Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 27



Editor: Niêm Hoa

Chương 27.

“Chúng ta không phải đang hẹn hò sao?!”

Thế giới của Nguyên Hoa như bị đảo lộn, gì mà cây cỏ, hoa lá, tình cảm yêu đương, rối thành một vò, khiến hắn vô cùng chật vật. Ký ức trước kia khi Nhan Trăn đột nhiên đến tìm đến hắn, tỏ tình với hắn, nói thích hắn, bỗng nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như hắn chỉ đang nằm mơ.

Rốt cuộc tại sao hắn lại thích Nhan Trăn, hắn không nói rõ được.

Sáng sớm hôm đó tỉnh lại, hắn thấy Nhan Trăn đang ngủ, rất tự nhiên tiếp nhận bọn họ đã ở bên nhau, đồng thời càng ngày càng thích Nhan Trăn.

Nhưng người bị hắn chất vấn tựa hồ còn kinh ngạc hơn, Nhan Trăn dùng giọng điệu tương tự đáp lại hắn: “Chúng ta hẹn hò lúc nào cơ?!”

“…”

Nguyên Hoa không dám tin nắm chặt vai cậu, muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên lại nghẹn lại, vô lực buông lỏng ra.

Nhan Trăn thoát khỏi ràng buộc, cả người ở trạng thái hoảng hốt, không dám nhìn thẳng hắn, cũng không dám nói lời nào.

Đến giờ cậu mới hiểu được nguyên nhân tại sao Nguyên Hoa luôn biểu hiện kỳ quái như vậy.

Mỗi một động tác, như vò tóc, còn vài cử chỉ thân mật nhỏ, ngữ khí và cả ánh mắt, đều là những hành động khi yêu nhau mới làm!

Nhan Trăn không thể không khâm phục thần kinh thô của mình, rõ ràng đến như vậy, cậu lại không phát hiện ra!

Cũng có thể cậu đã nhận ra, nhưng lại theo bản năng không muốn thừa nhận.

Biểu cảm của Nguyên Hoa thoạt nhìn cũng không hơn gì, có lúng túng, có ảo não, có nghi hoặc, còn có không cam tâm. Trong lòng Nhan Trăn dần dần hổ thẹn, cậu cũng không biết sao ký ức của Nguyên Hoa lại loạn thành như vậy, nhưng để xảy ra tình huống này, nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là do cậu.

“Anh không nói đùa chứ?” Nguyên Hoa hít sâu một hơi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư? Hay là anh đang chơi trò thật hay thách?”

Nhan Trăn chưa từng rơi vào tình huống như nào bao giờ, cậu thấy rất có lỗi, bởi vì không cần biết cậu giải thích thế nào, cuối cùng vẫn giống như đang đùa giỡn tình cảm của Nguyên Hoa. Cậu hoàn toàn không có cách giải quyết, không ngờ pháp thuật của Lý Canh Dần gây ra phiền phức lớn như vậy, còn không bằng tiêu trừ hết ký ức đi.

“Cậu, cậu lại…” Nín nửa ngày, Nhan Trăn chỉ nghẹn ra một câu: “Cậu ngẫm kĩ lại đi? Nói không chừng kỳ thực không có chuyện đó đâu?”

Nguyên Hoa lâm vào hỗn loạn, hắn ôm đầu, giọng điệu không tốt: “Ý anh là, tôi tự mình ảo tưởng?”

Đúng là do cậu nghĩ ra đó! Nhan Trăn khóc không ra nước mắt.

“Cậu thực sự nhớ, là tôi… nói muốn hẹn hò với cậu sao?” Động tác và ngữ khí của Nhan Trăn đều cẩn thận từng li từng tí một, rất sợ mình nói câu nào làm tổn thương Nguyên Hoa, dáng người hắn cao lớn, muốn đánh cậu thì như đánh gà con thôi, cậu đánh không lại.

Nguyên Hoa trầm mặc, hắn nhìn Nhan Trăn, cảm xúc trong cái nhìn này khiến ‘gà con’ run lẩy bẩy, cả người nổi da gà.

“Tóm, tóm lại là, tôi biết cậu đang hiểu lầm điều gì! Không phải cậu sai! Là lỗi do tôi!” Nhan Trăn chỉ lo một giây sau hắn sẽ vung nắm đấm lên: “Nhưng tôi có nói ra lý do cậu cũng sẽ không tin! Nếu cậu thực sự không thể tha thứ được, thì, thì, thì cứ coi tôi là một tên khốn nạn… đấm tôi một đấm! Chỉ cần cậu hả giận!”

Cậu vừa dùng hai tay che mặt, vừa nói ra loại lời nói khiến người ta muốn đánh, Nguyên Hoa vốn nên chết tâm lại mềm lòng, lại còn cảm thấy cái vẻ sợ sệt này của cậu cũng rất đáng yêu.

Biến con mẹ nó đi, hắn đúng là điên mà.

“Lý do gì mà tôi không thể tin.” Nguyên Hoa khe khẽ thở dài: “Nói nghe xem.”

Nhan Trăn lộ ra một con mắt từ trong kẽ tay: “Hả?”

Bọn họ ngồi trên ban công của sân vận động chính, gió rất to. Hứa Bạch Thuật gọi điện thoại tới một lần, bị Nguyên Hoa ứng phó vài câu rồi cúp máy, sau đó ban công lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh lúng túng.

Nguyên Hoa nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Nhan Trăn, rồi chuyển tầm mắt đi: “Anh giải thích xem.”

Nhan Trăn cấp tốc sắp xếp đầu đuôi câu chuyện một lượt, sau đó bắt đầu kể kại: “Nói ra thì rất dài dòng…”

“Nói tóm gọn.” Nguyên Hoa nghiêng đầu, như muốn nghe, lại như không muốn nghe.

“Cậu tin trong thế giới này có yêu quái không?” Nhan Trăn hỏi.

Nguyên Hoa mặt không thể tin nghiêng đầu nhìn cậu: “Cái gì?” Chẳng lẽ còn muốn bịa chuyện à?

“Cậu xem.” Nhan Trăn nhụt chí: “Tôi đã nói cậu sẽ không tin mà.”

“Không, anh nói đi, tôi nghe đây.”

Nhan Trăn kể lại từ việc sao mình lại gặp yêu quái, rồi trở thành kết duyên sư, Nhan Cường sao lại thẹn quá hóa giận cắn ngược lại cậu, Uông Dịch ngụy trang thành hình dáng của cậu hại người trong trường, thậm chí dùng hình dạng của cậu đi lừa Nguyên Hoa, từng việc từng việc kể hết cho Nguyên Hoa nghe. Câu chuyện được kể sống động y như tiểu thuyết, khiến Nguyên Hoa tưởng tượng ra rất nhiều điều.

“Đại khái là vậy.” Nhan Trăn nói: “Mỗi lời tôi nói đều là thật, tuyệt đối không dối trá.”

Biểu hiện của Nguyên Hoa giờ khắc này cực kỳ đặc sắc, rõ ràng là vẻ mặt không tin tưởng.

Điều này có thể hiểu được, bất kỳ một người bình thường nào đều không thể tin được những chuyện này, nếu như đổi lại là Nhan Trăn, cậu nhất định sẽ cảm thấy mình đang bịa chuyện.

“Nếu cậu không tin.” Nhan Trăn không ôm hy vọng gì: “Tôi có thể…”

“Không cần.” Nguyên Hoa bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói chán nản. “Mấy điều này kỳ thực cũng không quan trọng, nói nhiều như vậy, anh thực ra…. không hề thích tôi?”

“Có thích cậu, nhưng không phải loại thích kia.” Nhan Trăn liếm môi, sốt ruột muốn giải thích: “Là loại…”

“Thích mặt của tôi, đúng không?” Nguyên Hoa tự giễu nói.

Ầy, cái này thì cậu nhớ rõ quá đấy.

“Không chỉ vì mặt, khi cậu chơi bóng rất đẹp trai, rất có… mị lực, nói thế nào nhỉ, rất có sức hấp dẫn, nên là…”

Nhan Trăn không biết hôm nay mình đã dùng bao nhiêu dấu chấm lửng, càng giải thích càng thấy vô lực, lành làm gáo vỡ làm muôi nghĩ, vẫn nên để Nguyên Hoa đánh cậu một trận còn hơn.

Hai người lại trầm mặc, Nguyên Hoa nhìn phương xa, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề rất triết lý nào đó. Nhan Trăn cảm thấy hắn có khi đang nghĩ nên dùng cách nào đánh cậu đến phải gọi mẹ, chứ không phải đang suy nghĩ tối nay ăn gì đâu.

Trầm mặc giằng co năm phút đồng hồ, Nhan Trăn bắt đầu thấy đau mông, thay đổi tư thế.

“Cho nên ngay từ đầu, đều là do mình tôi nghĩ nhiều?” Nguyên Hoa trầm giọng nói: “Ngay cả thư tình anh cũng đưa nhầm, anh không hề chủ động muốn tiếp cận tôi, ngay từ đầu, đều do tôi tự ảo tưởng ra.”

Cũng khó cho hắn có thể ảo tưởng ra một hiểu lầm lớn như vậy, tuy sự thật rất tàn nhẫn, nhưng Nhan Trăn vẫn kiên trì trả lời: “…Ừm.”

Một chữ ngắn ngủn này khiến Nguyên Hoa bị đả kích không nhỏ, hắn cúi đầu, cuối cùng nhắm mắt lại. “Đi thôi.”

Trở lại sân bóng, những người khác đã đi hết, còn có Hoa Minh Vũ ở lại chờ các cậu, thấy người đã về, hóng hớt nói: “Thực ra không cần về sớm vậy, tớ có thể chờ chút nữa.”

Nhan Trăn hận không có cái lỗ nào cho cậu chui xuống, rất muốn che miệng cậu ta bảo đừng nói nữa, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tiêu Đại…hamster của tớ đâu?”

“À, đội trưởng Hứa bế theo rồi, bảo tớ nhắc cậu một tiếng. Trước khi đi đã đặt chỗ ăn mừng đêm nay rồi, tớ chờ các cậu về rồi chúng ta trực tiếp qua đó.”

Nguyên Hoa không nói một tiếng nào, vặn mở một chai nước, ngửa đầu yên lặng uống.

Hoa Minh Vũ phát hiện bầu không khí hơi lạ, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Tình hình thế nào?”

“Tôi nghe được đấy.” Nguyên Hoa nói.

Nhan Trăn: “…”

“Đi thôi.” Nguyên Hoa xách ba lô lên, tay đút túi, một bên lông mày nhếch lên: “Dẫn đường đi, Hoa công công.”

“Đến đây.” Thái độ của Hoa Minh Vũ rất linh hoạt: “Hai vị gia mời qua bên này.”

Nhan Trăn thở dài không tiếng động.

Tiệc ăn mừng vốn chẳng liên quan gì đến Nhan Trăn, nhưng hiện tại Tiêu Đại Hải lại ở chỗ Hứa Bạch Thuật, cậu không thể không qua.

Tiến vào phòng riêng, bên trong đều là thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, thanh xuân tràn trề, cực kì ầm ĩ.

Nguyên Hoa và cậu một trước một sau tiến vào, bầu không khí bên trong bèn sôi trào, lúc thì gọi Nguyên Hoa một tiếng người hùng, lúc thì gọi Nhan Trăn một tiếng chị dâu.

Hứa Bạch Thuật giải vây cho cậu: “Đừng ồn ào, Nhan Trăn xấu hổ rồi chạy mất thì phải làm sao?” Tiêu Đại Hải nằm úp sấp trên đầu anh, vô cùng gây sự chú ý.

Hoa Minh Vũ cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Trăn Trăn nhà chúng tôi da mặt mỏng, khuyên các cậu thiện lương chút nhé.”

Tình hình này càng khiến Nhan Trăn lúng túng, cậu không thể giải thích, nếu không sẽ khiến Nguyên Hoa mất mặt, vậy nên cũng chỉ đành yên lặng chịu đựng, còn theo lời mời của mọi người ngồi cạnh bên Nguyên Hoa.

Nguyên Hoa thấp giọng nói: “Không cần lúng túng, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”

Thái độ lạnh nhạt của hắn càng khiến Nhan Trăn khó chịu, đành phải gật đầu nói cảm ơn.

Lại nhìn bên phía Tiêu Đại Hải, hamster mập mạp đang nhảy xuống từ đầu Hứa Bạch Thuật, thuận thế lộn mèo một cái đáp xuống vai anh.

Nhan Trăn nói mình nên trở về rồi, Nguyên Hoa không miễn cưỡng, nhìn cậu rời đi.

Thái độ khác biệt này khiến tâm lý Nhan Trăn thấy chênh lệch, cậu không nói ra được câu còn tiếp tục làm bạn được không, chỉ có thể nghĩ, duyên phận chắc chỉ tới đây thôi. Tiêu Đại Hải chơi mệt rồi, nằm nhoài trên đầu cậu lúc lắc, đột nhiên hỏi: “Cậu thất tình hả?”

“Cậu mới thất tình.”

“Tôi không nhé.” Tiêu Đại Hải nói: “Tôi còn vừa rơi vào bể tình đây.”

Nhan Trăn biết hắn đang nói đến Hứa Bạch Thuật, lại nghĩ tới Hồ Nhất Loát Nhi lúc trước, không để ý lắm. Tiêu Đại Hải lại ra vẻ thi nhân, thâm tình nói: “Chỉ một cái liếc nhìn của em ấy, tôi đã biết, đây chính là định mệnh.”

Cả một đường hắn đều cảm khái, mãi đến tận lúc Nhan Trăn về tới ký túc xá, bảo hắn ngậm miệng.

Lúc đi vào toà nhà ký túc, bảo vệ nhìn chú chuột trên đầu cậu, không nói gì. Nhan Trăn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.

“Nhan Trăn.” Nguyên Hoa một chân chống đất, hiển nhiên là vừa mới dừng xe đạp: “Tôi có lời muốn nói với anh.”