Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 31



Editor: Niêm Hoa

Chương 31.

Cái tên này thật sự rất khó nghe.

Nhan Trăn và Tiêu Đại Hải thương lượng nửa ngày mà vẫn không thống nhất được ý kiến.

"Sao không thể tên là Tiêu Hướng Vinh? Nghe rất có sức sống mà?"

"Chẳng lẽ cậu không thấy cái tên đó rất không bình thường à?" Tiêu Đại Hải hùng hồn hỏi.

Nhan Trăn cạn lời: Tên bây giờ của cậu càng không bình thường đó! Có tự nhận thức bản thân không thế!

"Cậu có thấy tên Tiêu Minh Thương nghe rất ngầu không?"

Nhan Trăn đúng lúc ngăn cản ý nghĩ nguy hiểm của hắn: "Cậu tỉnh táo lại đi, cha mẹ cậu không phải mong cậu thành học giả sao? Giáo viên của cậu không dạy 'Thương' là có nghĩa gì ag? Sinh viên ngành kỹ thuật như tôi còn biết!"

"Nhưng tôi là học sinh kém mà! Học kém thì cần gì hiểu đâu!" Tiêu Đại Hải ưỡn ngực tự hào.

"Nhưng người nhà anh trai Bạch Thuật của cậu sẽ không thích cái tên thiếu văn hoá như vậy!"

Tiêu Đại Hải đành phải thôi.

Cuối cùng cũng không thể chọn được tên, Nhan Trăn từ bỏ, vỗ vỗ vai Tiêu Đại Hải: "Không cần gấp, từ từ khoai nó mới nhừ, dù gì bây giờ anh trai Bạch Thuật của cậu cũng đâu có ấn tượng với cậu, tên gì cũng không quan trọng, cậu ấy sẽ không quan tâm."

Tiêu Đại Hải: "..."

Chẳng giống an ủi gì cả.

Nghi thức kết duyên lần này dễ dàng hơn lần trước nhiều, bởi vì trong mấy tiết tự học dạo này, Nhan Trăn đều sẽ vẽ nháp trên giấy, mấy chi tiết nhỏ cũng thuộc lòng rồi.

Lần trước cậu không nghiên cứu sâu, giờ cậu đã được mẹ phổ cập cho, hiểu được một ít chi tiết nhỏ khi kết duyên.

Lần thứ nhất kết duyên, việc yêu quái và người có thể thành công buộc tơ hồng hay không chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố.

Một là vật dùng để kết duyên, nếu như chỉ là đồ đạc thì hiệu lực sẽ rất nhỏ không đáng kể. Còn nếu là tóc hay dịch thể thì hiệu quả sẽ tăng cường nhiều. Hai là tùy theo duyên phận của hai người, nếu như chú định vô duyên - ví dụ như một phía đã có người trong lòng - thì cho dù tìm tới kết duyên sư, cũng sẽ không hiện tơ hồng. Cầu duyên phải cầu từ tâm, nếu như không chân thành, nguyện vọng cũng sẽ không thành.

Đôi khi cũng có trường hợp tơ hồng không nối nhưng vẫn có thể ở bên nhau.

Nhan Trăn hỏi có thể giải trừ tơ hồng hay không, mẹ cậu cho đáp án là không thể. Nhưng bà cũng nói, tuy rằng không thể cưỡng chế giải trừ, nhưng dù gì tơ hồng cũng là do người dùng pháp thuật dẫn dắt, bởi vậy có thời gian hạn chế. Trong vòng nửa năm, nếu như hai bên không ở bên nhau, tơ hồng sẽ từ từ nhạt phai, cuối cùng biến mất.

Tơ hồng xuất hiện sẽ tạo nhiều cơ hội cho hai bên, nhưng biết nắm bắt cơ hội hay không, phải xem cá nhân từng người.

Tiêu Đại Hải đứng giữa mắt trận, bất an hỏi: "Sẽ thành công chứ?"

Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, Nhan Trăn dùng ngữ khí đã trải đời nói: "Xem duyên phận thôi."

Trận pháp đột nhiên sáng lên, không giống với lần đó của Hồ Nhất Loát Nhi, bởi vì yêu lực của Tiêu Đại Hải mạnh, nhưng hắn lại không hoàn toàn khống chế được, bốn phía bỗng nhiên dâng lên một làn gió lạnh.

Nhan Trăn há miệng: "Đại Hải, cậu... kiềm chế lại một chút..."

Tiêu Đại Hải hoàn toàn không kiểm soát được, thân thể nhân loại của hắn hơi vặn vẹo, dần dần hiện ra một bóng dáng màu xanh lá.

"Tôi muốn hét lên..." Tiêu Đại Hải đau lòng ôm chặt người mình: "Không khống chế được a a a -- "

Lúc trận pháp kết thúc, tóc Nhan Trăn thấm đầy nước, tí ta tí tách nhỏ xuống, cậu lấy giấy ăn lau mặt, thuận tiện liếm môi một cái, mặn.

Những sinh vật biển cả này thật phiền phức, Nhan Trăn không khỏi thấy may mắn, may mà Tiêu Đại Hải không tiện tay triệu hồi hai con cá tới.

Trên người Tiêu Đại Hải vậy mà không dính một giọt nước nào, thấy nước trên mặt đất ngập tới mắt cá chân, hắn cảm thấy có lỗi sâu sắc, hai tay điểm một cái, toàn bộ nước đều biến mất.

Giao tiếp với yêu quái một thời gian rồi, rất nhiều hiện tượng siêu nhiên thì cứ nhìn mãi sẽ quen, Nhan Trăn vẫn vô cùng bình tĩnh, bảo Tiêu Đại Hải mau xem tay mình.

Một sợi tơ hồng phất phơ buộc trên gốc ngón út.

"Tốt quá!" Nước mắt nước mũi của Tiêu Đại Hải trào ra, viền mắt hắn đỏ chót: "Nhiều năm qua chưa từng vui sướng như hôm nay."

Nhan Trăn liên tục đưa hắn giấy ăn: "Đây là lần thứ mười sáu cậu nói câu này rồi."

Tiêu Đại Hải ríu ra ríu rít: "Tôi đang sung sướng mà."

Vóc dáng hắn lớn vậy rồi mà còn rụt vai khóc nhè như vòi phun nước, nhìn vừa buồn cười lại có chút tội nghiệp.

"Vậy bây giờ tôi có thể đi tìm anh trai Bạch Thuật rồi!" Tiêu Đại Hải nói: "Hôm nay có thể nhìn thấy cậu ấy rồi!"

"Vẫn chưa được." Nhan Trăn suy nghĩ nhiều hơn một chút, thời gian cậu hẹn Hứa Bạch Thuật tới đón hamster là sau khi tan học buổi chiều. "Vì cậu bận nên mới gửi thú cưng nhờ tôi, sao có thể đột nhiên rảnh rỗi được?"

Tiêu Đại Hải hơi nhíu mày: "Đúng là phiền phức, tôi có thể thay đổi cái thiết lập tính cách này không?"

Tất nhiên, chính hắn cũng biết ván đã đóng thuyền, đành phải bé ngoan nói: "Tôi nhịn vậy."

"Đầu tiên phải làm bạn trước, tìm cớ để thường xuyên gặp mặt, đừng quá kích động, nóng quá phỏng miệng." Tiêu Đại Hải ngoan hơn Hồ Nhất Loát Nhi nhiều, thực sự khiến Nhan Trăn bớt lo.

"Nhưng tôi muốn giống bạn trai cậu, trực tiếp theo đuổi anh trai Bạch Thuật cơ."

"Theo đuổi cũng phải thành lập ở thời điểm đã có chút cảm tình..." Nhan Trăn đột nhiên phản ứng lại, học theo mẹ mình vỗ bàn một cái: "Đã nói cậu ấy không phải bạn trai tôi rồi cơ mà!"

Hứa Bạch Thuật tới sớm hơn thời gian hẹn trước, anh thật sự rất thích động vật nhỏ, buổi sáng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, đến xế chiều đi đón bé hamster, bước chân còn có chút lâng lâng.

Theo giờ hẹn, Nhan Trăn chờ ở ký túc xá, lấy bàn chải chải lông cho "Đại Hải", còn Tiêu Đại Hải chân chính đang ở hình dáng hamster, nằm nhoài trên gối Nhan Trăn chờ gặp người trong lòng.

Hôm nay trời nắng to, trên đường đi không gặp được bóng râm nào, Hứa Bạch Thuật phơi nắng cả một đường, cổ và mặt đều đỏ một mảng.

Nhan Trăn rót cho anh cốc nước, Hứa Bạch Thuật nói: "Có việc này cần nói trước với cậu, xem người bạn kia cảm thấy thế nào. Người nhà tôi bị dị ứng với lông động vật, nên tuy rằng tôi rất thích, nhưng chưa nuôi bao giờ cả. Hiện tại cũng chỉ nuôi giúp anh ấy, đến kỳ nghỉ hè, tôi vẫn phải trả Đại Hải cho người bạn kia của cậu....như vậy có được không?"

Đương nhiên có thể, nhưng không thể nói. Nhan Trăn chỉ có thể cầm điện thoại vờ như gửi tin nhắn cho Tiêu Đại Hải, nói: "Để tôi hỏi cậu ta."

Vì để mọi thứ giống thật, cậu còn đợi thêm năm phút đồng hồ rồi mới nói với Hứa Bạch Thuật: "Tên đó trả lời lại, nói không có vấn đề."

"Vậy bên tôi cũng không còn vấn đề gì nữa." Hứa Bạch Thuật nói: "Định kỳ báo lại tình trạng cho anh ấy đúng không? Có thể cho tôi xin phương thức liên hệ không?"

Hứa Bạch Thuật ngồi trên ghế, dùng tay xoay xoay đùa với "Đại Hải". Anh thật sự rất được động vật nhỏ yêu mến, Nhan Trăn chưa từng thấy hamster dính người như vậy, như mèo con cún con, phơi cái bụng tròn vo để Hứa Bạch Thuật tùy tiện vuốt, còn chủ động ngửa đầu ra hiệu Hứa Bạch Thuật có thể vuốt đến khi tận hứng thì thôi. Vì vậy Nhan Trăn như xem ảo thuật hồi lâu, thật sự thích thú.

Còn Tiêu Đại Hải chân chính đang nằm lăn lộn trên giường của Nhan Trăn, vô cùng ước ao ghen tị.

Đây là tên đê tiện từ đâu tới! Đồ đê tiện này vậy mà do hắn tự mình chọn! A a a anh trai Bạch Thuật không được hôn nó! Cậu hôn tôi nè! Hôn tôi nè! Ép tôi lên tường mà hôn nè!

Hứa Bạch Thuật không nghe được tiếng lòng của hắn, nhưng đúng lúc dừng động tác, nói lời tạm biệt.

Xem ra anh sắp xếp thời gian mỗi ngày đều rất quy củ, Nhan Trăn cũng không giữ người lại. Chuyện nên làm cậu đều đã làm xong, hamster đã gửi qua, WeChat của Tiêu Đại Hải cũng thêm bạn Hứa Bạch Thuật rồi, còn lại phải dựa hết vào bản thân Đại Hải thôi.

Sau khi Hứa Bạch Thuật rời đi, Nhan Trăn nâng Tiêu Đại Hải đang ủ dột một đống trên giường lên, cười hỏi: "Sao lại không vui rồi?"

"Cậu là tên lừa đảo." Tiêu Đại Hải ôm bụng, hu hu rơi lệ: "Nhỡ đâu anh trai Bạch Thuật không thích tôi nữa thì phải làm sao đây?"

Nhan Trăn: "..."

Người ta còn chưa thích cậu chút nào đâu, cảm ơn!

"Cậu chú ý kiềm chế tần suất gửi tin nhắn đó." Nhan Trăn chỉ điểm: "Lúc này các cậu đang là người lạ, không thể nhắn tin quá nhiều, cậu đang rất bận, rất bận đó."

Tiêu Đại Hải rất ấm ức: "Vấn đề là tôi đâu bận xíu nào đâu."

"Vạn sự khởi đầu nan." Tiếp xúc với mẹ nhiều hơn, hiện tại Nhan Trăn rất có bộ dạng của thần côn: "Cậu xem Việt vương Câu Tiễn, nằm gai nếm mật rất nhiều năm mới có thể rửa sạch nhục nhã, tích lũy lâu dài trả trong một lần. Khổ trước sướng sau, vì hạnh phúc sau này của mình, cậu phải kiên trì."

Cậu nói có sách mách có chứng, dõng dạc hùng hồn, Tiêu Đại Hải nuốt nước mắt vào lòng, sinh ra một cảm giác bi tráng như tráng sĩ chặt tay: "Được, tôi nhịn."

Dỗ Tiêu Đại Hải xong, Nhan Trăn lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Nếu tơ hồng đã hiện ra, vậy nghĩa là Hứa Bạch Thuật không có người trong lòng, cũng rất có thể không bài xích tình cảm nam nam. Nhưng như thế không đủ xác định, cậu hỏi thăm chỗ Hoa Minh Vũ, lần này cậu học khôn ra, hỏi trước trong đội bóng rổ có chuyện phiếm nào liên quan tới Nguyên Hoa không. Hoa Minh Vũ do dự nói: "Hình như có một ít?"

Nhan Trăn vốn nghĩ hỏi qua loa vậy thôi, nhưng không biết xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay từ cái gì, hỏi một câu: "Có cái gì?"

Hoa Minh Vũ bèn nhặt nhạnh vài chuyện để kể, sau đó bảo đảm: "Nhưng chỉ có các cô ấy đơn phương quấy rầy Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không đáp lại đâu, đừng nói với cậu ấy là tớ nói với cậu nha!"

Nhan Trăn nheo mắt lại, tâm tình phức tạp.

Nói sao đây, tên nhóc Nguyên Hoa này cũng lắm đào hoa, so với lời đồn trước kia của cậu cũng đâu có ít hơn.

Hỏi xong chuyện Nguyên Hoa, Nhan Trăn bèn trôi chảy hỏi: "Vậy còn đội trưởng Hứa thì sao? Đội trưởng Hứa có nhiều chuyện để buôn không?"

Ồ, đây là giống như bạn gái tới tra hỏi: 'Sao ngày nào cũng thấy anh bận rộn, bạn bè anh có thấy trêu hoa ghẹo nguyệt như anh đâu?' đó hả?

Hoa Minh Vũ nói: "Đội trưởng không giống, đội trưởng chưa từng có bạn gái, các cô gái thấy cậu ấy còn hận không thể tôn thờ cậu ấy, nói gì đến nhúng chàm chứ."

Chưa từng có bạn gái! Nhan Trăn cấp tốc tìm trọng điểm, đồng thời giả bộ tiếp tục tán phét: "Không thể nào, người như anh ấy mà không có bạn gái sao?"

"Không rõ nữa, nhưng nghe đàn anh trong đội nói, chưa thấy đội trưởng tiếp xúc thân mật với nữ sinh bao giờ, cũng không thích gần gũi người khác, tình huống cụ thể thì cứ hỏi Nguyên Hoa, cậu ấy với đội trưởng là trúc mã lớn lên cùng nhau đấy."

Lần này trái lại không dễ phán đoán.

Nhan Trăn là gay, kỳ thực lúc thường khá chung đụng với nữ sinh, bởi vì hầu như các bạn nữ không phải ngoại hình đáng yêu thì chính là tính cách đáng yêu, hơn nữa tương đối săn sóc, lúc trò chuyện sẽ luôn để ý tới cảm xúc của mình.

Chỉ là khi lên đại học, xung quanh cậu toàn là nam sinh, hầu hết đều không phải gu của cậu, nhưng tại cái nơi tỉ lệ nam nữ 9:1 như khoa kỹ thuật, cậu cũng không bắt bẻ được gì.

Không hỏi được nhiều việc lắm từ Hoa Minh Vũ, Nhan Trăn lại không tiện đi hỏi Nguyên Hoa, thu thập thông tin chấm dứt ở đây, vận mệnh ra sao, chỉ có thể xem Tiêu Đại Hải làm thế nào.

Nhan Trăn không tiện tìm Nguyên Hoa, Nguyên Hoa lại rất chịu khó tìm cậu.

Thời điểm nam sinh theo đuổi người mình thích, đều cực kỳ thể hiện bản thân, phô trương mọi lợi thế của mình. Vì thế hắn hỏi Nhan Trăn có đánh bi-a không, có muốn đi cùng hắn không.

Nhan Trăn thầm lặng hỏi: Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu không cần ôn tập à?

Nguyên Hoa biết nghe lời phải thay đổi kế hoạch: Vậy chúng ta cùng nhau ôn tập đi.

Vì vậy bèn biến thành tình huống hiện giờ, Nguyên Hoa ngồi bên cạnh cậu. Nguyên Hoa nói ôn tập, là thực sự ôn tập, tập trung làm bài, không làm gì khác cả. Trái lại Nhan Trăn không bình tĩnh được, tâm tư cậu có chút bồn chồn không yên, thỉnh thoảng lại lia mắt qua chỗ Nguyên Hoa, sau đó kiên cường nhẫn nhịn.

Cậu còn tưởng rằng Nguyên Hoa lúc thường cà lơ phất phơ, vốn chỉ dựa vào cái cớ học tập để tiếp cận mình, ai biết chân tướng hoàn toàn ngược lại, Nguyên Hoa là một sinh viên giỏi ẩn mình.

Thôi, dù sao cậu cũng đâu mong đợi gì.

Chịu ảnh hưởng của Nguyên Hoa, Nhan Trăn cuối cùng đặt tâm tình xuống, không tự kiềm chế mà tập trung học bài. Tự học buổi tối kết thúc, Nguyên Hoa lại oán trách: "Anh chỉ nhìn sách, không nhìn tôi."

Nhan Trăn: "..."

Nói cho chính xác nhé, rốt cuộc là ai chỉ nhìn sách hả?

Bọn họ thuận tiện đi dạo chợ đêm, Nhan Trăn xoắn xuýt một hồi lâu, mới quyết định kể cho Nguyên Hoa rằng có yêu quái coi trọng Hứa Bạch Thuật.

Vừa lúc Nguyên Hoa là người biết chuyện yêu quái, nói cho hắn biết cũng không sao cả. Hơn nữa, Hứa Bạch Thuật là bạn thân của Nguyên Hoa, có lẽ Nguyên Hoa sẽ giúp đỡ chút chút.

"Gần đây, có một yêu quái tới tìm tôi nói muốn kết duyên." Nhan Trăn thừa dịp ít người nói cho Nguyên Hoa. "Là một yêu quái rất lợi hại, là loại yêu lão làng đã từng trải qua ở nhân gian một đoạn thời gian ấy."

Nguyên Hoa liếc cậu một cái, tựa hồ đang nghĩ trong lời cậu có ẩn ý nào không: "... Ồ."

"Tôi thấy hắn thật lòng rất muốn kết duyên, cũng rất có tinh thần trách nhiệm, nên đã đồng ý."

Nguyên Hoa suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cậu có ý gì, trực tiếp hỏi: "Nói cho tôi làm gì? Sợ tôi ghen à."

"Không có đâu cảm ơn!" Nhan Trăn kịch liệt phủ nhận, xong lại phát hiện mình quá kích động, trúng chiêu của Nguyên Hoa, vì vậy ảo não nói: "Bởi vì người mà yêu quái đó coi trọng chính là bạn thân cậu, Hứa Bạch Thuật."

Vẻ mặt Nguyên Hoa cứng lại, sau đó lộ ra mấy phần biểu cảm: "Yêu quái nữ sao?"

"Không, là... nam."

"Yêu quái còn có đoạn tụ à? Thật không nghĩ tới." Tâm trạng Nguyên Hoa có vẻ rất tốt: "Yêu quái thế nào, nói tôi nghe chút."

Nhan Trăn kinh ngạc nói: "Có nam yêu quái coi trọng bạn thân mình, cậu không giận sao?"

"Có gì mà giận hay không, tôi cũng muốn bị nam yêu quái coi trọng." Nguyên Hoa chẳng để ý nói.

Hả??? Nhan Trăn mở to hai mắt, hoài nghi mình nghe lầm.

"Không muốn yêu quái nào khác, chỉ cần người trước mặt có thể coi trọng tôi." Nguyên Hoa dùng ánh mắt phóng điện: "Tôi sẽ rất thoả mãn."

Nhan Trăn: "..."

Cậu ủ nửa ngày, không thể ủ ra chút tức giận nào, ngược lại còn rất xấu hổ, rốt cục thẹn quá hóa giận, đỏ mặt: "Tôi, tôi cũng không thích, nam sinh miệng lưỡi bôi mật."

"Ầy, được, đã biết." Nguyên Hoa gật gật đầu: "Vậy tôi đổi lời vậy, anh nói chút xem mình thích loại hình gì?"

Nhan Trăn: "..."

Nam thần xa vời vợi lúc trước biến thành loại lưu manh đánh chỗ nào dính chỗ đó, đã không thể khái quát bằng mấy chữ đổ vỡ hình tượng rồi, Nhan Trăn nghĩ thầm, nếu để cho mấy nữ sinh theo đuổi Nguyên Hoa biết dáng vẻ thực sự của hắn, liệu có còn thích hắn nữa không?

Nguyên Hoa đưa Nhan Trăn đến ký túc xá như mọi lần, đồng thời mặt dày cọ một bữa ăn vặt -- có một người bạn cùng phòng học ngành an toàn thực phẩm, thường gói đồ ăn mang về, hôm nay là bánh sơn trà, trước còn có gì mà bánh quy khoai ngọt thậm chí cả su kem.

"Ngon lắm." Nguyên Hoa đưa lời bình: "Chỉ là bề ngoài xấu quá, chờ đổi mới giao diện."

Nhan Trăn giật nhẹ khóe miệng: "Cậu ở địa bàn của chúng tôi ăn mà còn bình luận kiểu đó, đáng đánh lắm đấy."

"Vậy mau tới đây." Ánh mắt Nguyên Hoa thoát cái hóa xuân thủy, há miệng nói bậy. "Trăn Trăn, mau dùng nắm đấm của anh tới chà đạp tôi nè."

Nhan Trăn... Nhan Trăn không có gì để nói.

"Xem ra kiểu này không phải sở thích của anh." Nguyên Hoa thầm nói, như thể trong đầu tồn tại một quyển sổ nhỏ, ghi chép lại. "Ok."

Nhan Trăn:!!!

Làm gì thế? Nhân cách phân liệt à?

Lúc tạm biệt, Nguyên Hoa mới trở về lại chính mình, nhỏ giọng hỏi Nhan Trăn sự việc liên quan đến yêu quái kia.

"Hắn là Giao Long vùng Nam Hải,... rất cao lớn tuấn tú, hơn nữa tính cách cũng vui vẻ hoà đồng." Nhan Trăn vắt hết óc nghĩ lời khen Tiêu Đại Hải, thế nhưng trong đầu cậu toàn là hình ảnh hamster đáng yêu: "Rất... Đáng yêu?"

Nguyên Hoa tưởng tượnh một hồi, tổng kết lại: "Giống tôi à?"

"Cậu còn biết xấu hổ không?" Nhan Trăn xì cười ra tiếng: "Thật là."

"Sao lại gọi là không biết xấu hổ, chẳng lẽ tôi nói không đúng ư?" Nguyên Hoa nói: "Tôi từ nhỏ tới lớn đều là bé cưng đấy."

"Ha." Nhan Trăn không thèm để ý lời hắn nói, đóng cửa tiễn khách: "Vậy mời bạn học bé cưng mau đi đi, ngôi miếu nhỏ của chúng tôi không chứa nổi vị đại phật như ngài đâu."

Nguyên Hoa cúi đầu cẩn thận nhìn vẻ mặt cậu, thử dò xét: "Giận à?"

Hắn còn nói: "Nếu như đúng là giống tôi, vậy tôi thấy không có vấn đề gì, dù sao cũng giống tôi -- đừng đẩy, tôi nói chuyện đứng đắn đây."

"Là yêu quái tốt là được." Nguyên Hoa thở dài. "Sớm nên có người như vậy."

Nhan Trăn nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Hả?"

"Chớ tỏ vẻ đáng yêu, còn đáng yêu nữa sẽ hôn anh." Nguyên Hoa nói xong, Nhan Trăn lập tức che miệng mình.

"Đã nói đừng tỏ vẻ đáng yêu mà..." Nguyên Hoa duỗi tay chọc một cái trên trán cậu, sau đó đút tay vào túi: "Tôi về đây, buổi tối đừng nhớ tôi quá nhé."

Nhan Trăn vẫn che miệng, buồn bực nói: "Không hề nhớ cậu đâu, rõ chưa?"

Nguyên Hoa cười chiều chuộng: "Không sao, vậy để tôi nhớ anh."

Chờ Nhan Trăn đóng cửa ký túc xá lại, rốt cục cũng thả lỏng thần kinh đang căng ra, quay đầu lại thu được một làn sóng mắt kỳ quái: "Sao vậy?"

"Không có gì." Hoa Minh Vũ nghiêng đầu đau lòng nói: "Một tên FA như tôi, ở trong chính ký túc xá của mình còn bị tổn thương, tôi còn có thể nói cái gì?"

Hai tầm mắt còn lại cũng đồng thời bi thương, không hẹn mà cùng thở dài: "Ài -- "

"Con gái đã gả..." Hoa Minh Vũ lặng lẽ kéo chăn: "... như nước hắt đi, phiền con tắt đèn giúp, bà mẹ già goá phụ côi đơn này buồn ngủ rồi, cảm ơn nhiều."

Vẻ mặt Nhan Trăn mờ mịt, theo lời cậu ta tắt đèn đi.

Trong phòng tối om, hai vị bạn cùng phòng còn lại than thở nghe mà vô cùng ưu sầu: "Ài -- "

Trước khi ngủ, Nhan Trăn suy nghĩ lại những thông tin ẩn trong các câu nói của Nguyên Hoa.

Lúc nghe mình nói có yêu quái coi trọng Hứa Bạch Thuật, phản ứng đầu tiên của hắn là buồn cười hỏi là yêu quái nữ sao. Người bình thường sẽ hỏi như vậy? Hình có có chút chuyện ẩn.

Sau hắn còn nói, sớm nên có người như vậy, nói rõ Hứa Bạch Thuật vẫn luôn độc thân?

Chẳng lẽ là, Hứa Bạch Thuật kỳ thực cũng là gay?

Vòng bạn gay của Nhan Trăn không lớn, cũng không biết gay trên thế giới này có đặc điểm gì không, nếu chỉ dựa vào trực giác, cậu không cảm thấy Hứa Bạch Thuật là gay, bởi vì không giống chút nào.

Nhưng ngay cả cậu cũng đâu có giống.

Mà ở một bên khác, Tiêu Đại Hải hoàn toàn không cần ngủ, biến trở về nguyên hình, toàn bộ thân giao co rúc trên chiếc giường một trăm mét vuông, đối mặt với màn hình máy tính loại nhỏ một trăm inch, đặt hai chân đặt trên bàn phím, đang tiến hành giao lưu tình cảm với tiền bối Hồ Nhất Loát Nhi của hắn.

Hồ Nhất Loát Nhi vẫn luôn vì hai phong thư tình không có tác dụng của mình mà cảm khái, đề nghị: Ta đề cử cho cậu một vài quyển sách, cậu tự xem đi.

Tiêu Đại Hải bèn lặng lẽ chờ Hồ Nhất Loát Nhi gửi sách sang.

Hồ Nhất Loát Nhi nén mấy file tiểu thuyết mà mình thích lại rồi gửi toàn bộ sang cho Tiêu Đại Hải.

Giải nén xong, Tiêu Đại Hải mở từng tập, đọc tên: "Hào môn ẩn hôn: Bá sủng trùng sinh và kiều thê... Tổng tài phụ thân hãy khắc chế... Đào hôn tiểu kiều thê: Bá đạo tổng tài đừng mạnh quá?"

Đọc mấy thứ này có thể giải quyết phiền não tình cảm sao? Tiêu Đại Hải nghi ngờ từ tận đáy lòng.

Hồ Nhất Loát Nhi trả lời là: Không, ý của ta là, trên thế giới này, Bạch Liên Hoa tiểu kiều thê đã đủ nhiều, mà cậu phải học tập thật giỏi, rồi trở thành một bá đạo tổng tài.