Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 342



"Đúng vậy, không phải ba đã chọc Niệm Niệm giận sao?" Giang Trầm đặt Niệm Niệm xuống đất: "Nên ba quyết định mua hoa để xin lỗi Niệm Niệm, thế Niệm Niệm tha thứ cho ba có được không?"

Nghe ba nói đến tiệm hoa là vì muốn mua hoa cho Niệm Niệm, mắt Niệm Niệm sáng rực ngay lập tức. Lần trước ba chỉ tặng hoa cho bà nội, lúc đó Niệm Niệm đã hơi ngưỡng mộ nên lần này xem như là đến lượt Niệm Niệm.

Tuy nhiên, Niệm Niệm vẫn còn đang tức giận, nghĩ rằng cô bé không phải là đứa trẻ dễ bị mua chuộc như vậy.

Vì thế Niệm Niệm trả lời: "Còn phải xem biểu hiện của ba nữa."

Nói xong, Niệm Niệm kiêu ngạo chắp tay sau lưng, vui mừng đi từng bước nhỏ về phía trước, nhanh chóng bước vào tiệm hoa.

Nhìn bàn tay nhỏ sau lưng, cô bé dễ thương đến mức cả bóng lưng cũng đáng yêu, Giang Trầm không nhịn được sờ mũi. Thật ra không phải cố ý đến cửa hàng hoa vì Niệm Niệm, mà vì tặng hoa cho vợ nên mới đến. Nhưng vì vừa rồi Niệm Niệm tức giận nên anh mới nghĩ đến việc mua một bó hoa để dỗ Niệm Niệm. Bây giờ nhìn những bước chân nhỏ đầy phấn khích của Niệm Niệm, không hiểu sao Giang Trầm lại thấy hơi chột dạ.

Cảm thấy chột dạ nên Giang Trầm bước đến nắm tay Niệm Niệm, đi vào cửa hàng hoa, chỉ vào những bông hoa đầy màu sắc trong cửa hàng hào phóng nói: "Niệm Niệm thích hoa nào, ba sẽ mua cho con, còn nếu con thích hết thì mua hết luôn."

Khi ba con Giang Trầm vừa bước vào cửa, nhân viên cửa hàng bước đến chào hỏi khách hàng đã nhận ra họ rồi. Nhân viên cửa hàng cũng hay xem chương trình 《Mẹ là siêu nhân》, rất thích Tiểu Niệm Niệm trong chương trình, bây giờ nhìn thấy Giang Trầm dẫn Niệm Niệm đi mua hoa, nhân viên cửa hàng có chút xúc động.

Nhưng cô ấy vẫn giữ vững sự chuyên nghiệp của mình, bước tới với nụ cười vì khách hàng phục vụ. Nhưng vừa bước tới đã nghe thấy Giang Trầm nói muốn mua cả cửa hàng.

Ánh mắt nhân viên cửa hàng sáng như sao, tổng giám đốc Giang không hổ là tổng giám đốc Giang, mua hoa mà cũng hào phóng quá vậy.

Tổng giám đốc Giang hào phóng được nhân viên cửa hàng công nhận, lại không nhận được sự công nhận của con gái mình.

"Con không cần." Mua nhiều hoa như vậy cô bé cũng không ôm hết, vậy mua để làm gì, Niệm Niệm đi dạo xung quanh cửa hàng hoa, cuối cùng ánh mắt rơi vào một vòng hoa nhỏ. "Niệm Niệm thích vòng hoa nhỏ này sao?" Nhân viên cửa hàng thấy Niệm Niệm nhìn vòng hoa nhỏ, nói: "Đây là món quà sinh nhật cô đã hứa tặng cho con gái mình, bình thường sẽ không bán, nhưng nếu Niệm Niệm thích thì tặng cho Niệm Niệm đấy."

Vòng hoa nhỏ này được đan rất đẹp, do nhân viên cửa hàng cố ý đan cho con gái bốn tuổi của mình, độ tuổi của Niệm Niệm đeo lên cũng vừa hợp.

Niệm Niệm nghe nói vòng hoa nhỏ là quà sinh nhật của cô nhân viên cửa hàng tặng cho con gái nên dù trong lòng rất thích nhưng vẫn lắc đầu từ chối.

Giang Trầm thấy Niệm Niệm thật sự rất thích, vì thế nhìn nhân viên cửa hàng nói: "Như này đi, cô dạy cho tôi rồi tôi sẽ làm cho con gái tôi một cái."

Nhân viên cửa hàng nghe Giang Trầm nói muốn tự mình làm, đương nhiên là vô cùng đồng ý.

Niệm Niệm nhìn ba mình, lông mày nhướn lên vui vẻ.

Giang Trầm chưa từng đan vòng hoa, nhưng sau khi học qua vài lần cùng nhân viên cửa hàng, anh lên tay rất nhanh. Cuối cùng cũng đan cho Niệm Niệm một vòng hoa nhỏ màu hồng phấn, mặc dù nó không khéo léo bằng vòng hoa do nhân viên cửa hàng đan, nhưng trông cũng được.

Giang Trầm đội vòng hoa nhỏ cho Niệm Niệm, hỏi: "Niệm Niệm có thích không?"

"Thích ạ." Niệm Niệm nhìn vào gương, cảm thấy như mình đã trở nên xinh đẹp hơn.

"Con thích là được." Giang Trầm: "Vậy thì Niệm Niệm đừng giận ba nữa nhé, được không?"

Niệm Niệm: "Được ạ."

Giang Trầm hài lòng, cầm lấy một hộp quà hoa tươi khác do nhân viên cửa hàng chuẩn bị trước, đưa Niệm Niệm đang đội vòng hoa nhỏ trên đầu về nhà.