Tháng Đổi Năm Dời

Chương 3



Trời vào thu, sau mấy trận mưa rào, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Khi còn bé ta từng rơi xuống hồ, lúc vớt lên cơ thể đã không còn chút độ ấm nào, sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Từ lúc đó trở đi, ta cực kì sợ lạnh, chỉ hơi lạnh một chút ta cũng run rẩy.

Mùa đông đầu tiên sau khi gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày nằm trên giường hắn đều sẽ ôm ta vào lòng, giống như một cái lò sưởi lớn vậy.

Có một buổi tối, ta làm nũng trong lòng hắn: “Thiên Từ, chàng ấm quá.”

Trong bóng tối, hắn im lặng rất lâu, sau đó không kìm được nắm lấy tay ta, chậm rãi tới gần, giọng nói khàn khàn mang theo chút đen tối: “Còn có thể ấm hơn nữa đó, A Ly có muốn thử không?”

Ấm hơn nữa...

Bị lạnh tỉnh lại, ta mới phát hiện mình lại nằm mơ, mái hiên không ngừng nhỏ nước xuống, phát ra những tiếng tách tách.

Ta hơi thất thần nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương đồng, bỗng nhiên không thể nhớ được gương mặt trước đây của mình. Ta run rẩy thoa phấn kẻ mày, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm đẹp được.

Ta tức giận gạt hết đống đồ xuống đất, phát ra tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

Rất nhanh, cửa phòng bị mở ra, nhưng không ai nói chuyện.

Ta đưa lưng về phía cửa một lúc lâu, giơ tay lau khóe mắt, nói với người mở cửa: “Không sao đâu, ta trượt tay thôi.”

Ngưởi mở cửa là tỳ nữ nhỏ Tiểu Linh Đang của ta, là một cô bé câm ba năm trước ta vô tình cứu được. Bây giờ cả sân viện này chỉ có một mình nàng ở cạnh ta, nghe ta nói.

“Tiểu Linh Đang, ta muốn ăn bánh hạt dẻ xôi gà, ngươi đi mua một phần về đi.”

Thẩm Thiên Từ cũng không hạn chế tự do của ta và Tiểu Linh Đang, chỉ cần ta không rời đi là được.

Ta cũng từng chạy trốn một lần, khi đó thân thể vẫn chưa tệ thế này, có Tiểu Linh Đang hỗ trợ, ta mang Tuế Tuế và nàng cùng nhau chạy trốn.

Sau đó, khi bước vào thuyền ta mới phát hiện hắn đã sớm ngồi ở trong, Tiểu Linh Đang bị hắn dùng trường kiếm chỉ thẳng vào ngực.

Mái chèo bên ngoài thuyền dao động khi có khi không, Thẩm Thiên Từ thong thả ung dung buông chén trà, ngẩng đầu nhìn ta: “A Ly, nàng muốn đi đâu?”

Tiểu Linh Đang bình tĩnh nhìn ta, giật giật ngón tay, nàng đang nói: “Đừng quan tâm đến ta, ta không sợ.”

Nhưng ta sợ.

Mẹ ta đã chết, cha cũng đã chết, tất cả mọi người ở Giang gia đều đã chết, đến Thiên Từ mà ta yêu cũng đã chết, ta không muốn nhìn thấy bất kì người nào bên cạnh ta chết đi nữa.

Ta phải sớm hiểu ra mới phải, người như Thẩm Thiên Từ cho dù không yêu ta, ta cũng chỉ có thể là của hắn.

Nhưng không sao, ta sẽ có thể rời khỏi hắn nhanh thôi, của hồi môn của Tiểu Linh Đang ta đã chuẩn bị xong rồi, để nàng ở bên cạnh ta thêm mấy ngày, rồi sẽ để nàng đi tìm Phú Quý.

Trước khi đi, Tiểu Linh Đang nhặt đồ rơi dưới đất lên, ta lại nhìn mình trong gương đồng, thoa phấn lên gò má.

Dáng vẻ hiện tại khiến ta không khỏi nhớ tới dáng vẻ của mẹ ta lúc bệnh nguy kịch, khi đó mỗi lần nhìn thấy mẹ ốm yếu, cha ta đều sẽ yên lặng lau nước mắt. Sau đó mẫu thân sai người thay đồ cho bà, ngày nào cũng mặc xiêm y diễm lệ.

Bởi vì nếu bà trông có sức sống hơn một chút, lòng của cha ta cũng dễ chịu hơn một chút.

Còn ta không vì ai cả, chỉ vì mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Ta ôm Tuế Tuế chờ bánh hạt dẻ xôi gà, gió bỗng nhiên lớn hơn, trời tháng mười rất ít khi có gió lớn như vậy, lúc Tiểu Linh Đang mang bánh hạt dẻ xôi gà trở về, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng ồn ào hoảng loạn.

7

Thẩm Thiên Từ bị thương, rất nghiêm trọng, hôn mê ba ngày vẫn không tỉnh lại.

Ta ôm Tuế Tuế đi thăm hắn, trong phòng toàn là mùi thuốc và mùi máu tươi.

Thủ hạ của hắn cung kính gọi ta một tiếng: “Phu nhân.”

Ta không trả lời, đi thẳng đến mép giường.

Thẩm Thiên Từ nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, người ta còn tưởng hắn đã chết rồi ấy chứ.

Ta đứng ở mép giường im lặng nhìn hồi lâu.

Ngày trước cũng có một lần hắn bị thương trở về, vết thương trên lưng có thể thấy cả xương, ta ngồi bên mép giường ôm tay hắn khóc lóc thảm thiết. Lúc ấy trán hắn đầy mồ hôi, giọng nói suy yếu an ủi ta: “Đừng khóc, A Ly.”

“Chàng có đau không? Thiên Từ.”

Lúc đó ta rất sợ hắn sẽ chết, đến từ “Chết” cũng không dám nhắc đến, ngày đêm ở bên cạnh hắn.

Sau đó hắn nhéo ta mặt cười khẽ: “Không phải nàng hay nói ta là một tai họa sao? Tai họa thì sẽ lưu lại ngàn năm, A Ly, ta sẽ không chết.”

Hồi thần lại, Tuế Tuế đột nhiên nhảy xuống từ trên tay ta, rúc bên mép giường Thẩm Thiên Từ.

Ta khẽ hỏi: “Hắn sẽ chết sao?”

Thủ hạ bên cạnh trả lời: “Phu nhân yên tâm, đại phu nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết… Khi nào có thể tỉnh lại.”

Ta chờ mong cái gì chứ?

Quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm.

Ta bế Tuế Tuế lên xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nói với hắn một lời nào.

Sau đó ta mới biết hắn vì cứu Tô Nguyệt Nguyệt mới bị thương, ngày ấy ta vừa đi, Tô Nguyệt Nguyệt liền tới.

Cũng không biết nàng ta nói cái gì, Thẩm Thiên Từ hôn mê mấy ngày, tỉnh lại.

Ta từng không hiểu, tại sao hắn lại thích người khác, rõ ràng hắn đã nói là thích ta cơ mà.

Chúng ta đã ở bên nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc bị cái gì đánh bại...

Hiện giờ ta mới hiểu được, là bị hắn đánh bại.

Giống như chuyện rõ ràng hắn hôn mê bất tỉnh, Tô Nguyệt Nguyệt chỉ mới tới nhìn hắn một cái, hắn liền tỉnh lại vậy.

Thẩm Thiên Từ bị thương nằm trên giường tĩnh dưỡng bảy ngày mới có thể đứng dậy.

Ngày ấy ta tỉnh ngủ phát hiện Tuế Tuế biến mất, tìm trong phủ rất lâu mới thấy nó dưới gốc cây hoa quế bên ngoài viện của Thẩm Thiên Từ.

Nó rúc ở một góc phủ kín hoa quế, một trận gió thổi qua, lại có chút hoa quế rơi xuống.

Ta không biết tạo sao nó lại chạy đến đây, cho đến khi nhìn thấy quả cầu bằng tre cũ nát dưới tàng cây kia.

Là Niên Niên.

Lúc Niên Niên còn sống, chúng nó thích nhất là chơi dưới gốc cây hoa quế này.

Ta khó khăn cúi người xuống bế nó, xoay người đi về lại thấy bóng dáng Thẩm Thiên Từ ngồi trên thềm đá, phía sau hắn rụng đầy lá khô.

Bước chân hơi khựng lại, ta tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đang nghĩ gì?

Ta không biết.

Nhưng nếu tính không sai thì hôn lễ của Thái Tử và Tô Nguyệt Nguyệt sắp tới rồi.

Hắn muốn quyền lực, cũng muốn Tô Nguyệt Nguyệt, có lẽ đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn làm phản.

Nhưng có một chuyện khiến mọi người không ngờ tới chính là, ba ngày trước khi hai người thành hôn, nữ tử được Thái Tử mang về bị người ta bắt đi, Thái Tử tìm khắp cả thành, thậm chí còn trút giận lên người Tô Nguyệt Nguyệt.

Ta nhớ lại cảnh tượng ngày ấy nhìn thấy trên phố, cùng với lời đồn Thái Tử cực kì sủng ái nữ tử kia, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Hai ngày sau, Tô Nguyệt Nguyệt tới tìm Thẩm Thiên Từ, nhờ hắn tìm người giúp mình chứng minh trong sạch, sau đó ở lại trong phủ, ta và nàng đều bị bắt đi.

Lúc ấy người trong phủ thương vong vô số, đám người mặc đồ kì lạ kia nhìn ta và Tô Nguyệt Nguyệt, trao đổi: “Không biết ai mới đúng, đều mang đi đi.”

Tô Nguyệt Nguyệt im lặng không nói, ta buông Tuế Tuế trong tay ra, mới vừa nói một câu “Ta không phải...” Đã bị đánh hôn mê.

8

Người đưa chúng ta đi là tiểu Tướng quân nước láng giềng.

Nghe thấy thủ hạ gọi hắn, ta mới nhớ ra trước đây đã từng nghe nói đến vị tiểu Tướng quân tàn nhẫn độc ác bách chiến bách thắng, cười cũng có thể giết người này rồi.

Tuy ta không biết hắn trói ta lại là có ý đồ gì, nhưng rõ ràng lần này ta và Tô Nguyệt Nguyệt lại cùng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Miệng chúng ta bị nhét vải, trói vào cọc gỗ, cực kì giống bia ngắm sống, rất nhanh đã xuất hiện người thứ ba.

Là nữ tử mà Thái Tử mang về kia, thì ra cũng bị vị tiểu Tướng quân này bắt đi.

Hắn cẩn thận trói nàng ta vào cọc gỗ, vừa trói vừa đến gần nàng ta nói gì đó.

Trên vách núi đối diện, có ba người kéo cung nhắm vào chúng ta.

Lúc Thái Tử tới, thấy tình cảnh này, hắn âm trầm mở miệng: “Thả bọn họ ra.”

Nhớ tới trước đây tiểu Tướng quân không kiên nhẫn phất tay nói với thủ hạ: “Lời hai người này nói ta đều không tin, đề phòng bất chắc, trói hết lại.”

Ta rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ.

Tiểu Tướng quân ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cười hì hì nói với Thái Tử:

“Ái chà, quả nhiên là tới một mình, xem ra ngươi đúng là rất yêu Thái Tử phi. Hừ, vị hôn thê của ta tốt bụng cứu ngươi trọng thương lạc đường, nàng ngoài ý muốn bị mất trí nhớ, ngươi lại mang nàng về nuôi thành người trong lòng, lừa nàng thích ngươi, đúng là vô sỉ!”

“Hiện tại, vị hôn thê của ta không tin ta, ta cực kì tức giận.”

Ta yên lặng ngẫm nghĩ lời hắn nói.

Vị hôn thê của hắn bất ngờ cứu được Thái Tử trọng thương lạc đường, sai đó không biết hai người đã trải qua cái gì, vị hôn thê cô nương mất trí nhớ, Thái Tử cho rằng tình cảnh hắn vô cùng nguy hiểm liền mang vị hôn thê cô nương kia về, làm bộ thích nàng, không thích Tô Nguyệt Nguyệt, lừa gạt mọi người, mục đích chỉ là vì bảo đảm Tô Nguyệt Nguyệt an toàn.

Sau đó vị hôn thê cô nương bị hắn lừa tin là thật, vị hôn phu tiểu Tướng quân của nàng tìm tới, nhưng nàng cho rằng tiểu Tướng quân mới là kẻ lừa đảo, cho nên mới có chuyện bây giờ.

A, thật đúng là tình sâu vô cùng…

Vị vị hôn thê cô nương kia bình tĩnh nhìn Thái Tử, Tô Nguyệt Nguyệt cũng vậy, ta hơi giãy dụa hừ một tiếng, muốn khiến cho bọn họ chú ý.

Nhưng không ai quan tâm tới ta, cho dù bây giờ có biết ta không phải Tô Nguyệt Nguyệt thì cũng không kịp nói với người kéo cung ở núi bên kia, huống hồ đến giờ Thái Tử cũng chưa dừng ánh mắt lại ở bất cứ ai trong ba người chúng ta cả.

Ngực ta càng ngày càng đau, cái khăn trong miệng dần thấm máu, may là bị trói mới khiến ta không ngã xuống.

Tiểu Tướng quân tới gần vị hôn thê của hắn, oán hận mở miệng: “Bây giờ ta sẽ cho nàng xem rốt cuộc người hắn thích là ai?”

Nói xong hắn liền ra hiệu, thoáng chống, ba mũi tên lao vút về phía chúng ta.

Không chút chần chờ, Thái Tử lao về phía Tô Nguyệt Nguyệt, nhưng người còn nhanh hơn hắn chính là Thẩm Thiên Từ, trong lúc hắn duỗi tay nắm lấy mũi tên, tứa ra chút máu thì một mũi tên khác cũng đâm mạnh vào bả vai ta.

Trong miệng là miếng vải thẫm đấm máu, ta có đau cũng không kêu lên nổi.

Mà mũi tên thứ ba chỉ xẹt qua bên cạnh vị hôn thê cô nương, không hề tổn hại gì đến nàng ta.

Cái này có lẽ chính là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn trong truyện nói đây mà.

Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy Thẩm Thiên Từ chạy về phía ta, giống như năm ấy chùa miếu bị cháy, cuối cùng vẫn là chậm một bước