“Mi không nhai lấy một cái sao, cứ vậy là nuốt rồi à?” Trùng Trùng kêu lên: “Đương nhiên là ngon rồi, đây là xúc xích nổi
tiếng nhất Phụng Lân Châu mà. Mi không nếm thử hương vị của nó
một miếng, ta chỉ còn có nửa cây thôi, bản thân ta cũng không
nỡ ăn, bây giờ mi vẫy đuôi ta cũng không biến ra được.”
Nghi ngờ trong lòng Trùng Trùng đang mở rộng. Thứ nóng như
vậy, con cún ăn được sao? Nhìn nó hình như một cảm thấy nóng
một chút nào, trong loại nhiệt độ như lò lửa này cũng hoàn
toàn vô sự, còn tay nàng mới đưa ra khỏi vòng một giây thôi mà
đã bị bỏng như tay heo quay rồi, vì sao chứ? Rốt cuộc nó là
chó hay là thứ gì khác? Lai lịch ra sao? Xem ra phải mang nó về cho Vạn Sự Tri nghiên cứu mới biết. Còn nữa, nó chỉ là chó
con, mẹ nó ở đâu?
Năng vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh, thấy trên mảnh đất bằng ở
đỉnh núi ngoài ba người họ và con cún kỳ quái này ra thì
không còn một hơi thở nào khác, nhưng ở một dưới núi không xa,
lại có một bóng người màu đen đang đi lên.
Ngọn núi nóng như vậy mà người kia đi rất ung dung, như là đi
tản bộ vậy, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến
gần, gần đến mức Trùng Trùng có thể thấy rõ bộ dáng của
hắn ―― bộ áo một màu đen, nơi ngực có chiếc khuyết áo màu
bạc, mái tóc xõa tuỳ ý, gương mặt lạnh lẽo kiêu ngạo, chính
là Hoa Tứ Hải – Ma Vương của ma đạo.
Hắn đi từng bước một lên, hình như không cần dùng chân khí hộ thể, luồng gió nóng hổi thổi qua ngọn tóc hắn, con Tỏa Lân
Long dính chặt từ đầu vai xuống đến ngực, tản ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt đẹp đẽ như có như không, vạt áo dưới tuy đã có vết cháy, nhưng hắn căn bản là không quan tâm, tay nắm chặt
thanh Băng Ma Đao cứ vậy mà đi lên.
“Là tên nam nhân núi băng ngàn năm đó! Chúng ta mau chạy đi!” Trùng Trùng sợ tới kêu lên.
Nàng va sứt Tỏa Lân Long của hắn, cắn tay hắn chảy máu, bây
giờ còn chạy tới địa bàn người ta trộm đồ, tên sát thần này
chắc chắn đã phát hiện ra cái gì rồi, nên chạy lại tìm nàng
tính sổ đây! Ba người họ lên núi tốn sức như vậy, lại nhìn tên ma đầu này, nhàn nhã như đang đi dạo, thực lực hai bên cách
nhau quá lớn rồi!
Thật ra nàng không cần phải kêu lên, Yến Tiểu Ất và Dung
Thành Hoa Lạc cũng đã thấy Hoa Tứ Hải, nhưng hiện giờ họ bị
buộc vào góc chết không động đậy được. Đi về sau, hai thanh
thần kiếm từ chối, cho dù chúng có nghe lời đi nữa, mảnh đất
bằng này càng gần tảng đá nhọn kia thì càng nóng, họ cũng
sợ chống chịu không nổi; nếu muốn xuống núi, vậy thì phải
đụng mặt với Hoa Tứ Hải đang đi lên.