Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 357



“Kéo búa bao!” Theo khẩu lệnh của trò chơi, hai ba con mạnh ai nấy đưa tay ra.

Giang Trầm ra cái kéo, Niệm Niệm ra cái bao.

Giang Trầm: “…?”

“Không sao, chúng ta chơi lại lần nữa.” Giang Trầm nở nụ cười, anh nghĩ rằng bạn nhỏ chơi kéo búa bao đều sẽ luôn ra một cái giống nhau.

Vì vậy trong ván thứ hai, cái Giang Trầm ra là cái búa, nhưng Niệm Niệm lại không ra cái bao mà là cái kéo.

Ván thứ ba, Giang Trầm nghĩ Niệm Niệm đã ra cái bao và cái kéo, vậy ván thứ ba có thể Niệm Niệm sẽ ra cái búa.

Vì thế ở ván thứ ba, Giang Trầm ra cái kéo, nhưng Niệm Niệm không phải ra cái búa mà là ra cái bao.

Giang Trầm thắng liền ba trận: “…?”

Giang Trầm quyết định không đoán suy nghĩ của Niệm Niệm nữa, chơi thêm mấy ván, đưa ra một cách ngẫu nhiên, chắc chắn có lúc Niệm Niệm sẽ thắng. Nhưng lúc này, Niệm Niệm lại buông tay xuống, cô bé không muốn chơi trò chơi trẻ con như vậy với ba nữa.

Niệm Niệm mím môi rồi nói: “Niệm Niệm đúng là một đứa bé không may mắn!”

Giang Trầm: “…”

Thẩm Minh Dữu ngồi phía trước lái xe vẫn luôn chú ý tới hành động của hai ba con ở phía sau, thấy tâm trạng của Niệm Niệm bị suy sụp, cô nhịn không được nói: “Đương nhiên Niệm Niệm không phải là đứa bé không may mắn, Niệm Niệm, con biết điều may mắn nhất đời này của mẹ là gì không?”

Niệm Niệm hỏi: “Là gì ạ?” “Là sinh ra Niệm Niệm đó, bởi vì khi sinh Niệm Niệm ra, mẹ cảm giác mình đã trở thành người mẹ may mắn nhất.” Thẩm Minh Dữu dừng xe lại trước đèn xanh đèn đỏ, cô quay đầu nhìn về phía Niệm Niệm: “Vậy mẹ làm mẹ của Niệm Niệm, Niệm Niệm có cảm thấy may mắn không?”

Niệm Niệm liên tục gật đầu không ngừng, Niệm Niệm yêu mẹ nhất, có mẹ làm mẹ của Niệm Niệm, đương nhiên là may mắn của Niệm Niệm.

Mẹ nói bởi vì có Niệm Niệm, mẹ đã trở thành người mẹ may mắn nhất thế giới, thì ra Niệm Niệm lại quan trọng như vậy. Hai mắt Niệm Niệm lập tức trở nên long lanh nói: “Như vậy, Niệm Niệm cũng là bảo bối may mắn nhất thế giới, đúng không ạ?”

Thẩm Minh Dữu: “Đương nhiên rồi!”

Giang Trầm: “Đương nhiên rồi!”

Hai vợ chồng đồng thanh trả lời câu hỏi của Niệm Niệm.

Nghe được âm thanh kiên định chắc nịch của ba mẹ, tâm trạng suy sụp của Niệm Niệm ngay lập tức tan biến. Khuôn mặt cô bé nở nụ cười trở lại, ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em lắc lư hai cái chân ngắn qua lại, sau đó chỉ lên phía trước lộ vẻ phấn khởi nói: “Mẹ ơi nhanh lên đi, chúng ta phải giành được hạng nhất!”

[Quả nhiên dỗ dành em bé phải đến tay chị Dữu chúng ta, Tổng giám đốc Giang cứ ở đó dùng trò chơi dụ dỗ bé con mà không có tác dụng, kết quả chỉ với một câu nói của chị Dữu là Niệm Niệm đã hết buồn rồi!]

[Ha ha ha, Niệm Niệm còn không phải bảo bối may mắn thế giới sao, ba của cô bé là Giang Trầm, mẹ là Thẩm Minh Dữu, muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc. Hai vợ chồng còn yêu thương nhau như vậy thì tình thương với bảo bối cũng như thế. Điểm bắt đầu của Niệm Niệm đã là điểm kết thúc của người khác rồi, nếu như Niệm Niệm không may mắn thì còn ai may mắn được đây!]

Sau khi vượt qua ba cửa, nhà Thẩm Minh Dữu quay trúng "Bắt đầu lại từ đầu", nhà Phương Đường quay trúng "Tiến thêm một cửa", nhà Chung Dao quay trúng "Lùi lại một cửa", còn nhà Cố Ngải Phỉ lại quay trúng "Tạm dừng tại chỗ trong năm phút".

Sau cú "quay xe" của vòng quay may mắn khổng lồ, gia đình Thẩm Minh Dữu vốn đang xếp hạng nhất bỗng chốc trở thành gia đình đứng cuối bảng.

Nhưng chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả sẽ ra sao.

Sau khi quay về điểm xuất phát, một nhà ba người Thẩm Minh Dữu vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, muốn tranh thủ thời gian nhanh nhất để hoàn thành chặng đua tiếp theo.

Bọn họ đã vượt qua ba cửa ải trước một lần nên đã quen với lộ trình, do đó thời gian vượt ải lại nhanh hơn hai tiếng trước rất nhiều. Nhưng vì tính cả thời gian trên đường lái xe quay về nên một lần đi tới đi lui vẫn mất hết hai, ba tiếng. Hơn hai giờ chiều, nhà Thẩm Minh Dữu mới vượt qua ba cửa ải trước một lần nữa và đi đến cửa thứ tư - Kiểm tra trí nhớ.