Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 36



Editor: Niêm Hoa

Chương 36.

Để phòng ngừa chuyện không may, Nhan Trăn nói chuyện thần thú nhập ma cho Tiêu Đại Hải biết.

“Yêu quái này có thể khiến nhiệt độ dâng cao, có thể sẽ phóng hỏa, tương khắc với thuộc tính của cậu, tốt nhất là cậu nên tránh đi một thời gian.”

Nhưng Tiêu Đại Hải không chịu đi, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ ở lại để bảo vệ Hứa Bạch Thuật.

Nhan Trăn: “Có các thành viên liên minh ở đây, họ sẽ bảo vệ mọi người an toàn.”

Tiêu Đại Hải lại nói: “Hơ, thêm tôi cũng đâu có sao, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ nữa.”

Lời này đúng là rất có lý, Nhan Trăn không phản bác được. Cậu đành dặn dò: “Vậy cậu nhớ chú ý an toàn, đừng hành động một mình.”

Một tuần trôi qua, tỉnh H vẫn gió êm sóng lặng.

Nếu không phải do nhiệt độ vẫn chưa giảm, Nhan Trăn thậm chí còn hoài nghi đại yêu kia không hề ở gần đây mà đã chạy đến chỗ khác rồi. Ít nhất cậu hoàn toàn không có cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng.

“… Có báo động màu cam về hoả hoạn cháy rừng, mong cư dân chú ý khi du lịch tránh nóng, giảm bớt tối đa những hoạt động ngoài trời.”

Hoa Minh Vũ tắt đài FM, nhỏ giọng lầm bầm: “Trời nóng thế này thì ai muốn ra ngoài chứ.”

Ký túc xá của Nhan Trăn hiện giờ đều phải bật điều hòa cả ngày, chứ chỉ dựa vào quạt thôi chỉ e không chịu nổi. Nhưng dù trời có nóng thế nào thì vẫn phải lên lớp, kỳ thi cuối kỳ vẫn tiến hành như thường lệ.

Cái gọi là thi cuối kỳ, chính là kỳ kiểm tra sau khi học được nửa năm học, mà đám sinh viên năm nhất nghe đến chữ thi thôi đã lo lắng căng thẳng như gặp phải kẻ địch hùng mạnh.

Hoa Minh Vũ và Nhan Trăn không cùng chuyên ngành, nhưng thi cạnh phòng nhau, thi xong ra đến cửa đã thở dài: “Tôi có cảm giác mình sẽ tạch môn.”

Nhan Trăn không tin lời nói của loại sinh viên giỏi như cậu ta: “Cậu còn từng nói mình tạch cả đại học.”

Hoa Minh Vũ đấm ngực hối hận nói: “Tớ tạch thật mà!”

Nói thêm nữa cậu sẽ hóa thân thành chị Dậu mất, lặp lại sai lầm lần nữa. Nhan Trăn dừng đúng lúc: “Đi ăn cơm đi.”

Khí trời nóng đến nỗi dù là thẳng nam sĩ diện cũng phải bắt đầu che ô. Che ô rồi cũng không có tác dụng gì, hơi nóng chủ yếu bốc lên từ mặt đất, giống như bọn họ đang đạp trên ngăn tre trong lồng hấp.

Mà trong luồng nóng toả khắp nơi, xuất hiện một kẻ dị loại.

Vóc người hắn cao lớn, dáng đi ung dung, phong độ khoan khoái, nóng bức không hề ảnh hưởng gì đến hắn — mặt hắn không đỏ, hơi thở đều đặn, cũng không thấy mồ hôi, khóe miệng còn khẽ nhếch.

Loại tinh thần này chẳng những không được ca ngợi mà còn bị nghi là đang khoe khoang thể hiện. Hắn quá chói mắt, ánh mắt các nhóm đồng chí nam ở đây đều hừng hực ghen tỵ.

Cũng may quãng đường hắn đi không dài, sau khi vào ký túc xá của Nhan Trăn thì hành trình khoe khoang cũng kết thúc.

Phòng ký túc xá của Nhan Trăn đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời, nhất thời đều có chút mung lung.

“Đây là anh họ tớ… Tiêu Đại Hải.” Nhan Trăn nhanh chóng ứng phó: “Lúc trước khi các cậu không ở đây, anh ấy đã tới một lần.”

“Anh họ cậu không phải là Nhan Cường à…” Lữ Nhất Thanh mơ hồ có chút ấn tượng.

“Một người anh họ khác.” Nhan Trăn vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng hốt.

“Có phải cậu còn có một đứa em họ họ Hồ không…” Hoa Minh Vũ hình như cũng có chút ấn tượng.

Vẻ mặt Nhan Trăn vẫn như cũ: “Đúng, nhà tớ có nhiều họ hàng.”

Kỹ thuật nói dối của cậu càng ngày càng cực kỳ nhuần nhuyễn, kỹ năng diễn xuất cao tận trời xanh, đến cả Tiêu Đại Hải cũng thấy tin tưởng: “…”

Gần đây Tiêu Đại Hải không chỉ đọc ngôn tình bá đạo tổng tài, còn bắt đầu đọc đam mỹ bá đạo tổng tài, vì vậy bắt đầu nhập vai theo Nhan Trăn.

“Đi thôi? Đã nói sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa tiệc lớn.”

Vốn hắn muốn nói là dẫn cậu đi đánh gôn, nhưng thấy biểu cảm của mấy người bạn cùng phòng khi nhìn mình, hắn đành khiêm tốn một chút.

May là hắn khiêm tốn, nếu không thì đã bị coi thành tên bệnh thần kinh rồi.

Nhan Trăn bị kéo ra ngoài, kỳ thực lòng cậu vô cùng chống cự, bởi vì ngoài trời thật sự quá nóng.

Nhưng tấm lòng muốn ngỏ ý cảm ơn của Tiêu Đại Hải còn nhiệt tình hơn cả thời tiết, vì vậy cậu vẫn bị kéo đến một nhà hàng. Nghe nói nhà hàng này là do Miêu yêu mở, sau khi biết được, Nhan Trăn lo lắng mãi không biết trong thức ăn có lẫn một đoạn đuôi chuột vào hay không.

“Tôi đã dặn cậu tốt nhất đừng có hành động một mình rồi mà?”

Tiêu Đại Hải hơi nghiêng đầu: “Tôi không hề hành động một mình.”

Hắn vỗ tay cái độp, một quả bóng nước to bỗng xuất hiện, một đám vệ sĩ mặc âu phục bước ra từ bên trong, người nào người nấy đều rất cường tráng.

Nhan Trăn: “…”

“Giờ thì yên tâm rồi chứ?” Tiêu Đại Hải cười híp mắt nói.

“Không đúng.” Nhan Trăn ngắt lời hắn: “Cậu thần thông như vậy, sao mới nãy không đưa tôi đi theo kiểu này?”

Thoạt nhìn thật sự rất mát mẻ!!!!

Để tỏ lòng bồi thường, Tiêu Đại Hải gọi cả một bàn đồ ăn.

“Gần đây tôi với cậu ấy liên lạc siêu cấp nhiều! Lí do tôi gọi cậu ra đây nói chuyện là vì…” Tiêu Đại Hải rất ngượng ngùng: “Tôi muốn nói rõ cho cậu ấy.”

“Nói rõ cái gì? Nói rằng cậu là yêu quái?”

Hiện tại trong đầu Nhan Trăn toàn là chuyện của đại yêu kia, căn bản không nghĩ tới Tiêu Đại Hải lại muốn thú nhận.

“Thú nhận bây giờ có phải vẫn quá sớm không?” Tiêu Đại Hải hỏi.

Nhan Trăn cũng cảm thấy vậy, cậu vốn có ý định nhờ Nguyên Hoa trợ giúp, bảo Nguyên Hoa dẫn lời mấy chuyện về yêu quái, để Hứa Bạch Thuật tiếp thu trước.

Tiêu Đại Hải nói tiếp: “Ý tôi không phải việc thú nhận mình là yêu quái, mà là muốn nói cho cậu ấy biết tôi thích cậu ấy.”

Nhan Trăn sặc nước ô mai… Thế không phải còn sớm hơn à?!

“Tôi thấy ok.” Tiêu Đại Hải nâng cằm, mặt không giấu được tâm sự thiếu nữ: “Cậu ấy rất dịu dàng với tôi.”

Nhan Trăn không muốn đả kích sự tự tin của hắn: Cậu ấy dịu dàng với tất cả mọi người.

“Hơn nữa từ sáng đến tối tôi đều trò truyện video với cậu ấy.” Tiêu Đại Hải tiếp tục nói: “Có đôi khi là tôi gọi, có đôi khi là cậu ấy gọi, tôi muốn nói chuyện lâu một chút, cậu ấy cũng theo.”

Tiêu Đại Hải đắm chìm trong hồi tưởng: “Cậu nói xem, đây có phải tình yêu không?”

Nhan Trăn: “… Tôi thấy không thể nhanh như vậy được.”

Mà đây là chuyện tình cảm của người ta, Nhan Trăn cũng không tiện bình luận quá nhiều, vì vậy nói: “Nếu cậu thấy sau khi cậu thổ lộ mà cậu ấy sẽ không trốn tránh mình…”

Nhan Trăn từng tìm hiểu về một từ, gọi là lthrant, đây là một loại xu hướng tình cảm ít được chú ý. Khi một người thích một người khác, sau khi phát hiện người đó cũng thích mình thì bèn không thích người ta nữa, thậm chí còn bắt đầu thấy ghét.

Cũng có thể là do cậu cẩn thận quá mức, Tiêu Đại Hải không giống cậu, sẽ không có loại lo nghĩ này.

Tiêu Đại Hải trầm mặc, Nhan Trăn tưởng là hắn nghe lọt lời của mình rồi, qua hai phút, hắn mới hỏi: “Trực tiếp thổ lộ với cậu ấy có đột ngột quá không, chẳng có chút lãng mạn nào cả.”

Nhan Trăn: “…”

“Được rồi, tôi cũng thấy nhanh, là tôi nóng lòng thôi. Nhưng tôi lại thấy sau khi mình thổ lộ tình cảm thì có thể luôn ở cạnh cậu ấy, như vậy sẽ có thể bảo vệ cậu ấy tốt hơn.”

Nhan Trăn cảm thấy chắc chắn hắn đã hiểu lầm về phương thức kết giao của con người rồi, chắc là đọc nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài quá. “Coi như cậu nói rằng mình thích cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng đâu nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của cậu.”

Tiêu Đại Hải lập tức tỉnh táo, chống cằm nói: “Vậy tôi phải nghĩ một cách khác, để cậu ấy tự nhận ra tình cảm của mình trước.”

Nhan Trăn nghĩ lại rồi nói: “Tôi nhớ vào đầu tháng sau, đội bóng rổ sẽ có một trận hữu nghị ở thành phố bên cạnh, chắc khoảng tám chín phần.”

Tiêu Đại Hải vô cùng sung sướng, nắm chặt tay Nhan Trăn, hai con mắt phát sáng: “Trăn Trăn, cậu thực là ngôi sao may mắn của tôi! Cứ vậy đi! Tôi muốn thành lập một đội cổ vũ dành riêng cho anh trai Bạch Thuật, chinh phục toàn bộ sân bóng rổ!”

Nhan Trăn: “…”

“Lần thi đấu trước tôi đã muốn nói, rõ ràng anh trai Bạch Thuật của chúng ta mới là người toả sáng nhất…”

“Chờ đã.” Dù sao Nhan Trăn cũng từng là fan của Nguyên Hoa, tuy rằng bây giờ không phải nữa, nhưng cậu vẫn thấy khó chịu: “Gì mà anh trai Bạch Thuật của cậu toả sáng nhất? Người cứu đội cuối cùng là ai cậu quên rồi hả?”

Một bầu không khí hài hoà bị sự cạnh tranh giữa fan hai người phá vỡ, Tiêu Đại Hải ôm ngực: “Tôi không quan tâm, Bạch Thuật nhà tôi là tốt nhất!”

Tình nghĩa thủy tinh mong manh bể vỡ trong nháy mắt.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm. Mà hai giây sau Nhan Trăn chợt nhớ tới, Tiêu Đại Hải là hội viên bạch kim của mình đó! Sao cậu có thể vì bạn trai cũ Schrödinger (*) cộng thêm nam thần cũ mà cãi nhau với khách hành được! Hơn nữa, cậu căn bản không đánh lại Tiêu Đại Hải, tên này còn dẫn theo nhiều vệ sĩ nhưng vậy, cậu càng đánh không lại.

(*) Thí nghiệm “Con mèo của Schrödinger”. Đại khái y câu nói là: có thể đã từng là bạn trai cũ hoặc không, vì Nhan Trăn không rõ có được coi là bạn trai cũ không nữa.

Nhan Trăn nói: “Vậy trận sau, tôi sẽ hò hét trợ uy cho anh Bạch Thuật, ừm.”

Tiêu Đại Hải: “…”

Lúc ra về, Nhan Trăn may mắn hưởng thụ quả cầu lớn kia một chút. Cân nhắc đến việc cậu không biết Tị Thủy Quyết, Tiêu Đại Hải đành đưa không khí vào trong, để cậu có thể tự do hô hấp.

Sau khi Nhan Trăn về đến ký túc xá thì tinh thần sảng khoái, mang về cho các bạn một ít bánh ngọt.

Hoa Minh Vũ không có tâm tình ăn bánh ngọt, nằm nhoài trên bàn xem thời gian biểu, chau mày âu sầu nói: “Ở tỉnh Y hôm nay chỉ có 10°, tớ ghen tỵ chết đi rồi, không phải chỗ chúng ta cùng một vĩ độ với chỗ đó sao? Nhiệt độ chênh lệch thế này là do ông trời xem thường chúng ta, không nghĩ rằng chúng ta có thể thắng à?”

Bởi vì trời quá nóng, thời gian huấn luyện của đội bóng rổ càng rút càng ngắn, bây giờ còn trực tiếp dừng huấn luyện, mọi người đều ở nhà xem video các trận đấu.

“Nhưng tôi nhớ trình độ của trường ở tỉnh Y kia không tốt lắm, trước đó còn mời người ngoài vào đấu hộ, hơn nữa cũng chẳng được bao nhiêu điểm.” Lữ Nhất Thanh nói: “Cho dù mấy ngày nay các cậu không luyện tập thì cũng có thể áp đảo bọn họ.”

“Nói thì nói thế, nhưng chết no còn hơn chết đói mà.”

Hoa Minh Vũ lo lắng gõ bàn phím: “Thời gian chuẩn bị của họ nhiều hơn chúng ta, trạng thái cũng tốt hơn chúng ta.”

Cậu ta nói thế, tâm tình của Nhan Trăn cũng đi xuống. Từ ngày đó được mẹ đưa về, cậu chủ động nhắn tin, mẹ cậu đều trả lời rất ít, chỉ thỉnh thoảng báo bình an và một chút tiến độ hiện tại.

Dần dần Nhan Trăn cũng biết không nên quấy rầy bà, xem mấy câu nói ngắn gọn đó như thuốc an thần.

Mẹ cậu có gửi một tin nhắn thoại nói: Vốn gần đây Ly Diễm đang khống chế ý thức của mình, sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian rất lâu. Nhưng hôm nay bên kia mơ hồ có gợn sóng truyền đến, mẹ và mọi người định đêm nay qua đấy xem thế nào, không nguy hiểm đâu, thấy không đúng thì sẽ rút, con đừng lo lắng quá.

Đây là lần đầu tiên bà nhắc tới tên thần thú, Ly Diễm. Vừa nghe đã thấy nóng. Nhan Trăn tiện đường hỏi: Ngật Diêm đó không phải là yêu quái rất có tiếng nói sao, gọi những yêu quái đã từng được khuyên giải ra mặt, như vậy hẳn sẽ tốt hơn mà?

(**) Ngật Diêm 吃盐 /Chī yán/ và Ly Diễm 螭琰 /Chī yǎn/, phát âm như nhau.

Nhan Vận Lam trả lời ngắn gọn một câu: Liên minh đa nghi.

Nhan Trăn nghĩ một chút đã hiểu. Sự ổn định của liên minh là được duy trì dưới điều kiện yêu tộc bằng lòng thần phục, lần này một vị đã từng là thần thú lại ngoài ý muốn phản lại liên minh, ít nhất trong mắt người ngoài sẽ là phản bội, nếu những yêu tộc vì hắn mà gia nhập liên minh biết được, họ có thể sẽ rời khỏi liên minh hay không?

Dù thế nào cũng sẽ xuất hiện sự mâu thuẫn, lo lắng này không phải là không có lý.

Nhan Trăn thoáng nhớ ra mẹ mình từng nhắc đến Nam Hải Giao Long, nhưng lúc đó cậu không nghe cẩn thận nên cũng không rõ yêu quái này rốt cuộc là địch hay bạn, vì vậy cậu muốn tới hỏi Tiêu Đại Hải xem có ấn tượng với yêu quái này không.

Tiêu Đại Hải quả nhiên không để cậu thất vọng, chỉ thấy hắn ôm bụng cười to: “Sao lại có yêu quái tên là Ngật Diêm cơ chứ?”