Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 20



Editor: Niêm Hoa

Chương 20.

Tình huống có chút lúng túng, nhưng xử lý cho xong việc quan trọng hơn. Nhan Trăn đỡ trán: “Anh nhận ra mình làm sai là tốt, sau đó trả lại trong sạch cho tôi là được.”

Nhan Cường như được đặc xá, nói cảm ơn xong thì vui vẻ lủi mất.

Hoa Minh Vũ không hiểu tình hình, cứ ngỡ mình chưa tỉnh ngủ, vì vậy lại lăn xuống giường ngủ tiếp.

“Ban đầu tôi cảm thấy gã vô cùng đáng tin cậy, còn luôn miệng gọi gã là anh Cường.” Nhan Trăn nhớ lại quá khứ từng trải, hận không thể trở về cho mình vài cái tát.

Lại nghĩ đến, lúc trước cậu thấy Nguyên Hoa dịu dàng đẹp trai cũng chắc chắn rằng hắn là người tốt, hiện tại mới phát hiện trai đẹp trên thế giới này đều cặn bã như nhau. Cậu hận đến nghiến răng, vỗ mặt mình: “A a a, mình và mẹ đều như nhau, đều không có mắt nhìn đàn ông, cũng đâu phải không biết mười tên đẹp mã thì có chín tên đểu cáng đâu!”

Hồ Nhất Loát Nhi nhảy lên chân cậu, dùng đuôi cọ cánh tay cậu: “Thế nào là đểu cáng?”

“Là những kẻ đùa bỡn tình cảm nhưng không muốn chịu trách nhiệm ấy.”

Hồ Nhất Loát Nhi hưng phấn nói: “Vậy không phải giống tôi trước đó sao?”

Nhan Trăn: “…”

Đây đâu phải chuyện đáng để tự hào đâu?

Tối hôm qua cậu quên mất trả lời tin nhắn của Nguyên Hoa, sau đó Nguyên Hoa lại gửi thêm ba tin nữa. Thứ nhất: “Không trả lời sao”, tin thứ hai thì là một biểu cảm “Oan ức”, cuối cùng là câu “Ngủ ngon”.

Hắn kiên nhẫn như vậy khiến Nhan Trăn có hơi áy náy. Cậu không thể nói là mình quên mất được, đành phải tạm thời bịa ra: Tối qua ngủ sớm.

Một lý do qua loa như thế, ngay cả bản thân Nhan Trăn cũng không muốn tin, cậu để điện thoại xuống, bế Hồ Nhất Loát Nhi lên rồi ra ngoài.

Hôm nay là ngày cậu phải đi làm thêm, làm thêm có khổ mấy cũng không thể chê tiền được. Hồ Nhất Loát Nhi bị cậu nhét vào balo mang theo đến trường, cả đoạn đường đi đều rất thành thật, ở trong túi ngủ một giấc.

Cậu và Lý Canh Dần vẫn duy trì liên lạc qua mạng, mà Lý đạo trưởng trong phần tin nhắn cũng vô cùng ít nói.

Y chỉ gửi hai tin, một là Uông Dịch thực sự đã xuất hiện, hai là bây giờ không phải thời cơ bắt gã, y đang đợi Uông Dịch buông lỏng cảnh giác vào đêm nay.

Nhan Trăn thể hiện mình rất yên tâm với năng lực của Lý đạo trưởng, đồng thời hỏi xem có cần cậu góp chút sức mọn không.

Lý Canh Dần: Giúp tôi trông coi cậu ta cho tốt là được.

Sau một lát lại thêm một câu: Cảm ơn nhiều.

Cái cụm “cảm ơn nhiều” này cứ như không coi bản thân là người ngoài ấy.

Nhan Trăn không kịp chuẩn bị hốc phải một bát đường ngọt, rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của mấy người đu CP, hận không thể dí đầu cho hai người kết hôn luôn.

Mà ở sân bóng rổ đằng kia, Nguyên Hoa nhớ lại tình cảnh tối qua, liên tưởng đến thái độ của Nhan Trăn, luôn cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

Cụ thể là sai chỗ nào, hắn không thể nói rõ ra được.

Một người có thể biểu hiện ra hai bộ mặt hoàn toàn khác biệt như vậy sao? Hay là…

Hắn ôm bóng đứng giữa sân, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Lẽ nào anh ta có nhân cách phân liệt?”

Hứa Bạch Thuật đang chuẩn bị kèm hắn mờ mịt hỏi: "Gì cơ?”

“Thôi, thế nào cũng được.”

Chờ hắn lẩm bà lẩm bẩm xong, Hứa Bạch Thuật đã cướp được bóng từ tay hắn, truyền cho những người khác.

“Lúc huấn luyện mày ngơ người gì thế!” Hứa Bạch Thuật gọi hắn qua nói chuyện riêng: “Dù là giải hữu nghị nhưng cũng được tài trợ, hơn nữa người mày thích đến xem thi đấu, lúc đó mà thua không sợ mất mặt sao?”

Chỉ cần Nhan Trăn tới xem, Nguyên Hoa đã cảm thấy mình không thể thua, tự tin này đương nhiên phải có. Mà Hứa Bạch Thuật ăn mềm không ăn cứng, hắn cũng không ương ngạnh, cúi người: “Là tao không đúng, không có lần sau.”

Hứa Bạch Thuật giận một lát đã được xoa dịu: “Ừ, biết là tốt.”

Vốn có đồng đội định qua hóng hiện trường cãi nhau của đôi trúc mã, thấy vậy đều ngạc nhiên.

Hoa Minh Vũ đưa nước đến cho mọi người xong, ngồi ở cạnh Nguyên Hoa nghỉ ngơi. Nguyên Hoa nhân cơ hội hỏi: “Cậu cảm thấy Nhan Trăn là người như thế nào?”

Độ công kích của vấn đề này quá mạnh, trong tiềm thức Hoa Minh Vũ đã coi mình là cha vợ Nguyên Hoa, lòng biết đây là con rể tương lai đang khảo sát phẩm hạnh khuê nữ nhà mình, vì vậy quyết đoán trả lời: “Nam sinh đáng yêu nhất tôi từng gặp!”

Tất nhiên là đáng yêu, Nguyên Hoa cảm thấy câu này là lời thừa, hỏi trực tiếp: “Ý của tôi là, bình thường các cậu có nhận ra không, có lúc anh ta cứ như đột nhiên biến thành người khác ấy?”

Chuyện này hình như có thật, Hoa Minh Vũ nhớ đến những thay đổi không rõ của Nhan Trăn trong thời gian này, gật đầu thừa nhận.

Thật vậy à? Nguyên Hoa nâng cằm trầm tư, thật sự có kiểu nhân cách phân liệt thần kỳ vậy?

Hoàn cảnh trở nên phức tạp thế này, khiến người ta càng muốn tìm hiểu hơn.

Buổi tối tám giờ, Nguyên Hoa ôm chút hi vọng nhỏ bé, ngồi trên ghế lau bóng. Thậm chí hắn còn lau cả bóng của Hứa Bạch Thuật, lau đến mức sắp mài bóng rổ thành bóng bầu dục luôn rồi, mới chờ được Nhan Trăn khoan thai đến muộn.

Sắc mặt của cậu thoạt nhìn vẫn kém, Nguyên Hoa vội qua tiếp cậu, thấp giọng hỏi: “Hai hôm nay thân thể đều không khoẻ sao? Tôi còn tưởng anh vẫn còn giận nên nay sẽ không tới.”

Nhan Trăn nâng mặt, biểu cảm tựa hồ có chút khiêu khích: “Không phải tôi đã tới rồi à?”

Là cảm giác này, cảm giác khiến Nguyên Hoa thấy không giải thích được. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một xúc cảm, thậm chí hơi thở cũng như nhau, nhưng khí chất toát ra lại khác biệt.

“Kỳ thực nếu anh thấy không khoẻ có thể nói với tôi một tiếng, không cần bạc đãi bản thân mà chạy tới đây.”

Lúc hắn nói lời này, phát hiện kỳ thực hắn cũng không để tâm đến lời mình nói, thật kỳ quái, hắn rõ ràng nói với Nhan Trăn rất chân thành, nhưng tựa hồ cũng không quá để ý.

“Không được, Nguyên Hoa, tôi không đợi được nữa…” Nhan Trăn như người không xương, ngã vào lồng ngực Nguyên Hoa, cánh tay thuận thế treo trên cổ hắn.

“Không đợi được cái gì?” Nguyên Hoa thuận miệng trêu: “Không đợi được muốn yêu đương với tôi?”

Nhan Trăn nghiêng đầu, kề sát môi hắn, nhìn thẳng mắt hắn nói: “Được.”

***

Nhan Trăn ôm Hồ Nhất Loát Nhi, ngồi trên bàn bóng bàn ngắm sao.

Bọn họ uống nước có ga, nhấp từng ngụm. Nhan Trăn nhìn mặt trăng hôm nay tròn hơn một lần, chợt nảy ra ý: “Cậu nói xem, Hằng Nga trên cung trăng có phải cũng gầy gầy mập mập với nó không?”

“Tôi chưa từng thấy Hằng Nga, nhưng tổ bà của ta nói, Hằng Nga mà các người hay nói tới, kỳ thực là thỏ ngọc tinh.”

“Thế ư?” Nhan Trăn lần đầu nghe giả thuyết này, cực kỳ ngạc nhiên.

“Toàn là nói mò thôi, đã có ai từng thấy đâu, nói bậy nói bạ cũng có người tin.” Hồ Nhất Loát Nhi bày ra vẻ ‘bách hiểu sinh’, “Nghe nói bà còn viết một quyển sách, tên là [Luận về cách phụ nữ độc lập thành công].”

Nhan Trăn: “…”

Thao tác này đúng là làm người ta nghẹn thở.

“Sao tôi cảm thấy trăng hôm nay hơi là lạ? Giống như mọc lông ý, ánh sáng có chút hư ảo.”

“Có sao?” Hồ Nhất Loát Nhi lúc này mới cẩn thân xem xét mặt trăng, sắc mặt thoáng đổi: “Không ổn!”

Nhan Trăn bị hắn doạ trượt khỏi bàn: “Sao vậy?”

“Chúng ta đi xem đạo sĩ thúi, có lẽ tối nay sẽ không hành động thuận lợi được!”

Ngay trong nháy mắt, Hồ Nhất Loát Nhi phá cấm chế trên người, thân thể hồ ly to lên gấp mấy lần, bằng một chú chó cỡ lớn. Nhan Trăn trèo trên lưng hắn, Hồ Nhất Loát Nhi liền lao vút lên không trung bay lên trời cao, hóa thành một cái bóng, thoáng cái đã mất tăm.

Bọn họ gần như dịch chuyển tức thời đến sân vận động chính, bốn phía vẫn là một mảnh tối đen, tĩnh mịch nặng nề khiến người sợ hãi. Tiếp tục đi về phía trước, có thể nghe thấy tiếng kiếm va chạm cắt qua không khí, leng keng làm lông mao cả người đều dựng lên. Nhan Trăn lần đầu gặp phải thế trận này, chân hơi nhũn ra không đứng thẳng được.

“Nhanh đi cứu Nguyên Hoa!” Hồ Nhất Loát Nhi bỏ lại một câu như vậy, sau đó lao vào trong bóng tối.

Nhan Trăn đứng ngoài kết giới, hoảng hốt nói: “Cứu kiểu gì chứ!”

Dù sao cũng tốn công học hành, cậu lần mò mãi cũng tìm thấy cửa vào kết giới, sau khi xuyên qua, vừa vặn nghe thấy Uông Dịch đang gầm thét: “Long Hổ Sơn các người không phải luôn xưng là quân tử sao! Vậy mà hiện tại lại dùng thủ đoạn thấp hèn này!”

“Có lòng chính trực là được, quân tử không thể trừ yêu.” Lý Canh Dần lạnh lùng nói.

Khí đen dần dần tản đi, Nhan Trăn mới nhìn rõ được tình hình bên trong. Lý Canh Dần đứng trên không trung, tay cầm trường kiếm không dám động, Hồ Nhất Loát Nhi nhe răng trợn mắt ngồi xổm trên một cành cây, đôi mắt đỏ lừ. Mà đối diện bọn họ, là hình dáng của cậu. Cả người ‘Nhan Trăn’ toả ra khí lạnh, tay bóp trên cổ Nguyên Hoa, một chàng trai mét chín lúc này đang gục đầu, không có sinh khí bị người khác giữ làm con tin.

Nhan Trăn hoảng hốt, tên yêu quái này đúng là dùng hình dạng của cậu để hại người!

Chỉ là, sao gã có thể lừa được Nguyên Hoa?

“Cùng là hồ tộc, lại cam tâm giúp sức cho kẻ địch.” Uông Dịch liều mạng dùng ngôn ngữ công kích Hồ Nhất Loát Nhi: “Đúng là bôi nhọ hồ tộc, là sự sỉ nhục của hồ tộc!”

Kẻ ngu cũng nhìn ra gã đang kéo dài thời gian, Nhan Trăn dù sốt ruột nhưng cũng không dám nhúc nhích.

Bản lĩnh của Hồ Nhất Loát Nhi không lớn nhưng khí thế không hề nhỏ: “Chết đến nơi rồi kiêu căng, có bản lĩnh chúng ta một đấu một, xem Hồ đại gia làm sao cắn chết mi!”

Uông Dịch không để ý tới lời khiêu khích này, trái lại Lý Canh Dần lại vọt tới che trước người hắn, nhẹ nhàng chậm rãi lại kiên định nói: “Nhất Loát, lui ra.”