Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 317: Công tử tiếp kiếm! (3)



Phụt, phụt!

Đôi mắt Ngô Thanh Sơn co chặt, máu loãng tràn ngập trước mắt gã.

Thân hình La Hồng như quỷ mị, không ngừng di hình hoán ảnh, mỗi lần gã đều không kịp phòng đã bị hắn cắt da cắt thịt.

Ngô Thanh Sơn nhìn máu tươi của chính mình nhuộm đỏ hồ nước.

Thấy được chính mình mình cụt tay, cụt chân......

Nỗi sợ đã không khống chế được mà lan ra.

Bỗng nhiên.

Ngô Thanh Sơn cảm giác đầu mình bị người tóm lấy.

Oanh!

Áp lực của hồ nước tức khắc biến mất, gã bị người túm ra khỏi hồ nước.

Không khí trong lành tràn vào trong miệng mũi của gã.

Nháy mắt, gã nhịn không được, gã gào thét thảm thiết.

La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân, dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chặt đứt hai tay, hai chân đạm mạc đứng lặng trên mặt hồ.

Hồ nước đang phập phồng kích động......

Nhưng cả hồ Lạc Thần lại tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng gào thảm thiết của Ngô Thanh Sơn quanh quẩn.

Mặt trời đã khuất núi, chỉ còn lại nền trời xanh thẫm như bị hắt mực.

La Hồng đem theo Ngô Thanh Sơn đang không ngừng gào thảm, nhìn chăm chằm vào Ngụy Thiên Tuế khoanh tay đứng trên thuyền hoa trung tâm.

Nơi xa.

Dư Tam Xuyên toàn thân đẫm máu bò lên từ trong hồ.

Y nhìn thấy La Hồng tóc bạc dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chém tứ chi thì sắc mặt trắng bệch.

Thân hình run lên, thất tha thất thểu xoay người, vừa nôn ra từng ngụm máu vừa gian nan chạy tới thuyền hoa của Phi Lưu Kiếm Các.

Nhưng, La Hồng cũng không quay đầu, cũng chẳng liếc y lấy một cái.

Nâng tay lên, rút kiếm khỏi vỏ.

Tạch!

Ven hồ Lạc Thần, Tiểu Đậu Hoa đứng lặng trên xe ngựa, ôm kiếm Thiên Cơ, bị một màn bùng nổ trong hồ làm cho kinh ngạc đến ngây người, bỗng nhiên cả người run lên.

Nàng lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông.

"Công tử tiếp kiếm!"

Tiểu Đậu Hoa kích động đến đỏ bừng cả mặt, quát khẽ.

Kiếm Thiên Cơ trong lòng ngực nàng dâng trào kiếm khí, ầm ầm ra khỏi vỏ mang theo kiếm khí âm bạo!

Hóa thành một đạo kiếm mang lộng lẫy như sao băng, chiếu sáng cả màn đêm vừa buông xuống.

Phụt!

Thân hình lảo đảo trên mặt hồ của Dư Tam Xuyên tức khắc bị một kiếm Thiên Cơ La Hồng vừa phái tới xuyên qua.

Phun ra một đống máu.

Y, thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các, thứ mười tám trên Huyền Bị một phi kiếm tiện đường giết chết.

Đông!

Dư Tam Xuyên cảm giác sự sống của y đang mất dần, hoàn toàn mất đi khí cơ sinh mệnh, một thân bạch y, vẻ mặt mang theo nét mê mang, rơi thẳng vào hồ.

Đến chết y cũng không thể tưởng tượng được, thế mà y sẽ lấy phương thức như vậy mà chết đi.

Sau khi kiếm Thiên Cơ giết chết Dư Tam Xuyên lại tiếp tục bay lượn trên mặt hồ.

Nó mang theo kiếm khí dồi dào, treo ở bên người La Hồng.

Kiếm Thuần Quân, kiếm Thiên Cơ, còn có từng thanh kiếm Sát Châu lơ lửng.

Giờ phút này La Hồng đứng lặng trên hồ như kiếm tiên tuyệt thế khống chế vạn kiếm.

Hắn túm đầu của Ngô Thanh Sơn, đối mặt với Ngụy Thiên Tuế, tóc bạc bay bay, nhếch miệng.

"Chỉ thế này?"

Sau dó, hắn không hề nhìn Ngụy Thiên Tuế mà quét mắt qua hoa thuyền chung quanh hồ Lạc Thần.

Trong ánh mắt mang theo châm chọc, khinh thường nhìn lại.

"Còn ai muốn ra tay không?"

"Ta đếm ba tiếng, không còn ai ra tay, Phiêu Tuyết kiếm kia...... là Trên hồ Lạc Thần, ồn ào.

"Hai"

Thanh âm quanh hồ tựa hồ bùng nổ.

La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, bắt đầu bụm mặt cười to, dường như đang cười nhạo cả thiên hạ.

Tiếp theo nháy mắt, đột nhiên hắn nắm chặt tay.

Tiếng tru tréo thê lương của Ngô Thanh Sơn bỗng im bặt.

Đầu...... đã bị bóp nát!

Thân thể rách nát, bị La Hồng vứt vào trong hồ nước như rác rưởi.

"Một"

Cả đất trời đều tĩnh lặng.

Tắc Bắc, cát vàng đầy trời.

Một con chim ưng giương cánh bay trên trời, gió trời cao không ngừng thổi qua đám lông đang phất phơ của nó.

Trong con ngươi của chim ưng phản chiếu cả mặt đất rộng lớn.

Một tòa thành trì cát vàng cuồn cuộn phủ kín những vết loang lổ, như một vị đại tướng quân nổi danh thiên hạ, cao chót vót giữa sa mạc, trấn thủ một mảnh thiên địa.

Thanh âm lảnh lót vang phía trên vòm trời, chim ưng vỗ cánh, thân hình bắt đầu vụt từ trên trời cao xuống..

Lao xuống rất nhanh.

Đến khoảng không trên thành trì lại tiếp tục lao xuống.

Một vị chủ tướng hắc kỵ bao trùm trong hắc giáp, tiếng còi phát ra từ sau giáp trụ.

Sau đó, chim ưng dừng trên cánh tay hắn.

Vị thống lĩnh này lấy ra thư buộc trên đùi chim ưng, mở ra, tức khắc cả người tản ra hơi thở đè nén và trầm thấp.

Hắn cứ như vậy đỡ lấy chim ưng trên cánh tay, đi vào trong thành.

"Tướng quân, có tin tức của phủ Giang Lăng truyền đến"

Thanh âm của vị thống lĩnh này có chút khàn khàn, nhưng, thanh âm ấy lại hấp dẫn được sự chú ý của vị thống lĩnh khác trong phòng.

La Hậu chưa cỡi giáp, trên người khoác giáp trụ màu đen, tản ra hơi thở dày đặc.

"Như thế nào?"

Vị thống lĩnh giọng nói có chút khàn khàn kia mở ra thư tín, nói:

"Tiểu công tử dưới sự bảo hộ Viên Thành Cương mang theo một kiếm thị, lập tức vào phủ Giang Lăng, một người một kiếm cản hồ, ngăn cản người khác tham dự đại hội thưởng kiếm, lấy hồ làm sàn đấu, mở ra thử thách sinh tử"

Trong phòng, rất nhiều thống lĩnh nghe tin tức này đều khẽ biến sắc.

Nhưng sau khi biến sắc, lại có vài phần kích động, còn có thống lĩnh nắm chặt nắm tay.

"Không hổ là tiểu công tử, quả nhiên có vài phần giống tướng quân, đủ thô bạo"

"Một người cản hồ, một người trấn thủ quan ải! Quá tuyệt!"

"Đúng là rất khí phách, nhưng cũng rất nguy hiểm, kết quả như thế nào?"

Từng vị thống lĩnh có người kích động, có người quan tâm.

Vị thống lĩnh thanh âm khàn khàn kia cười cười, tiếp tục thì thầm: "Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên. Đây là hai câu thơ công tử dùng để mở đầu đại hội, Liễu tài tử phủ Giang Lăng hổ thẹn không bằng, mặt khác, công tử đặt ra thử thách sinh tử, liên tiếp ứng chiến, liên tiếp thắng, đã giết mấy Tứ phẩm, đều là một kích tất chết, thủ đoạn lôi đình"

Lời nói vừa dứt, không ít thống lĩnh đều kinh ngạc nhướng mày.