Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 1: Cặp thứ nhất



Editor: Niêm Hoa

Cặp thứ nhất: Đoá hoa trên núi cao và hồ ly

(*) Hoa trên núi cao: chỉ người khó với tới được.

Chương 01.

"Họ và tên?"

"Nhan Trăn."

"Giới tính?"

"Nam." Nhan Trăn ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt trắng trẻo. "Thầy à, cái đó thực sự không phải do em...."

"Chuyên ngành và lớp?"

"Thực sự không phải do em làm hỏng."

Thầy giáo hoàn toàn không tin, vẻ mặt có hơi khinh thường, ông cảm thấy nam sinh tuổi trẻ bây giờ đều là cái loại đạo đức này, không thành thật, không có ý thức trách nhiệm, còn không biết nhận sai! "Vậy cậu nói xem do ai làm? Lúc đó chỉ có cậu ở hiện trường."

"Thầy có thể xem camera mà, em..."

"Chuyên ngành và lớp?" Đối phương lặp lại một lần nữa.

Nhan Trăn: "..."

Nhan Trăn có một bí mật.

Cậu vừa chạy thật nhanh, vừa cấp tốc gọi điện thoại cho mẹ. Nhưng đầu bên kia chỉ có tiếng "tút tút" báo máy bận, không biết là do tín hiệu có vấn đề hay do mẹ cậu lại đi đến chỗ rừng sâu núi thẳm nào, nói chung trong thời gian tới sẽ không liên lạc được. Người đuổi theo phía sau hét lớn: "Cậu chạy gì mà chạy hả?"

Nhan Trăn kêu một tiếng, mở bừa một cánh cửa rồi len vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

"Hộc hộc..." Cậu thở hồng hộc, trên đầu muốt mát mồ hôi, vừa ngẩng đầu lên thì bị cảnh tượng trước mặt dọa giật nảy.

Một chàng trai....

Quan trọng là hắn mới đang kéo quần tới nửa đùi, toàn thân từ trên xuống chỉ mặc độc cái quần cộc.

Thanh niên nhìn thấy cậu cũng giật mình nhếch mày.

Nhan Trăn biết hắn, đàn em năm nhất, nam thần của viện khoa học công nghệ - Nguyên Hoa. Hắn vừa cao vừa đẹp trai, gây được tiếng vang lớn trong trận đấu bóng rổ tân sinh hồi năm ngoái, một trận thành danh trở thành mẫu bạn trai lí tưởng của mọi nhà. Không chỉ mê hoặc được thiếu nữ mà đến thiếu nam cũng không từ chối được, ví dụ như Nhan Trăn.

Không ngờ nhắm mắt chạy bừa lại chạy tới phòng nghỉ ngơi của đội bóng rổ.

Đúng là cơ hội ngàn năm có một, Nhan Trăn nhanh chóng nhìn một lượt thân hình hình chàng trai đang khoả thân, thuận tiện đếm số cơ bụng.

Chỉ có sáu múi?

Vậy mà chỉ có sáu múi? Chẳng giống tưởng tượng của Nhan Trăn tí nào, cậu không từ bỏ lại đếm lại.

Ánh mắt trần trụi ấy khiến Nguyên Hoa muốn làm lơ cũng không lơ nổi nữa. Hắn với tay lấy áo trên giá che nửa người trên, dùng loại ánh mắt khó xử nói với Nhan Trăn: "Anh nhìn đủ chưa?"

"À, xin lỗi." Nhan Trăn vốn đã đỏ bừng mặt vì chạy, lúc này mặt lại càng đỏ thêm. Cậu luống cuống vội vàng dời tầm mắt. Vốn dĩ cậu không có gan to như vậy, chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc thôi. "Tôi, tôi không cố ý..."

Cậu định giải thích, lại cảm thấy giấu đầu hở đuôi, ánh mắt Nguyên Hoa nhìn cậu không bình thường, càng giải thích sẽ càng loạn, cậu bèn dứt khoát xem như không có gì xảy ra: "Xin lỗi đã làm phiền cậu!"

Nguyên Hoa vốn định trêu đùa vài câu nhưng thấy biểu cảm vội vàng của cậu, lại nhìn đôi mắt trong sạch kia, lời đến bên miệng lại nuốt về, tiếp tục mặc quần áo. Nhan Trăn vừa hướng tai ra ngoài nghe ngóng, mắt lại không khống chế được nghía về phía Nguyên Hoa.

Chỉ có sáu múi...

Nguyên Hoa kéo vạt áo xuống, cảnh giác quay đầu lại, Nhan Trăn giật bắn mình, ngay lập tức quay đầu dán lên cửa giả làm thạch sùng trong sáng.

Nguyên Hoa: "..."

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Nhan Trăn không nghe được gì, nghĩ chắc cái thứ đó hẳn đã đi rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn xác định, không thể thả lỏng được.

Hơn nữa dù bây giờ trốn được, sau này vẫn có thể bị quấn lấy, cũng không liên lạc được với mẹ, cậu không biết phải xử lí việc này như thế nào nữa. Nhan Trăn thấy thật đau đầu, phía sau đột nhiên phủ lên một cái bóng.

Nguyên Hoa: "Cậu còn đứng đó bao lâu nữa?"

Khoảng cách gần quá rồi đó, Nhan Trăn ấn lại cánh cửa, trái tim kích động đập bình bịch, trên mặt lại không một gợn sóng: "Ngại quá, hiện tại vẫn chưa đi được, cậu có thể đợi thêm mấy phút không?"

Nguyên Hoa nghiêng đầu, hơi nhíu mày, đẹp trai đến nỗi khiến cậu bối rối.

"Có người đang đuổi theo tôi." Nhan Trăn nói.

Nguyên Hoa nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, khóe miệng gợi lên một đường cong khó thấy: "Nghe thấy rồi."

Nhan Trăn: "..."

Tại sao cậu cảm giác có chỗ nào không đúng?

Nguyên Hoa thật sự không cưỡng ép mở cửa, chỉ đứng ở bên cạnh chờ. Hắn đeo một cặp tai nghe trên cổ, mặc chiếc áo polo đơn giản và quần dài, nom vừa đẹp trai vừa sáng sủa. Tính cách của Nguyên Hoa có vẻ giống với lời đồn, bị kẻ không biết từ đâu đến chặn cửa mà cũng không nổi nóng. Trong lòng cậu có chút áy náy, cuối cùng lí trí quyết định nhượng bộ, Nhan Trăn mở cửa.

"Không trốn nữa à?" Nguyên Hoa hỏi.

Nhan Trăn không trả lời, cậu thò đầu ra ngoài, trái nhìn một lượt, phải nhìn một lượt.

Nguyên Hoa ở phía sau nhìn bộ dạng này của cậu mà không nhịn được cười.

"Không trốn nữa, không sao rồi." Nhan Trăn cúi đầu, lui về nhường đường, cậu cảm thấy mặt mình chắc (lại) đang đỏ lên.

Nguyên Hoa liếc cậu một cái, mở cửa trực tiếp đi ra ngoài. Nhan Trăn suy nghĩ một lát, nói: "Cảm ơn cậu."

Nguyên Hoa đưa lưng về phía cậu khoát tay, ý là không cần khách khí.

Cuối tháng tư, chạng vạng, sắc trời vẫn sáng, nhà kho này sát bên sân thể dục, lúc thường rất ít người qua lại, hiện tại lại càng không có sinh viên nào đi ngang qua, hành lang vô cùng vắng vẻ. Nhan Trăn thở phào nhẹ nhõm, mới vừa bước một bước muốn đi, cổ đột nhiên bị một vật lông xù quấn lên.

Người Nhan Trăn cứng đơ.

"Ai dô, cậu chạy trốn nhanh quá đi mất, ở trong đó đã làm gì đó, ve vãn đàn ông à?"

Cục lông xù vòng quanh cổ, mũi ướt nhẹp chọc vào mặt cậu: "Cậu xem cậu cũng ve vãn với đàn ông nè, sao lại không muốn giúp tôi..."

Nhan Trăn: "Tôi không ve vãn ai hết."

"Được thôi được thôi, ai thèm quản cậu, tôi bảo nè, cậu là kết duyên sư đó, tại sao vừa thấy tôi đã co giò chạy mất thế hả?" Cục lông uốn éo thân mình: "Tôi chỉ mong cậu giúp tôi một việc nhỏ, giúp xong tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Nhan Trăn nói nhỏ: "Hôm nay cậu làm vỡ kính hại tôi bị phạt tiền, tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy, tôi việc gì phải giúp cậu?"

"Dễ thôi, bồi thường, cậu thích anh trai nào, tôi xách về cho cậu lăn giường."

"Ai cần cậu bồi thường kiểu đó?" Nhan Trăn hoàn toàn không muốn có chút quan hệ gì với yêu quái.

Cục lông cười híp mắt nói: "Vậy thì ngủ với tôi nè, tôi thấy cậu cũng trắng mềm lắm, con người các cậu có câu gì ấy nhỉ? Ba năm vẫn lời, tử hình không lỗ?"

(Raw: "三年血赚死刑不亏" - một câu nói đùa của dân mạng TQ về hình phạt cho tội dâm ô với người vi thành niên, ở đây được dùng với ý "ngủ" với Nhan Trăn cũng không thiệt thòi gì)

Nhan Trăn: "..."

Nhan Trăn có một bí mật.

Cậu không giống với người bình thường, cậu có thể phân biệt "yêu quái" và con người.

Không biết từ lúc nào, yêu quái từ từ đồng hoá với con người, bọn họ bị chi phối bởi một liên minh quản chế do người và yêu cùng dựng lên và sống cuộc sống như con người.

Yêu quái hoà nhập vào xã hội pháp lí, hệ thống pháp luật riêng cũng từng bước được thiết lập. Yêu quái và con người yêu đương bèn trở thành một vấn đề rất quan trọng. Thứ nhất, tuổi thọ của yêu quái dài hơn rất nhiều so với con người nên chỉ có thể hứa hẹn kiếp sau gặp lại; thứ hai, có yêu quái tốt tuân thủ luật pháp thì cũng sẽ có yêu quái xấu dựa vào tình yêu mù quáng để hút nguyên khí của con người.

Vì hôn nhân chuẩn mực, một nghề nghiệp đặc thù được sinh ra, tên là "kết duyên sư".

"Kết duyên sư" có thể sử dụng pháp thuật lập một khế ước hôn nhân giữa người và yêu. Yêu quái đã thành lập khế ước có thể quanh minh chính đại ở bên con người, thậm chí có thể truy tìm kiếp sau của người yêu, đánh thức kí ức của người đó. Còn về trường hợp yêu quái chỉ chơi qua đường hoặc giở trò lưu manh với con người thì sẽ tính là phạm tội và bị liên minh trừng phạt.

Cái gọi là kết duyên kỳ thực cũng giống như đăng ký kết hôn vậy. Yêu quái thích người phàm thì sẽ đến tìm kết duyên sư, sau khi cam kết kết duyên sẽ tiến hành theo đuổi. Còn người và yêu vốn đã yêu nhau cũng sẽ đến tìm kết duyên sư kí khế ước để thuận lợi ở bên nhau.

Nhan Trăn đã biết rõ điều đó, bởi vì cậu đã trở thành kết duyên sư từ hai tháng trước rồi.

Cục lông xù trên cổ cậu lúc này là yêu quái khôn lanh mà cậu mới chạm mặt hôm nay, là một bạch hồ vừa thức tỉnh sau giấc ngủ trăm năm.

"Cậu đã được liên minh dạy dỗ, tại sao vẫn không hối cải?"

Hồ ly đã hóa thành một thiếu niên áo trắng, đầu tóc quăn tự nhiên rối như tơ vò, mắt to hai mí, má có lúm đồng tiền nhỏ, miệng nhỏ nhắn, hai má trắng trẻo mũm mĩm, thoạt nhìn thực sự vô hại như một tiểu tinh linh.

Hắn ngồi đối diện Nhan Trăn, vừa gặm chân gà vừa nói: "Ai biết bây giờ còn có cái thứ quỷ này, tôi oan lắm nhé... Vừa hóa thành hình người đã bị thiên lôi đánh, ngủ một giấc một trăm năm liền, tôi đường đường là hồ yêu, thế mà còn chưa ngủ với đàn ông bao giờ! Chuyện đầu tiên phải làm sau khi tỉnh lại đương nhiên là tìm đàn ông 'ngủ', quần cũng tụt được nửa rồi, vậy mà lại bị một con cọp cái phá hoại, đã thế còn bắt tôi chép chủ nghĩa xã hội hạt nhân giá trị quan gì đó!"

Nhan Trăn: "..."

"Một ngàn lần! Chép đủ một ngàn lần!" Hồ ly oan ức tủi hờn, than thở khóc lóc: "Tôi chép tên của mình mà sắp gãy tay luôn rồi!"

Nhan Trăn yên lặng hỏi: "Cậu tên gì?"

Hồ ly nói: "Hồ Nhất Loát Nhi."

"Hồ gì cơ?" Nhan Trăn tưởng mình nghe lầm.

"Hồ Nhất Loát Nhi." Hồ ly tỉ mỉ gặm sạch xương gà, ợ một tiếng no nê: "Mẹ tôi bảo tên xấu dễ nuôi."

Nhan Trăn: "..."

Ăn uống no đủ, Hồ Nhất Loát Nhi bắt tréo hai chân ngồi xỉa răng. Nhan Trăn liếc nhìn cái đĩa trên bàn, thầm mặc niệm cho cái ví tiền của mình.

"Nếu không được cưỡng ép, vậy thì tới tìm cậu giúp đỡ." Hồ Nhất Loát Nhi nói: "Tôi nghe ngóng rất lâu, mới biết vẫn có người kế thừa ngành nghề của kết duyên sư Nhan Vận Lam. Kết quả cậu vừa thấy tôi đã bỏ chạy, hoàn toàn không muốn giúp tôi, cậu làm kết duyên sư kiểu gì thế?"

Nhan Trăn liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ đỡ trán, thấp giọng nói: "Không phải tôi không muốn giúp cậu..."

"Tôi mặc kệ." Hồ Nhất Loát Nhi nháo nhào lên: "Tôi cứ bám lấy cậu đó, cậu nhất định phải giúp tôi!"

Với loại yêu quái không thể nói lý này, Nhan Trăn vẫn hơi sợ hắn làm xằng làm bậy, tạm châm chước nói: "Cậu nói trước đi, cậu muốn tôi giúp cái gì?"

Hồ Nhất Loát Nhi hài lòng, cười cong cả đôi mắt: "Tôi chỉ muốn ngủ với một anh đẹp trai trong trường của cậu."

"Anh đẹp trai nào?" Nhan Trăn nói: "Dù sao cũng phải có một mục tiêu cụ thể chứ."

"Tôi không biết tên, chỉ biết đó là người đẹp nhất trong một đám đang chơi bóng, tôi vừa liếc cái đã thích rồi."

Chơi bóng? Đẹp nhất? Nhan Trăn có một dự cảm không lành.

"Chờ đã, người cậu nói không phải là Nguyên Hoa chứ?"

Hồ Nhất Loát Nhi nâng cằm suy nghĩ một chốc: "Cậu ấy là người đẹp nhất à?"

Nhan Trăn bỗng có hơi đau lòng cho nhan sắc của Nguyên Hoa: "Đúng là đẹp nhất..."

"Vậy chính là cậu ấy rồi!" Hồ Nhất Loát Nhi cũng kiên định nói: "Tôi thích cậu ấy!"

Tâm tình của Nhan Trăn vô cùng phức tạp, cậu thật sự rất thích gương mặt của Nguyên Hoa, lẽ nào hiện giờ muốn cậu tự tay đẩy Nguyên Hoa vào hố lửa sao?

"Cậu phải giúp tôi!" Hồ Nhất Loát Nhi nhìn vẻ mặt của cậu, lập tức ra vẻ hung ác, tuy rằng không những không hung mà còn đáng yêu: "Tôi mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng."

Nhan Trăn ấp úng: "Tôi cũng đâu nói không giúp đâu. Vậy cậu muốn hẹn hò với cậu ấy hả?"

"Hẹn hò? Không hẹn." Hồ Nhất Loát Nhi cười ngây thơ hồn nhiên: "Tôi chỉ muốn hợp pháp 'ngủ' với người ấy thôi."

Nhan Trăn đau lòng bưng kín mặt. "..."

"Sao thế?" Trên đỉnh đầu Hồ Nhất Loát Nhi có một sợi tóc hơi ngẩng lên, lay động mỗi khi hắn lắc đầu, hắn bối rối: "Cậu đã đồng ý rồi, không được đổi ý!"

Nhan Trăn chuẩn bị tâm lý xong, miễn cưỡng bật ra một chữ "Được".

Nếu đã quyết định sẽ mai mối cho hắn, Nhan Trăn chỉ đành âm thầm xin lỗi Nguyên Hoa. Cậu cẩn thận nói: "Tôi có thể giúp cậu, nhưng chúng ta phải lập quy ước."

Hồ Nhất Loát Nhi sướng đến nỗi thiếu chút biến về nguyên hình, nghe thấy hai chữ "quy ước" thì nhíu mày: "Cậu nói đi."

"Đầu tiên... Không thể cưỡng ép, hiện tại chỉ có cậu thích cậu ấy, chúng ta còn không biết cậu ấy có thích nam hay không."

Hồ Nhất Loát Nhi há mồm định than vãn, đảo con ngươi một vòng bèn sảng khoái đồng ý.

"Không thành vấn đề, sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau đó..." Nhan Trăn vô cùng hồi hộp nói: "Nói chung, theo lễ phép, viết một bức thư tình trước đã."