Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 361



Niệm Niệm được khen thì vui vẻ vùi vào lòng mẹ.

Giang Trầm thấy con gái được hôn, anh nhìn Thẩm Minh Dữu, lên tiếng hỏi: "...Của anh đâu?"

Thẩm Minh Dữu không kịp phản ứng: "Cái gì cơ?" .

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Giang Trầm nhếch môi, nghiêng người tới gần Thẩm Minh Dữu, chỉ vào mặt mình.

Con gái thể hiện tốt được cô hôn, anh cũng thể hiện rất tốt, hẳn là vợ nên đối xử công bằng mới phải.

Thẩm Minh Dữu: "..."

[Ha ha ha, Giang Trầm đang đòi hôn sao? Đáng yêu quá à!]

[Hôn đi hôn đi, đã như vậy rồi, không hôn sao mà được?]

[Chị Dữu mau hôn tổng giám đốc Giang một cái đi!]

**

Sau khi hoàn thành "Kiểm tra trí nhớ", cả nhà Thẩm Minh Dữu không nghỉ ngơi mà chạy tới cửa tiếp theo.

Thẩm Minh Dữu lựa chọn cửa thứ năm là "Thám hiểm bãi bùn".

Lúc đến nơi, Thẩm Minh Dữu xuống xe thì vừa hay đụng phải nhà Cố Ngải Phỉ vừa mới tới.

Cố Ngải Phỉ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô. "Sao nhà cô vượt ải nhanh quá vậy?" Sau khi Cố Ngải Phỉ rời khỏi cửa ải trước đó, cô ta đã gấp rút chạy tới bãi bùn này nhanh nhất có thể. Cô ta đoán rằng dù Giang Trầm có vượt ải nhanh đến mấy thì ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Cô ta vẫn có đủ thời gian, chỉ cần đuổi kịp nhà Phương Đường ở phía trước thì cũng không phải là không có khả năng giành được hạng nhất.

Nhưng bây giờ, cô ta vừa mới tới bãi bùn, Thẩm Minh Dữu đã đuổi đến rồi, sao có thể được?

Trừ phi lúc cả nhà bọn họ rời đi, Giang Trầm gần như đã vượt ải thành công ngay lập tức. Nhưng điều này cũng quá mức khó tin, con gái của Thẩm Minh Dữu giải xong đề này trong ba phút đã rất thiên tài rồi, không ngờ rằng chồng của Thẩm Minh Dữu còn giỏi hơn thế!

Thế này thì còn để người khác sống thế nào nữa!

Không chỉ Cố Ngải Phỉ ngạc nhiên mà Chu Cảnh Hành cũng ngạc nhiên không kém: "Tổng giám đốc Giang, anh cũng nhanh quá rồi đấy, làm lại từ đầu mà còn nhanh hơn cả chúng tôi, xem ra hạng nhất hôm nay là dành cho nhà các anh rồi."

Giang Trầm khách sáo đáp: "Vẫn còn hai cửa cuối, chúc mọi người may mắn."

Vì đang gấp nên sau khi khách sáo hàn huyên đôi câu, tất cả mọi người đều vội vàng chạy tới địa điểm mà tổ chương trình đã sắp xếp. Sau khi thay quần yếm liền thân được chuẩn bị sẵn, Giang Trầm xách một chiếc giỏ, Thẩm Minh Dữu dắt Niệm Niệm, một nhà ba người nhanh chóng tiến vào bãi bùn rộng mênh m.ô.n.g trước mắt.

Nhiệm vụ của bọn họ là đào đầy giỏ nghêu sò trong thời gian ngắn nhất, sau khi đào xong thì có thể tiến vào cửa cuối cùng.

Thoạt nhìn, nhiệm vụ có vẻ không khó, mọi người ngồi trên xe bán tải đặc chế và được nhân viên đưa đến một nơi xa hơn một chút. Sau khi đến địa điểm đào nghêu sò, Thẩm Minh Dữu liền thấy một nhà ba người Khương Húc đang khom lưng cặm cụi làm nhiệm vụ.

Chiếc giỏ của nhà Khương Húc đã đào được một nửa, thấy hai gia đình đến, Khương Húc đứng thẳng lưng, hào hứng nói: "Niệm Niệm, Tử Dục, Tử Ngải, cuối cùng mọi người cũng đến rồi."

Mặt Khương Húc đã lấm lem như một con mèo hoa nhỏ, khắp người đều dính bùn, cậu nhóc cười toe toét: "Mau xuống đây chơi bùn đi, chơi vui lắm đó."

Sau khi Phương Đường chào nhóm Thẩm Minh Dữu, cô ấy chợt nghe thấy Khương Húc còn muốn chơi bùn, bèn tức giận nói: "Khương Tiểu Húc, mẹ bảo con tới là để làm việc, không phải bảo con tới chơi."

"Đây là mọi người đang bóc lột sức lao động trẻ em đó." Khương Húc bĩu môi, vừa định tiến lên đón Niệm Niệm thì lại phát hiện chân mình không nhúc nhích được: "Ba ơi, mau, mau tới kéo con lên, con lại lún xuống rồi."

Khương Nguyên đành phải dừng việc trong tay lại, đi tới cố gắng kéo con trai lên như đang nhổ củ cải.