Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 15



Editor: Niêm Hoa

Chương 15.

Nhan Trăn ngáp một cái chảy cả nước mắt.

Từ khi con hồ ly tinh kia đến náo loạn, hiện tại mỗi đêm ngủ cậu đều bị tỉnh giấc một lần, chất lượng giấc ngủ giảm xuống rõ rệt. Cũng vì thế mà lúc đi làm thêm cũng không có tinh thần, khi vào nhà học sinh, chủ nhà còn quan tâm hỏi cậu có muốn nghỉ một lát không, cậu cũng chỉ nói không cần.

Cũng may dạy kèm cho học sinh cấp ba không khó lắm, Nhan Trăn miễn cưỡng chịu đến lúc giờ dạy kết thúc, sau đó nhận được điện thoại của mẹ.

“Con trai à.” Giọng điệu Nhan Vận Lam vẫn không tim không phổi nói: “Xin lỗi nha, mẹ không nghe thấy điện thoại con gọi.”

Nhan Trăn đã quen từ lâu, lúc này còn có hứng thú hỏi: “Lần này quý bà lại đi chơi ở chỗ nào thế?”

“Đi Maldives với bạn trai nhỏ, có muốn mẹ mang đặc sản về không?”

Trong lòng Nhan Trăn: Mẹ cứ bịa đi.

Ngoài mặt vẫn là bé ngoan hiếu thảo: “Mẹ đừng để bị mệt nhé.”

Nhan Vận Lam lập tức tỏ vẻ thẹn thùng: “Ai ya đứa nhỏ này, sao hiện tại lại không đứng đắn thế!”

Nhan Trăn: “…”

Rốt cuộc là ai không đứng đắn?

Cậu nói cho Nhan Vận Lam chuyện của Hồ Nhất Loát Nhi và Lý Canh Dần, hỏi có biện pháp giải quyết hay không. Nhan Vận Lam suy tư một lát, khó hiểu nói: “Còn có chuyện như thế?”

“Hơn nữa con cũng không rõ vì sao lại nối nhầm… Rõ ràng con dùng bút của Hứa Bạch Thuật…”

“Nếu kết duyên thành công, vậy chắc chắn trong mắt trận có đồ của đạo sĩ đó.” Nhan Vận Lam chầm chậm nói: “Nhưng giờ cũng không quan trọng nữa rồi.”

“Mẹ cũng không có biện pháp giải quyết sao?”

“Không có.” Nhan Vận Lam nói, “Có duyên là có duyên, không duyên là không duyên, nếu thực sự không có duyên phận thì dù có buộc tơ hồng cũng không có tác dụng gì, phải xem tình huống của hai người đó.”

Nhan Trăn hơi thả lỏng: “Hiện tại bọn họ một lòng muốn giải trừ thuật kết duyên, làm sao bây giờ?”

“Nếu trong lòng không có quỷ, gấp gáp như vậy làm gì?”

Một lời của mẹ cậu đánh thức người trong mộng, Nhan Trăn triệt để yên tâm.

Nhan Vận Lam muốn gọi video với cậu, nhưng Nhan Trăn sợ bà nhìn ra đầu mối nên không dám mở camera, lấy cớ mình đang mệt rồi cúp cuộc gọi video.

Miếng ngọc trên cổ đã tháo xuống, mẹ mà thấy nhất định sẽ lo lắng.

Kỳ thực chính cậu cũng vô cùng lo lắng, lo Lý Canh Dần không thể nhổ cỏ tận gốc mà lưu lại mối họa, dù sao hồ yêu kia còn muốn tìm cậu trả thù.

“Mà nói đến chuyện của Lý tiểu đạo hữu, mẹ cũng biết một chút.” Nhan Vận Lam nói: “Nghe nói cậu ấy tới trường các con để thu phục một tên hồ yêu?”

Nhan Trăn: “Mẹ không phải đang ở Maldives sao, sao mà tin tức nhạy thế?”

“Ai da~” Nhan Vận Lam lập tức ngắt lời: “Ghét ghê~ “

Hai ngày nay, Nhan Trăn đã xem qua bài post liên quan đến hồ yêu trong diễn đàn của liên minh, có ghi chép về các yêu quái đã từng bị thu phục và cả những yêu quái hiện đang lẩn trốn. Trong bảng tổng xếp hạng, Uông Dịch xếp thứ hai mươi có lẻ, đây đã coi như rất thấp rồi, chẳng trách chỉ cử một thực tập sinh như Lý Canh Dần đến thu phục.

Mà sau khi thu phục được Uông Dịch, Lý Canh Dần sẽ có thể thăng làm nhân viên chính thức trong liên minh.

Mình Lý Canh Dần đã lợi hại như vậy, Nhan Trăn cảm thấy thực lực của mẹ cậu chắc còn trên cả Lý Canh Dần. Mỗi lần ngẫm lại, cậu đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Nhan Trăn không trực tiếp trở về ký túc xá, mà lén lút gặp mặt cùng bọn Lý Canh Dần ở cứ điểm tạm thời đã định. Tinh thần Lý Canh Dần có vẻ không được tốt, trong ba người chỉ có Hồ Nhất Loát Nhi hồ hởi, còn đem theo một bát mì Lan Châu.

“Tôi có việc muốn hỏi cậu.” Lý Canh Dần nói chuyện với Nhan Trăn, ánh mắt lại ngó chừng Hồ Nhất Loát Nhi đang ăn mì: “Tại sao Uông Dịch chọn cậu làm thế thân, cậu đã từng nghĩ đến chưa?”

Nhan Trăn do dự, Lý Canh Dần nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy khó xử, có thể không cần nói.”

“Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là…” Nhan Trăn thở dài: “Tôi thật sự không nghĩ đến vấn đề này.”

Nhan Trăn có chút manh mối, bắt đầu của tất thảy hẳn là bởi vì Nhan Cường. Trước có yêu quái thích anh họ Nhan Cường, Nhan Trăn vui vẻ đồng ý kết duyên cho bọn họ. Mà chuyện này bị Nhan Cường phát hiện, gã cảm thấy Nhan Trăn đang dẫm đạp lên tấm lòng của mình nên cực kỳ tức giận, không chỉ nói mấy lời cay nghiệt trước mặt yêu quái kia, còn tung vài tin đồn quái ác ở trong trường học.

“Lời đồn gì?” Lý Canh Dần hỏi.

“Thì là… Nói tôi là gay, có ý với chính anh họ của mình, rồi quấy rối tình dục gã các loại.”

“Này mà cũng có người tin?” Hồ Nhất Loát Nhi liều mạng tìm cảm giác tồn tại: “Cậu yếu như gà luộc ấy, sao mà quấy rối gã được? Chuốc thuốc rồi sau đó cưỡng ép gã như vậy như vậy lại như vậy à?”

Nhan Trăn thở dài. “Chắc do từ nhỏ đến lớn tôi khá khiến người ta ghét, với lại lúc đó, trên diễn đàn trường đã thảo luận xong chuyện này… tôi cứ cho rằng họ quên hết rồi nhưng lại không phải. Có lẽ Uông Dịch nghe được mấy lời đồn đó nên thừa cơ lợi dụng.”

Hồ Nhất Loát Nhi vỗ bàn một cái: “Quá quắt! Tôi biết tìm ai để dụ Uông Dịch rồi, để cho tên anh họ đó của cậu đi!”

“Như vậy không tốt lắm đâu?”

“Sao lại không tốt? Kẻ như gã, đáng đời bị hồ ly tinh hút khô!”

Hiện tại hắn càng ngày càng có phong thái của con người, số lần nhắc đến Hứa Bạch Thuật cũng càng lúc càng ít, Nhan Trăn hoài nghi hắn đã quên mất mình là hồ ly tinh luôn rồi.

Không ngờ Lý Canh Dần cũng gật đầu đồng ý: “Tôi thấy cũng được.”

Nhan Trăn nói: “Không phải chứ? Dù gì gã cũng chỉ là người thường, dính tới chuyện này, nhỡ không may…”

Thế nhưng Lý Canh Dần có vẻ rất kiên định: “Tôi đương nhiên có cách, hơn nữa, chẳng lẽ cậu không muốn rửa sạch oan ức sao?”

Sau khi học xong, Hoa Minh Vũ lại gần vỗ lưng cậu, vô cùng phấn chấn nói: “Tớ qua rồi!”

“Ồ…” Nhan Trăn không ngạc nhiên chút nào: “Chúc mừng chúc mừng.”

“Sao có lệ quá vậy?!” Hoa Minh Vũ cúi đầu xem tin nhắn WeChat. “Lữ Nhất Thanh hỏi trưa nay có muốn đi ăn cơm cùng không.”

“Được chứ.” Sau khi khôi phục lại quan hệ ký túc xá, ngăn cách trước đó lại như không hề tồn tại, Nhan Trăn còn cảm thấy hai người kia so với trước đây ân cần hơn rất nhiều.

Nhan Trăn đã trải sự đời nên tâm thái hiện tại rất ổn định, đối với sự cố ý thân thiết của họ đều không mặn không nhạt.

“Cơm nước xong đi cùng tớ đến đội bóng rổ một chuyến đi?” Hoa Minh Vũ bỗng nhiên nói.

Nam sinh với nhau rất ít khi rủ bạn bè cùng đi làm việc, Hoa Minh Vũ bằng lòng dựa vào cậu, điều này khiến cho Nhan Trăn thấy vui. Cậu cũng muốn thuận tiện quan sát huấn luyện của đội bóng rổ, để cho mình thả lỏng một chút.

“Được đó.”

Việc xấu duy nhất khi đến đội bóng rổ là không thể không giáp mặt với Nguyên Hoa.

Nguyên Hoa nhìn thấy bọn họ đến, đầu tiên là lại đây hỏi thăm một chút. Nét cười trên mặt Hoa Minh Vũ quả thực y chang tú bà Nghi Xuân viện, tươi đến nỗi khiến Nhan Trăn nổi da gà.

Nguyên Hoa đi tới trước mặt cậu, thấp giọng cười nói: “Rảnh à?”

Ngữ điệu của hắn giống như đang thân mật lấy lòng người yêu, càng như vậy Nhan Trăn càng không dễ chịu, lui về sau một bước: “Buổi tự học tối nay không điểm danh…”

Nguyên Hoa nở nụ cười, ôm bóng tiến vào sân trong tiếng thúc giục của đồng đội.

“Ngày hôm nay Nguyên Hoa nỗ lực ghê ấy.” Huấn luyện viên đứng xem bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhóc con như được tiêm được máu gà vậy, cho ai xem thế không biết.”

Nhan Trăn không chớp mắt nhìn chằm chằm, vẫn cảm thấy Nguyên Hoa nổi bật nhất trong sân. Dáng người hắn cao lớn mà không hề chậm chạp vụng về, lúc di chuyển phảng phất mang theo gió, năng lực hợp tác đoàn đội cũng rất tốt, Nhan Trăn cảm thấy hắn như cầu thủ chuyên nghiệp vậy.

Nhan Trăn từng nghe nói đội bóng rổ đại học H mỗi năm đều sẽ tham gia đại hội thể thao, thế nhưng xếp hạng đều bình thường, có lúc thậm chí chỉ dừng lại ở bán kết, không biết hiện tại có nguồn máu mới gia nhập thì có thể khởi sắc hay không.

Hoa Minh Vũ nói: “Ai vừa tới thì chính là cho người đó xem chứ.”

Lời này của cậu ta quá rõ ràng, Nhan Trăn cảm thấy cậu ta đúng là lắm miệng, không nhịn được lườm một cái.

Dư quang của cái nhìn này làm cho cậu nhìn thấy một người ngồi trên khán phòng, rõ ràng là khuôn mặt hoá trang xa lạ, nhưng Nhan Trăn nhận ra đó là Hồ Nhất Loát Nhi.

Thằng nhóc này nhất định là chạy tới xem Hứa Bạch Thuật!

Nhan Trăn thực sự chỉ tiếc mài sắt không nên kim, mới vừa rồi còn cho là hắn đã dứt ý với Hứa Bạch Thuật.

Cậu đi lên cầu thang bên cạnh, lôi Hồ Nhất Loát Nhi ra hành lang lầu hai.

“Cậu làm gì đó!” Hồ Nhất Loát Nhi bất mãn quát.

“Cậu làm bậy!” Đây cũng không phải lần thứ nhất bọn họ nói như vậy: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt, cậu chạy ra ngoài làm gì?”

“Sẽ không bị phát hiện đâu.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Tôi đến đây nhìn cũng không được sao?”

Nhan Trăn chống nạnh trừng mắt với Hồ Nhất Loát Nhi, phát hiện cái tên này thật ra đang rất chột dạ bèn bất đắc dĩ nói: “Bị Lý đạo trưởng phát hiện thì làm sao bây giờ, cậu không sợ anh ấy tức giận à?”

“Hừ.” Hồ Nhất Loát Nhi rủ mi mắt. “Anh ta tức gì mà tức, tôi còn chưa giận đây… Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh ta!”

Hẳn là xảy ra chuyện gì rồi, khi Hồ Nhất Loát Nhi nhắc tới y, trên mặt vừa phẫn nộ vừa thẹn thùng, đỏ ửng cả nửa khuôn mặt.

Lo lắng trong lòng Nhan Trăn dần tản đi, còn có tâm tình chế nhạo hắn: “Anh ấy tốt với cậu thế cơ mà? Nào thịt cá, nào máy chơi game.”

Đại gia Hồ Nhất Loát Nhi không vui: “Cậu đừng nói đỡ cho anh ta!”

“Vì vậy cậu mới tới đây nhìn Hứa Bạch Thuật?” Nhan Trăn nói: “Bây giờ cậu còn muốn ngủ với anh ấy không?”

“Không muốn, thế nên tôi mới thấy kỳ quái.” Hồ Nhất Loát Nhi lộ ra ánh nhìn mê man: “Hiện tại tới nhìn cậu ấy không còn cảm giác gì nữa.”

Bộ dạng này của hắn khiến Nhan Trăn nhớ đến thiếu nữ mới biết yêu khốn khổ vì tình, không biết làm sao.

Hứa huynh có thể thoát khỏi móng vuốt của ác ma, thật sự đáng mừng.

Hồ Nhất Loát Nhi nói mình khát, bọn họ theo cầu thang đi tới đại sảnh sân vận động chính, chuẩn bị ra cửa hàng tiện lợi mua chai nước.

Trên đường gặp một nhóm sinh viên muốn đến phòng bóng bàn, nam có nữ có, mỗi người thoạt nhìn đều rất hào hứng.

Bỗng nhiên Hồ Nhất Loát Nhi quay đầu nhìn lại, giật giật mũi.

“Sao vậy?” Nhan Trăn hỏi.

“Có mùi.” Hồ Nhất Loát Nhi nhíu chặt lông mày, cẩn thận ngửi lại: “Tuy rằng mùi rất nhạt, nhưng vẫn ngửi ra được mùi tanh.”

***

“Bóng tốt!”

Hứa Bạch Thuật cười lớn: “Lâu rồi không thấy mày nỗ lực thế, hôm nay có chuyện gì vui à?”

“Cũng đâu bao lâu.” Nguyên Hoa vén vạt áo lên lau mồ hôi, vừa đúng lộ ra vòng eo săn chắc, sau đó mới chậm rãi mà buông ra: “Ngày hôm nay vận may tốt.”

Hứa Bạch Thuật nở nụ cười: “Giữ sức đi, hai ngày nữa còn tranh tài.”

“Còn cần phải nói.”

Hắn vừa cười vừa quay đầu lại, nửa ý cười trên mặt bỗng mất tăm mất tích. Vị trí mà Nhan Trăn vốn vẫn ngồi đã không còn bóng người.