Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 337



Giang Trầm cảm thấy yên tâm, tiếp tục bắt đầu bận rộn với công việc trước mặt.

Giang Trầm bận rộn đến khi qua giờ ăn tối thì mới xử lý xong những công việc quan trọng bị dồn lại. Anh xem điện thoại một chút thì phát hiện ra vợ không hề gửi cho anh một tin nhắn nào cả.

Mở weibo ra, anh lại thấy Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch lên hot search cùng với nhau.

Hóa ra là chiều hôm nay hai người ngồi cùng một chuyến bay để về thành phố A. Lúc ở sân bay họ bị fan vây tới chụp ảnh rồi đăng lên mạng, sau đó hai người cùng nhau lên hot search.

Bấm vào hot search, hầu như mọi người đều bàn luận về giá trị nhan sắc của họ nhưng cũng có một số rất nhỏ đang bàn luận về CP.

Giang Trầm ném điện thoại đi, cũng không có hứng làm việc nữa, anh không về nhà mà đi đến chỗ của Tiêu Hàng.

Hôm đó ở chỗ của Tiêu Hàng còn có một bữa tiệc tối, vốn dĩ Giang Trầm không có ý định đi, nhưng mà anh tạm thời đổi ý rồi.

Thân là chú rể nên Tiêu Hàng là người bận rộn nhất, không có thời gian một mình tiếp đón Giang Trầm. Chờ đến khi cậu ta gần như đã tiễn hết khách về và quay lại thì nhìn thấy Giang Trầm đang ngồi uống rượu giải sầu một mình.

Nhìn dáng vẻ thì hình như anh đã uống rất nhiều.

Tiêu Hàng hỏi: “Cậu tới đây tìm tôi chỉ để uống rượu thôi à?”

Đêm nay Giang Trầm rất muốn uống cho say, nhưng tửu lượng của anh khá tốt, dù uống hết ly rượu này đến ly rượu khác trong bữa tiệc tối nay, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo.

Giang Trầm mất kiên nhẫn đặt ly rượu lên bàn, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ: "Rượu ở chỗ cậu pha loãng với nước hả? Sao uống hoài mà không say vậy?"

“Do tửu lượng của cậu tốt thì có, đừng có đổ lỗi cho rượu của tôi.” Tiêu Hàng rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm, phát hiện rượu quả thực rất ngon, vậy chỉ có thể là do Giang Trầm uống quá tốt. Giang Trầm lại uống thêm mấy ly nữa nhưng thấy mình vẫn tỉnh táo, anh lấy điện thoại di động ra, tìm số của Thẩm Minh Dữu rồi đưa cho Tiêu Hàng: “Gọi cho vợ tôi, nói là… Tôi uống say rồi đi.”

"..." Tiêu Hàng nhận lấy điện thoại, khó hiểu nói: "Nhưng cậu không có say mà."

Không biết Giang Trầm do trời sinh hay là do sau này rèn luyện trong môi trường công việc mà Tiêu Hàng chưa từng thấy anh say rượu, tửu lượng của anh cũng tốt nhất trong số những người cậu ta từng gặp.

Giang Trầm nhìn cậu ta: "Cậu không thấy tôi say à? Tôi say đến mức không đi nổi nữa rồi, phải để vợ tôi đến đón thì mới có thể về nhà được đây này."

"..." Tiêu Hàng cười thầm thì ra là Giang Trầm muốn giả vờ say để lừa Thẩm Minh Dữu tới đón anh về.

Tiêu Hàng đành phải làm theo anh, sau khi điện thoại được kết nối, Tiêu Hàng nén cười nói: “Alo, em dâu hả, tôi là Tiêu Hàng.”

"Giang Trầm ở chỗ anh uống say rồi, em đến đón cậu ấy được không?"

Thẩm Minh Dữu ở bên kia điện thoại sợ đánh thức Niệm Niệm, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: “Uống say rồi à? Vậy để tôi bảo tài xế tới đón anh ấy."

“Em dâu à, hay là em tự đến đi.” Tiêu Hàng nhìn Giang Trầm nói: "Giang Trầm bắt đầu uống rượu như điên ở đây rồi nè, tôi bảo tài xế của mình đưa cậu ấy về nhưng cậu ấy không chịu, cứ nhất quyết muốn để em đến đón cậu ấy. Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

“…” Thẩm Minh Dữu không thể tưởng tượng được Giang Trầm say rượu sẽ trông ra sao, cô chưa từng nhìn thấy Giang Trầm say rượu bao giờ.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Dữu đành phải lái xe ra ngoài đón Giang Trầm trở về.

Lúc đến nơi, Giang Trầm đang nằm trên bàn, khi thấy cô bước vào thì anh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn cô với ánh mắt mơ màng, dáng vẻ giống như anh thực sự say.

"Anh có thể đi được không?" Thẩm Minh Dữu giúp anh lấy đồ.