Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 2



Editor: Niêm Hoa

Chương 02.

Nhan Trăn cũng biết ở thời đại hiện giờ mà viết thư tình thì đúng là quá lỗi thời, nhưng kết hợp với những gì đã trải qua của cậu thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi trở thành kết duyên sư, Nhan Trăn cũng có làm mấy nhiệm vụ người mới nhưng hầu hết đều thất bại.

Yêu quái đầu tiên đến tìm cậu là một tên cực kì khó chiều, mẹ của cậu đã từng đồng ý giúp gã kết duyên nhưng không thành công. Nhiều năm qua đi, gã lại tìm đến Nhan Vận Lam nhưng bà đã sớm không còn làm nghề này nữa, ngược lại, Nhan Trăn thay bà đi dự lễ cưới ở quê bị tóm được.

Nhan Trăn không hiểu gì cả cứ thế bị gã dây dưa, từ đó, cánh cửa của thế giới mới mở ra.

Mặc dù bị ép buộc tiếp nhận, Nhăn Trăn vừa thấp thỏm lại vừa cảm thấy mới mẻ, thử học cách làm sao giúp người ta mai mối.

Những kết duyên sư lợi hại sẽ dùng pháp thuật liên hệ duyên phận giữa hai bên với nhau để gia tăng xác suất kết duyên thành công. Còn Nhan Trăn là kẻ mới hành nghề, chỉ có thể tự mình tìm tòi, thậm chí là tự mình ra tay. Nhan Trăn như người vừa được công tác tư tưởng, tràn đầy nhiệt tình cách mạng nhưng không lâu sau đã bị hiện thực vùi dập — nhiệt tình của cậu với chút pháp thuật mèo cào mới học vội học vàng khiến cậu còn bận rộn hơn.

“Cậu từng viết thư tình chưa?” Chỏm tóc ngốc của Hồ Nhất Loát Nhi lắc lư trước mặt khiến cậu nhìn đến ngẩn cả người.

Nghe đến vấn đề này, Nhan Trăn trả lời theo phản xạ: “Chưa từng.”

Hồ Nhất Loát Nhi bắt đầu cảm thấy cậu không đáng tin: “Vậy cậu còn bắt tôi viết!!”

“Suỵt! Đây là thư viện đó.” Nhan Trăn bịt miệng hắn. “Vậy nên tôi mới đưa cậu tới để học hỏi thêm đó?”

Hồ Nhất Loát Nhi: “…”

Đại học H mà Nhan Trăn đang theo học dù là một trường đại học tổng hợp trọng điểm, nhưng khoa học và kỹ thuật mới là chuyên ngành được đầu tư nhiều hơn. Là một dân kỹ thuật tiêu chuẩn chỉ được một trăm lẻ mấy điểm ngữ văn trong kì thi tuyển sinh đại học và cũng chưa yêu đương bao giờ, Nhan Trăn căn bản không có cơ hội mở khoá kỹ năng tình cảm.

Lúc này cậu đang đứng trước một giá sách, trên giá nào là “Bí mật nhỏ để nâng EQ lên 100”, “Làm sao để trở thành một người có khí chất” vân vân, căn bản không thấy bất kỳ một cuốn sách tình yêu hay tập thơ tình nào cả.

Hồ Nhất Loát Nhi chán đến nỗi biến về nguyên hình, quẫy đuôi trên giá sách: “Chưa xong nữa hả…?”

“Lát qua bên kia tìm xem.” Nhan Trăn tìm thấy mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, tiện tay lật xem mấy trang, lúc ngẩng đầu phát hiện đuôi của Hồ Nhất Loát Nhi đang vung vẩy trước mặt mình bèn tóm chặt lấy: “Không được hiện nguyên hình ở chỗ này!”

Hồ Nhất Loát Nhi cọ lông biểu đạt sự bất mãn. Nhan Trăn hối thúc hắn: “Mau xuống, nhỡ bị người khác thấy thì sao?”

Hồ ly cũng không vội vã nhảy xuống, trái lại còn chạy sang một giá sách khác. Trái tim thủy tinh của Nhan Trăn bị hắn doạ vỡ nát, vừa đuổi theo vừa thấp giọng gọi: "Hồ Nhất Loát Nhi!”

Cậu nhanh tay lẹ mắt túm Hồ Nhất Loát Nhi xuống, bịt miệng hắn lại. Hồ Nhất Loát Nhi rầm rì dùng chân đạp cậu, Nhan Trăn sợ bị cào trầy da, cau mày buông miệng hắn ra. Hồ Nhất Loát Nhi ồn ào: “Làm gì thế hả! Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy.”

Nhìn thấy ai? Nguyên Hoa? Nhan Trăn víu giá sách thò đầu ra ngóng, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Nguyên Hoa ở phía trước cách đó không xa. Đứng bên cạnh hắn còn có một nam sinh khác có vóc người cao gầy, Nhan Trăn mơ hồ nhớ ra đây là bạn tốt của Nguyên Hoa, hai người ngày thường đều như hình với bóng.

“Tôi cũng muốn nhìn…”

Hồ Nhất Loát Nhi vẫn duy trì hình hài hồ ly, liều mạng chen đầu ra khỏi càng kẹp của cậu. Nhan Trăn cũng định hơi thả hắn ra một chút, không ngờ Nguyên Hoa đột nhiên quay đầu, cậu sợ đến mức lập tức nhảy lùi về sau. Sau một lát lại thấy cái đuôi của Hồ Nhất Loát Nhi vẫn lộ ra bên ngoài bèn tức tốc kéo cả đuôi về.

Lúc này một nam sinh khác đúng lúc từ bên kia của giá sách vòng qua, va vào Nhan Trăn đang ôm hồ ly, ánh mắt dính chặt trên người Hồ Nhất Loát Nhi. Nhan Trăn thầm hô không ổn, lập tức nói: “Đây là đồ chơi thôi.”

Mắt nam sinh lộ vẻ hoài nghi.

Nhan Trăn bày gương mặt vô tội chậm rãi rời đi, may mà Hồ Nhất Loát Nhi lúc này lại rất phối hợp, thật sự giống như đồ chơi, yên lặng để cậu ôm. Đi qua vài giá sách, Nhan Trăn quay đầu nhìn lại, thấy cái người kia không đi cùng hướng với mình mới thở phào vuốt ngực.

Cậu nhanh chóng quên đi khúc dạo ngắn này, tâm tư chuyển sang chuyện khác. Mới vừa rồi, cậu với Nguyên Hoa hình như đã chạm mắt nhau.

Nhan Trăn ôm ý nghĩ như vậy, lòng hơi hơi vui, cúi đầu nhìn hồ ly rồi lại cảm thấy ưu sầu.

Nguyên Hoa vẫn nhìn chằm chằm nơi người kia biến mất, trùng hợp ghê, hai ngày nay đều gặp anh ta.

Biết đâu lại không phải trùng hợp?

“Mày nhìn gì vậy?” Hứa Bạch Thuật cũng nhìn thoáng về phía sau. “Thấy gì à?”

Nguyên Hoa thu lại tầm mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Không có gì, mày có nghe nói đến Nhan Trăn không?”

“Nhan Trăn?” Hứa Bạch Thuật lắc đầu: “Không biết.”

Nguyên Hoa buông mắt: “Gần đây nghe được vài chuyện của anh ta, có người nói anh ta là gã trai hư, nam nữ đều chơi, trước đó còn có đối tượng là nam sinh.”

Hứa Bạch Thuật lộ ra biểu cảm không dám gật bừa.

“Mặc dù là trai hư, nhưng mặt cũng rất đẹp, nữ sinh trường chúng ta đều gọi anh ta là ‘Nhan Như Ngọc’.”

“Sao đột nhiên lại nói chuyện này với tao?” Hứa Bạch Thuật khó hiểu hỏi.

Nguyên Hoa kéo ghế dựa ngồi xuống, cười cười không nói.

Bởi vì hắn dường như bị anh trai hư này theo dõi.

***

Nhan Trăn kéo theo Hồ Nhất Loát Nhi đã biến lại thành người chạy như bay đến tầng một, tầm mắt của hồ ly lập tức bị thu hút bởi mấy cái máy tính sử dụng miễn phí.

“Đó là máy tính?” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Tôi muốn chơi.”

Mặc dù mới tỉnh không bao lâu, lại bị giam trong liên minh nhưng năng lực tiếp nhận của Hồ Nhất Loát Nhi mạnh, hắn ẩn núp trong đám người một khoảng thời gian đã học được cách thức sinh tồn của người thường, lên mạng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhan Trăn cũng muốn thuận tiện lên mạng tra một chút, vì thế ngồi xuống chiếm một máy, Hồ Nhất Loát Nhi đi tới một máy khác.

Thông tin trên internet phong phú đa dạng mà cũng tạp nham. Nhan Trăn tra baidu ra một đống lời tâm tình quê mùa, câu sau sến hơn câu trước. Những mẫu thư tình thì hoặc giống như thiếu nữ tư xuân, hoặc rất đơn giản thẳng thừng, hoặc vô cùng hàm xúc. Nhan Trăn ngáp một cái, nếu để Hồ Nhất Loát Nhi xem được thì toi mất.

Nhan Trăn đi qua xem tiến độ của Hồ Nhất Loát Nhi, vậy mà phát hiện vai hắn đang run rẩy giống như đang khóc.

“Sao thế?” Nhan Trăn sợ hết hồn, vỗ vai hồ ly rồi đưa mắt nhìn màn hình máy tính, vô thức đọc dòng chữ nhìn thấy: “Kiến Bắc Thành, anh thật ác độc…”

Nhan Trăn: “…”

Cậu nhanh chóng đóng trang web lại, Hồ Nhất Loát Nhi vừa lau nước mắt vừa nói: “Cậu làm gì zậy?”

“Cậu mới làm gì đó!” Nhan Trăn chống nạnh: “Chúng ta đang làm chính sự!”

Hồ Nhất Loát Nhi nức nở: “Vai nữ chính thê thảm quá mà, hức hu hu…” Nói xong còn kéo áo Nhan Trăn để lau nước mắt.

Nhan Trăn ghét bỏ kéo tay hắn ra.

Nghiên cứu nửa ngày, Nhan Trăn cảm thấy hiệu suất thực quá thấp. Nhân lúc bạn cùng phòng đã ra ngoài, cậu dựng luôn một tấm bảng đen nhỏ trước mặt Hồ Nhất Loát Nhi, dùng đũa thay thước kẻ chỉ lên bảng, Hồ Nhất Loát Nhi ngồi thẳng sống lưng nhìn cậu, biểu cảm của cả hai đều cực kỳ nghiêm túc cứ như đang mở đại hội quốc tế.

“Đầu tiên…” Nhan Trăn đẩy cặp kính mượn của bạn cùng phòng: “Để cậu ấy cảm nhận được sự chân thành của cậu, hãy truyền đạt tình cảm của cậu cho cậu ấy.”

Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Vậy không phải rất đơn giản sao? Tôi biết viết thế nào rồi.”

Nhan Trăn nhìn bộ dáng ưỡn ngực của hắn, miễn cưỡng gật đầu: “Thứ hai, cậu nên đổi tên.”

“Vì sao?” Hồ Nhất Loát Nhi không vui: “Cậu có thành kiến gì với tên của tôi!!”

“Nếu tôi nhận được thư tình của một người tên Hồ Nhất Loát Nhi…” Nhan Trăn chọc nhẹ đầu đũa vào cằm mình: “Tám phần mười sẽ cho rằng có người muốn chọc ghẹo mình.”

Hồ Nhất Loát Nhi chuyển động con ngươi đen láy, đồng ý: “Được.”

“Dùng cái tên nào hay hay tí, khiến cậu ấy có ấn tượng tốt với cậu.” Chờ Hồ Nhất Loát Nhi đề bút bắt đầu viết, Nhan Trăn lại dặn dò.

Đôi tai to của Hồ Nhất Loát Nhi hiện ra, tự động cụp lại bịt kín lỗ tai: “Đã biết đã biết, cậu phiền quá.”

Tính cách kém thế này, về sau sống chung kiểu gì. Nhan Trăn nhìn Hồ Nhất Loát Nhi cắn cán bút, như bà mẹ già mà lo lắng cho tương lai của Nguyên Hoa.

Viết thư tình xong, Hồ Nhất Loát Nhi lại không cho Nhan Trăn xem. Càng không cho xem, Nhan Trăn càng ruột gan cồn cào muốn biết nội dung, cậu lộ ánh mắt trông chờ: “Thật sự không cho xem ư, nếu cậu làm hỏng việc cũng đừng trách tôi đó.”

Hồ Nhất Loát Nhi vẫy đuôi: “Đừng cọ nữa, đưa tôi đến gặp cậu ấy đi.”

Bọn họ đi đến sân vận động mà đội bóng rổ thường luyện tập, Nhan Trăn chỉ về phía cửa sổ đối diện nói: “Bình thường vào thứ tư, đội bóng rổ sẽ tập hợp lúc năm rưỡi, nơi ấy là phòng nghỉ ngơi của bọn họ.”

Hồ Nhất Loát Nhi giật chỏm tóc ngốc, ngửa đầu hỏi: “Sao cậu biết rõ thế?”

Nhan Trăn: “…” Cậu không thể thừa nhận mình đã thăm dò hoạt động một tháng sau của đội bóng rổ từ trước vì sùng bái nam thần đâu.

Tuy hiện tại đã biết nam thần chỉ có sáu múi cơ bụng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của cậu đối với nam thần — chỉ ảnh hưởng một chút xíu xiu thôi.

“Chúng ta trực tiếp vào thôi.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Thừa dịp bọn họ không có ở trong, chúng ta xuyên tường vào.”

Nhan Trăn quan sát xung quanh một lát, cảm thấy như vậy cũng được. Lần trước cậu từng trốn trong phòng nghỉ ngơi, biết tủ đồ của Nguyên Hoa là tủ nào.

Bọn họ giống như ăn trộm chạy đến bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Hồ Nhất Loát Nhi đột nhiên ôm cậu, có vẻ là muốn đưa cậu vào cùng. Nhan Trăn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này, cả người nhẹ bẫng như biến thành một mảnh giấy. Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, bọn họ đã ở bên trong phòng.

“Đỉnh ghê!” Nhan Trăn cũng chỉ là một người thường nên không khỏi có chút kích động. Cậu túm lấy tay Hồ Nhất Loát Nhi muốn nói thêm gì nữa, ở trong này vốn chỉ có hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện âm thanh của một người khác.

“Haha, quả nhiên là hồ yêu.”

Nhan Trăn: “?”

Hồ Nhất Loát Nhi bên cạnh biến sắc, giật mũi, ấn Nhan Trăn lại, nói: “Cậu đứng yên đây.”

Nói xong câu đó, hắn bèn chạy ra ngoài, bỏ lại Nhan Trăn đứng một mình tại chỗ cũ trợn mắt há mồm.

Này này này … Nhan Trăn nhìn bức thư tình trên tay: “Làm gì với thứ này đây?”

Đồng hồ ở trên tường cho biết chỉ còn năm phút nữa là đến năm rưỡi, Nhan Trăn có hơi sốt ruột, nghĩ nhanh chóng giúp Hồ nhất Loát Nhi làm xong là được.

Cậu mở ngăn tủ của Nguyên Hoa, vì lo lắng mà khẽ liếm môi. Ai biết vừa mở ra đã nghe thấy tiếng chìa khoá ở bên ngoài.

Nhan Trăn không trốn kịp, mặt trắng bệch đối diện với Nguyên Hoa vừa mở cửa đi vào.

“….”

“….”

Nguyên Hoa nâng mày, dừng mắt trên bàn tay đang mở tủ của Nhan Trăn. Nhan Trăn như bị lửa đốt đẩy cánh cửa trở về.

“Này, đây là…” Mặt Nhan Trăn đỏ như mông khỉ, cậu nghĩ thầm hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát thẳng thắn: “Kỳ thực, tôi giúp người khác tới đưa thư tình cho cậu…”

Nguyên Hoa nhận lấy thư tình, trên mặt hiện bốn chữ to: Quả nhiên là thế.

Hắn nhìn Nhan Trăn, mở thư ra. Cái gọi là “thư tình” chỉ có một hàng chữ bên trên: Gió xuân mười dặm, không bằng ngủ với người.

Kí tên là Nhan Như Ngọc.