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Sao lại có loại người như thế tồn tại cơ chứ?

Tôi cảm giác như có mấy viên đá đang đè nặng lên phổi, thở một cách khó nhọc

Tôi đã từng mong cấp ba sẽ là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi trong quãng đời học sinh, nhưng tôi lại gặp phải những chuyện này

Tại sao, bọn họ lại làm vậy với tôi?

Tôi chỉ muốn mỗi lần kiểm tra đều đạt điểm cao để giúp mẹ khỏi phải nhọc lòng thôi mà

Mãi đến khi cảm thấy tra tấn tôi đủ, bọn họ mới vui vẻ phủi tay rời đi

Tôi khó khăn vặn vòi nước, liên tục ho sặc sụa

Một cảm giác khó chịu truyền lên đến cuống họng, tôi nôn sạch toàn bộ bữa sáng ra

Tôi không biết mình đã vật vã trong nhà vệ sinh bao lâu mới có thể ra ngoài

Lúc đi ra, tôi vô tình nhìn thấy Tần Trì đang hút thuốc trước cửa nhà vệ sinh nam

Tôi tăng tốc, cô gắng đi thật nhanh

“Này, cậu sao đấy?”

Đó là lần đầu tiên, cậu ta chủ động nói với tôi một cậu kể từ khi lên trung học

Nhưng tôi không muốn đáp lời

Tần Trì nhanh chóng bước tới và túm lấy tôi, nâng mặt tôi lên xem xét

“Cậu … bị đánh à?”

8

Tôi mím chặt môi, cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào

Tần Trì đưa tôi về lại lớp học, Liễu Điềm đi ngang qua, cau mày một chút rồi không để tâm nữa

Tần Trì rít một điếu thuốc, “Vậy là, cậu bị bọn họ ức hiếp?”

Đôi mắt tôi hơi sưng vì khóc quá nhiều, lặng lẽ nhìn Tần Trì

Tâm trí tôi khi đó, thực sự đã muốn khiến cho bọn Liễu Điềm phải trả giá, phải nhận lấy kết cục xứng đáng cho chính mình

“Cậu hỏi làm gì? Cậu có thể giúp tôi trả thù sao?”

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi hỏi cậu ta câu đó. Rõ ràng, Tần Trì vốn không vừa mắt tôi

Nhưng cũng chính cậu ta, là người đã cho tôi chút hy vọng

Tần Trì nhướng một bên mày, khóe môi cong lên, “Nếu tôi giúp cậu, cậu định báo đáp tôi thế nào?”



Tối hôm đó, sau khi kết thúc giờ tự học, Tần Trì đi thẳng vào lớp tôi, dừng lại ở bàn Liễu Điềm

Các bạn học không ai dám ho he, bọn họ ít nhiều gì cũng đã từng nghe đến danh tiếng của Tần Trì

Tần Trì thong thả cầm lấy một quyển sách của Liễu Điềm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật mở

“Tôi không làm gì cậu đâu, tôi đến đây chỉ để muốn hỏi một vài chuyện. Nghe nói cậu với các bạn học khác nói rằng Chu Hiểu Ngưng ăn cắp đồ của cậu nhỉ?”

Liễu Điềm mặt hơi tái, lắp bắp, “Ý-ý cậu là gì?”

Tần Trì gõ mấy cái vào bàn cô ta, “Tôi chỉ muốn hỏi, lời cậu nói về Chu Hiểu Ngưng, có phải sự thật hay không? Nếu cậu dám nói dối, tự mình biết hậu quả”

Liễu Điềm nghe vậy thì cũng hơi hoảng, “Cậu … cậu và Chu Hiểu Ngưng là như thế nào?”

“Đừng có đánh trống lảng, trả lời vào trọng tâm”, Tần Trì hơi nghiêng đầu, “Tôi đếm đến ba, nếu cậu không nói thì tức là cậu đã vu khống Chu Hiểu Ngưng”

“Một … hai … ba”

Trong suốt quá trình, mặt Liễu Điềm cắt không còn một giọt máu, chỉ có thể siết chặt nắm tay

“Vậy là Chu Hiểu Ngưng không có lấy đồ của cậu, cậu vu khống cậu ấy”, Tần Trì cười khẩy, “Ai cho cậu cái bản lĩnh nghĩ rằng mình có thể tùy ý bắt nạt Chu Hiểu Ngưng thế? Bản thân không giỏi bằng người khác thì tự biết mà phấn đấu học tập, ở đâu ra cái kiểu đi đe dọa người giỏi hơn mình?”

Nói xong, Tần Trì bước xuống bàn tôi, “Đi”