Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 40



Edit: Niêm Hoa

Chương 40.

“Không phải anh bị trọng thương sắp chết rồi sao?” Hứa Bạch Thuật hỏi.

Tiêu Đại Hải: “Làm gì có, tôi vẫn khỏe, chỉ là đói bụng thôi.”

Hứa Bạch Thuật buông cánh tay ra: “…”

Tiêu Đại Hải bị vứt bỏ ngẩng đầu lên, tuyến lệ đã hoạt động trong nháy mắt, xụ miệng: “Em vừa mới nói…”

Hứa Bạch Thuật trả lời ngay: “Tôi nói bậy thôi.”

“Sao có thể vậy được!” Tiêu Đại Hải lập tức không vui, bò lên dùng ngữ khí chỉ trích tên phụ lòng, khóc hu hu: “Tôi không quan tâm, tôi đã nghe thấy rồi!”

Hứa Bạch Thuật hơi đỏ mặt, yên tĩnh nhìn Tiêu Đại Hải, ủ rất lâu, cuối cùng vứt lại câu “tên lừa đảo” rồi đứng dậy đi mất.

Advertisement

Tiêu · bá tổng · giao long dũng mãnh · Đại Hải, đã sống một trăm năm, lần đầu tiện bị mắng là “tên lừa đảo”, đứng ngốc đơ một chỗ.

“Phân chia khu vực trước, tối nay thì ở khu này, tất cả mọi người trong phạm vị năm km xung quanh đều phải lo liệu cho tốt.” Nhan Vận Lam lấy bản đồ tỉnh H ra, tay cầm bút đánh dấu một số khu vực. Quá trình thu phục Ly Diễm gây ra động tĩnh quá lớn, đây là tình huống bọn họ đã lường trước được nên cũng đã sớm chuẩn bị biện pháp khắc phục.

“Còn các công trình thiết bị bị tổn hại, thống kê rồi báo lên liên minh, về đại học H…” Nhan Vận Lam nhìn một vòng, phát hiện con trai mình đang dựa vào lồng ngực của một nam sinh cao lớn, bị nửa ôm đưa tới. “Trăn Trăn?”

Nhan Trăn lúc này mới nhớ tới tư thế thân mật giữa mình và Nguyên Hoa, lập tức vùng vẫy một chút. Nguyên Hoa bèn lùi về sau nửa bước, chỉ dùng tay đỡ lưng cậu.

Nhan Vận Lam híp mắt nhìn hai người đến gần.

“Con đã lo liệu một phần người chứng kiến phía đại học H rồi.” Nhan Trăn còn có chút suy yếu, lúc nói chuyện lộ ra vẻ bệnh tật. “Kết giới chắn được phần lớn âm thanh, số người bị đánh thức cũng không nhiều.”

“Con làm rất tốt.” Nhan Vận Lam đau lòng sờ mặt cậu. “Nghỉ ngơi đi, sao quần áo lại ướt thế này? Nhanh thay ra đi, còn lại cứ giao cho mẹ.”

Nhan Trăn không nhúc nhích, Nhan Vận Lam nhìn về phía Nguyên Hoa đứng sau lưng cậu. “Còn cậu chàng này….”

Chỉ lo Nguyên Hoa nói lung tung, Nhan Trăn lập tức cướp lời: “Bọn con chỉ là bạn bè bình thường!”

Nhan Vận Lam: “…”

Con trai ruột à, con đây là lạy ông tôi ở bụi này đó.

Nguyên Hoa cười lễ phép, thành thật mà nói hắn vẫn có chút căng thẳng. “Chào dì ạ, con là Nguyên Hoa, là bạn học của Nhan Trăn.”

Đứa nhóc này rất ổn trọng, hảo cảm của Nhan Vận Lam với hắn tăng thêm gấp bội, vẻ mặt mập mờ: “Ài, con ngoan, cám ơn con đã chăm sóc Trăn Trăn nhà chúng ta nhé.”

“Đừng quan tâm đến cậu ấy nữa, còn cái kia…” Nhan Trăn lúng túng một hồi, muốn nói lại thôi.

Nhan Vận Lam đang chuẩn bị trêu chọc cậu: “Hả?”

“Cái đó, là tên yêu quái tên Ly Diễm đó.” Nhan Trăn liếc Tiểu Thao đang lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu trên mặt đất, sau khi nó ăn mất đại yêu, hình thể cũng tăng lên gấp bốn năm lần, chiếm tới một phần tư bãi đỗ xe. “Chẳng lẽ cứ thế mà chết rồi?”

Nhan Vận Lam vuốt tóc, nở nụ cười: “Không chết, chỉ là bị Tiểu Thao ăn thôi.”

Bị ăn mất rồi!!! Mẹ còn nói một cách bình tĩnh như vậy?!

“Tiểu Thao là một pháp khí.” Nhan Vận Lam cười giải thích: “Nó không có dạ dày, tác dụng của bụng là để chứa đồ, bởi vì lúc làm pháp khí có dẫn một sợi nguyên thần nhỏ của Thao Thiết vào, nên sinh ra linh thức.”

Chẳng trách lại thích ăn, đơn thuần chỉ là thèm ăn thôi? Nhan Trăn nhìn cái bụng căng tròn kia, muốn cảm thán quá nhiều mà không biết bắt đầu từ đâu nữa.

“Vậy sau này, lão sẽ bị xử lý như thế nào?” Từ sâu trong nội tâm, Nhan Trăn rất đồng tình với đại yêu này, cậu từng ở trong mơ cảm thụ sự khổ sở và hỗn loạn của hắn, mỗi khi nhớ lại vẫn thấy lo lắng. Hơn nữa hắn đã cống hiến rất nhiều cho liên minh, nếu như cuối cùng lại không có kết quả tốt, không khỏi khiến lòng người lạnh lẽo.

Nhan Vận Lam gấp bản đồ lại: “Dựa theo thông lệ, lão dính đến mạng người, còn gây thương hại đến không ít yêu quái, đã trở thành ma vật, hẳn phải bị giam suốt đời dưới tháp Vô Ngần. Thế nhưng đa số mọi người trong liên minh sẽ niệm tình cũ, và cân nhắc đến cảm thụ của các đồng nghiệp yêu tộc nên sẽ xử lý nhẹ hơn.”

“Hắn có thể tỉnh táo lại không?” Nhan Trăn nói: “Ý con là, nhớ ra mình là ai ấy.”

Nhan Vận Lam nhẹ giọng than thở: “Nhất định sẽ.”

Có lẽ vào thời điểm thiên kiếp đánh xuống, hắn cũng đã khôi phục thần trí rồi.

Nhan Vận Lam không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, dặn dò cậu trở về thay quần áo uống nước ấm rồi đi ngủ. Nhan Trăn còn muốn ở lại giúp bà, kết quả Nhan Vận Lam không chút khách khí: “Nhìn bộ dạng hiện tại của con đi, ở lại chỉ làm mẹ thêm phiền lòng.”

Bà đã nói đến vậy, Nhan Trăn cũng chỉ đành ngoan ngoãn ra về. Nguyên Hoa cũng lễ phép nói: “Vậy con cũng —— “

“Con chờ chút.” Nhan Vận Lam nói: “Nguyên Hoa, con ở lại một chút, con là người bình thường nhỉ?”

Nguyên Hoa có dự cảm không lành, đang muốn giải thích, Nhan Trăn đã thay hắn nói: “Không cần xoá ký ức của cậu ấy đâu.”

Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu, Nhan Vận Lam vừa muốn tiếp tục trêu chọc, vừa đau lòng cho cậu, cuối cùng lắc đầu: “Được rồi được rồi, cứ như mẹ cầm gậy chia rẽ uyên ương ấy, cả hai đều về nghỉ ngơi đi.”

Gì mà chia rẽ uyên ương chứ. Nhan Trăn biết mẹ đang hiểu lầm rồi, nhưng nhất thời lại không giải thích được, mặc quần áo ướt sũng thật sự rất khó chịu, cậu cũng chỉ đành quay trở về trước.

Bọn họ bước đến bên Tiêu Đại Hải, tên này đã mặc túi da hamster vào từ lúc nào, hiện tại tủi thân nằm trên mặt đất giả chết. Nhan Trăn nửa ngồi nửa quỳ nhìn hắn, dùng tay chọc bụng hắn: “Cực khổ rồi, đại anh hùng của chúng ta, ngài còn sống không?”

“Hu hu hu hu hu.. ” Khóc nháo đại pháp này hẳn là học của Hồ Nhất Loát Nhi. “Anh trai Bạch Thuật nói tôi là tên lừa đảo…”

Nếu như đổi lại là Nhan Trăn, đầu tiên là trải qua chuyện ác long làm loạn, đang sợ hãi thì lại thấy người dạo gần đây đang mập mờ với mình là một đại yêu quái, sau đó chứng kiến cả quá trình Giao Long hỗn chiến và thu phục yêu ma thì hiện tại tám phần mười cậu đã điên mất rồi. Vậy nên cậu rất hiểu cho Hứa Bạch Thuật, một người bình thường đến tận bây giờ vẫn chưa làm ra chuyện kỳ quái gì, cậu cảm thấy Hứa Bạch Thuật đã vô cùng lý trí rồi.

“Đi thôi.” Nhan Trăn duỗi tay: “Chuyện xảy ra đột ngột, cậu phải cho người ta thời gian tiếp thu chứ.”

Tiêu Đại Hải quay đầu liếc cậu, mũi nhỏ giật giật: “Hừ.”

Từ một Đại Giao thoắt cái biến thành một con thú nhỏ dễ thương, ấn tượng của Nguyên Hoa đối với hắn chưa xoay chuyển kịp, có chút không tin hỏi: “Đây thật sự là con rồng mới đánh nhau vừa nãy sao?”

Cách một tấm da hamster, Tiêu Đại Hải muốn trợn trắng mắt để biểu thị xem thường: “Đánh nhau cái khỉ gì? Quá thô lỗ, tôi là vì đại nghĩa mà quyết đấu!”

Nhan Trăn hùa theo: “Đúng đúng đúng.”

Cậu thực lòng cảm thấy may mà có Tiêu Đại Hải ở đây, nếu không nhất định sẽ là một trận chiến gian khổ, Nhan Vận Lam cũng có khả năng không thể như vừa rồi, đứng một chỗ trò chuyện cùng cậu.

“Cậu nhất định phải giúp tôi. ” Tiêu Đại Hải nói. “Không thể để anh trai Bạch Thuật ghét tôi được.”

Người ta sao ghét cậu cho được? Tối nay biểu hiện của Tiêu Đại Hải có thể nói là rất anh dũng, Nhan Trăn còn sắp yêu hắn rồi. “Sẽ không đâu, sau này cậu giải thích rõ ràng cho anh ấy là được mà.”

Càng huống hồ giữa hai người này còn có dây tơ hồng cắt không đứt, duyên phận từng tia từng sợi ở đó, không phải cứ nói ghét là sẽ ghét được.

Nhân lúc tình cảm còn nóng, Tiêu Đại Hải lập tức nói: “Vậy bây giờ tôi lập tức đi tìm cậu ấy để giải thích!”

“Chờ đã ——” Giọng nói của Nhan Vận Lam từ phía sau đuổi tới: “Cậu chủ nhỏ Nam Hải, cậu chưa thể đi được! Còn phải ghi chép lời khai nữa!”

Tiêu Đại Hải: “…”

Giằng co nửa buổi tối, Nhan Trăn không muốn về ký túc xá, cậu không còn chút sức lực nào để ứng phó bạn cùng phòng nữa, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. Nguyên Hoa hiểu tâm trạng của cậu, đề nghị: “Hay chúng ta đi thuê phòng đi.”

Nhan Trăn chậm rãi quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn hắn.

“Thuê phòng trên mặt chữ.” Nguyên Hoa cười đùa. “Anh đừng nhạy cảm như vậy mà.”

Bọn họ cuối cùng vẫn không thuê phòng mà qua đêm ở một quán cafe internet gần trường. Quán net thật sự là một nơi cách biệt thế gian, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì, người bên trong vẫn đang phấn khởi chiến đấu, không biết vừa rồi nguy hiểm ra sao. Chị gái trước quầy đang vừa xem phim thần tượng vừa gật gà gật gù, nghe thấy tiếng bước chân của họ, chìa tay ra: “Chứng minh thư.”

Nguyên Hoa là hội viên bạch kim ở đây, trời mới biết tại sao một quán cafe internet còn có cả hội viên bạch kim, nói chung có tiền là có tất cả, bọn họ dễ dàng đặt được một phòng nhỏ tương đối thoải mái, còn có thể mượn buồng tắm để rửa ráy.

Nhan Trăn ngồi xổm dưới vòi hoa sen, mệt không thở nổi, phảng phất một giây sau sẽ ngủ quên mất.

Cậu ở trong hơi lâu, Nguyên Hoa không yên tâm đi gõ cửa, thúc giục mãi, rốt cục người cũng đi ra, đổi một chiếc áo T-shirt dùng một lần, sấy khô tóc.

Nhan Trăn không quan tâm ghế sô pha có thoải mái không, vừa ngả lưng đã ngủ say. Nguyên Hoa tắm rửa trở về, thấy cậu không hề phòng bị mà thiếp đi.

Hắn nhìn chằm chằm Nhan Trăn một lát như thể đang muốn xác nhận xem đây có phải là đang mơ không, thấp giọng gọi: “Nhan Trăn? Trăn Trăn?”

Nhan Trăn ngủ như heo chết, không nghe thấy gì cả.

Nguyên Hoa dựa đầu vào người cậu, hơi nghiêng sang một bên, nhớ lại một ít ký ức đột nhiên xuất hiện lúc tối nay.

Hắn và Nhan Trăn gặp gỡ trong phòng nghỉ ngơi của đội bóng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, soi trên nửa bên mặt trắng trẻo của Nhan Trăn, khiến đôi mắt cậu trong veo và phát sáng như hổ phách. Vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy thì sao có thể chứa một linh hồn xấu xa?

Trong quán ăn, Nhan Trăn nghiêm mặt nói với hắn: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thích gương mặt của cậu thôi!”

Trên sân vận động, “Nhan Trăn” tới dụ dỗ hắn, Nguyên Hoa cảm thấy không đúng, vừa từ chối vừa nghi ngờ nói: “Cậu khiến tôi có cảm giác cậu không phải là Nhan Trăn, chẳng lẽ cậu bị đa nhân cách sao? Hay là cậu vốn không phải Nhan Trăn?”

Còn có cái đêm nguy hiểm tứ phía, Nhan Trăn với thân thể gầy yếu ôm siết lấy hắn, cánh tay dùng sức, mồ hôi nhỏ cả lên mí mắt hắn. “Nguyên Hoa, Nguyên Hoa, cậu mau tỉnh lại đi!”

Thực sự là hơi quá đáng đấy, sao có xoá đi những ký ức quan trọng như vậy chứ.

“Làm sao bây giờ…” Nguyên Hoa nhỏ giọng nói: “Tôi không phải chính nhân quân tử, muốn hôn anh.”

Nhan Trăn: “Khò…”

“Tên không có lương tâm.” Nguyên Hoa xoa xoa vành tai cậu. “Ngủ ngon.”

***

Nhan Trăn vẫn bị cảm.

Lúc tỉnh lại, câu thấy mình đang đầu tựa đầu với Nguyên Hoa, tư thế của hai người rất thân mật, má chạm má, vai kề vai, như hai đứa trẻ sinh đôi nằm cùng một chỗ.

“Khụ.” Nhan Trăn vốn định nhịn xuống, nhưng cơn ho là thứ rất khó kiềm lại, thân thể cậu chỉ hơi động đây, Nguyên Hoa đã tỉnh rồi.

“Chào buổi sáng.” Sau khi tỉnh lại Nguyên Hoa rất tự nhiên dịch lại gần ôm cậu khiến toàn thân Nhan Trăn cứng ngắc.

Nhan Trăn nhịn một chốc, phát hiện Nguyên Hoa không có dấu hiệu thả mình ra, bèn ho khan vài tiếng, giãy ra. “Cậu buông tôi ra đã.”

Giọng cậu rất khàn, Nguyên Hoa bèn sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ: “Cảm rồi.”

Sau khi dùng bữa sáng, Nguyên Hoa xuống quầy hỏi mua thuốc cảm, cùng Nhan Trăn uống thuốc, sau đó trở về trường.

Không khí bên ngoài vô cùng tươi mát, nếu như không có cây cối và kiến trúc đều bị hư hại một phần thì khung cảnh sẽ đẹp hơn nhiều.

Nguyên Hoa mở tin tức buổi sáng: “… Đêm qua tỉnh H hứng chịu một trận bão to nhất trong những năm gần đây, cây cối và nhà cửa ở một vài khu vực đều bị hư hại nhẹ, cá cũng chết hàng loạt do thời tiết thay đổi thất thường.”

Nhan Trăn: “…”

Nghe giả thế. Phương pháp xử lý của liên minh thật sự quá qua loa, vết tích chiến đấu rõ ràng như vậy mà cũng lấy lý do bão táp phá hủy ra để lấy lệ.

Nguyên Hoa còn nghe rất chăm chú: “Tôi rất tò mò rốt cuộc ký ức của họ sẽ biến đổi thế nào, pháp thuật hỗn loạn ký ức thi triển ra sao, cá nhân tôi nghĩ chắc hẳn là đưa thêm vào trong trí nhớ một thứ mình từng thấy qua, hoặc là một ý nghĩ trong tiềm thức nào đó?”

Nhan Trăn: “…”

Cậu lại một lần nữa hiếu kỳ về năng lực tiếp thu và chịu đựng của Nguyên Hoa. “Cậu xác định cậu mới chỉ biết về yêu quái mới đây thôi chứ? Rằng trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới?”

“Ừm.” Nguyên Hoa gật đầu: “Đúng vậy.”

Đúng là gặp quỷ mà. Nhan Trăn nói: “Biểu hiện của cậu cứ như một khu ma sư ấy, rất ít người bình thường có thể bình tĩnh như cậu.”

Nguyên Hoa suy tư một chốc, sau đó đưa ra kết luận: “Cha tôi cũng từng nói, ở một số phương diện, thần kinh của tôi cực kỳ thô.”

Nhan Trăn: “… Tôi thấy rồi.”

Đưa Nhan Trăn về ký túc xá xong, Nguyên Hoa mới rời đi. Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Nhan Trăn nhanh chân nhẹ nhàng leo lên giường, vừa đắp chăn lên, chợt nghe thấy Hoa Minh Vũ hô lên một tiếng: “A!”

“A cái gì?” Nhan Trăn bị doạ hết hồn, nhanh chóng bò dậy hỏi.

“Đêm qua tôi nằm mơ! Mơ thấy lúc mình còn nhỏ nhìn thấy hai con rồng đang đánh nhau, sau đó một con trong đó ăn luôn con còn lại.”

Nhan Trăn bình luận: “Giấc mơ lúc nhỏ của cậu thật máu me.”

“Không, là thật.” Hoa Minh Vũ nói. “Cứ như đã tận mất thấy ấy, này… này? Nhan Trăn?”

Thuốc cảm dần phát huy tác dụng, cậu chỉ kịp nhắn cho mẹ vài tin nhắn đã ngủ thiếp đi.Nhan Trăn bị đánh thức, là khi Hứa Bạch Thuật đến ký túc xá của bọn họ. Kỳ thực Hứa Bạch Thuật không hề làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở bàn học của cậu, nhưng Nhan Trăn phía trên đang ngủ say cũng cảm nhận ý niệm mãnh liệt của y, kinh sợ tỉnh dậy.

Nhan Trăn bị đánh thức khi Hứa Bạch Thuật đến ký túc xá của bọn họ. Kỳ thực Hứa Bạch Thuật không hề làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở bàn học của cậu, nhưng Nhan Trăn ở giường trên đang ngủ say cũng cảm nhận ý niệm mãnh liệt của anh, kinh sợ mà tỉnh dậy.

“Đàn anh Hứa?” Nhan Trăn mò điện thoại, thấy thời gian đã đến mười một giờ, không biết anh đã chờ bao lâu rồi.

“Nghĩ mãi mà vẫn có nhiều chuyện chưa thông suốt nên muốn tới đây hỏi cậu.”

Ký ức của Hứa Bạch Thuật vẫn còn nguyên, có lẽ bởi vì trên tay anh có tơ hồng, nhân duyên không thể tùy tiện phá hoại nên thả cho anh một chỗ hổng. Bởi vậy, hình ảnh yêu quái triền đấu đêm qua, rồi Tiêu Đại Hải biến thành Giao Long, ở trên trời giằng co chiến đấu, còn cả một cái đầu như thiên thạch rơi xuống, toàn bộ, anh đều nhớ rõ mười mươi.

Anh không đề cập tới Ly Diễm còn tốt, nhắc đến lại khiến Nhan Trăn âu sầu, hai mày cậu nhíu chặt, ký ức suýt chút nữa bị cái đầu đó đè chết quả thực có thể thêm vào file những hình ảnh đáng sợ nhất cuộc đời của cậu. “Cầu ngài, hãy buông tha cho đứa nhỏ này với.”

“Thế nên Tiêu Đại Hà… Không, Tiêu Đại Hải, rốt cuộc là ai?” Biểu cảm của Hứa Bạch Thuật vô cùng nghiêm túc, Nhan Trăn chỉ mới thấy vẻ mặt này của anh khi anh là đội trưởng trong trận đấu.

Xem ra là thực sự chọc giận anh rồi. Nhan Trăn không do dự nữa, tìm một nơi thích hợp, khai tất tần tật những gì mình biết về Tiêu Đại Hải ra.

“Là thế này, Đại Hải ấy à, thật ra là cậu ấm của Giao tộc ở Nam Hải, một vị thái tử chân chính, nhà rất có tiền, gia tài bạc triệu, vì muốn theo đuổi anh, hình như cậu ta còn định kế thừa gia nghiệp… Vậy nên cậu ta nói mình đang gây dựng sự nghiệp cũng không hoàn toàn là nói dối đâu.”

Hứa Bạch Thuật: “…”

“Còn tôi là kết duyên sư, đây là nghề tổ truyền của nhà chúng tôi, giúp đỡ, kết duyên cho yêu quái và con người, họ muốn kết hôn, cũng sẽ tới tìm tôi đăng ký. Đại Hải là do một người bạn hồ yêu của tôi giới thiệu qua.” Cậu không dám nói rõ thân phận của Hồ Nhất Loát Nhi: “Trước đây chưa yêu đương bao giờ, nên tới tìm tôi xin giúp đỡ.”

“Sau đó thì sao?” Hứa Bạch Thuật thấp giọng hỏi: “Tôi là mục tiêu đầu tiên của anh ta, đúng không?”

“Không không không, cậu ta vừa gặp đã yêu với anh ấy chứ.”

Hứa Bạch Thuật: “…”

Hứa Bạch Thuật trầm mặc rất lâu, sau đó mới khô khan nói: “Nhưng tôi là con trai.”

Nhan Trăn cúi đầu nhìn tơ hồng trên tay anh: “Nhưng giữa các anh có tồn tại duyên phận. Anh có thể nhìn thấy sợi dây đỏ trên tay mình không?”

Hứa Bạch Thuật bèn mở tay ra, mười ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chặt lại trong đẹp mắt: “Không thể.”

Được thôi, người bình thường quả nhiên sẽ không thấy.

Nhan Trăn bèn đưa tay móc lấy sợi dây kia, cầm lên, nhẹ nhàng kéo kéo. Ở tầm nhìn Hứa Bạch Thuật, cũng chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ của Nhan Trăn dịch tới dịch lui trong khoảng không, động tác nhìn rất quái dị.

“Đây là dây tơ hồng của anh và Tiêu Đại Hải, tôi đã tận mắt thấy nó nối hai người với nhau. Đại Hải là yêu quái, lúc bắt đầu theo đuổi không tiện bại lộ thân phận nên chỉ có thể dùng thân phận nhân loại bình thường tới gần cậu.”

Hứa Bạch Thuật đỡ trán, than thở: “Tôi đều hiểu.”

Đạo lý thì ai mà chả hiểu, nhưng tiếp thu và thực hiện được hay không thì lại tùy từng người, nếu tâm thái của y cũng tốt như Nguyên Hoa thì giờ sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cũng như lời nói rất nhiều năm trước của Nhan Vận Lam vậy, một người bình thường bỗng nhiên bị cuốn vào thế giới yêu quái thì sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền toái khó tưởng tượng được.

“Nhưng đêm qua, anh ta còn lấy cái chết ra gạt tôi…” Hứa Bạch Thuật nhắc đến điều vẫn canh cánh trong lòng, lúc đó anh thực sự rất khổ sở, còn chân thành mà thổ lộ, ai biết sau khi nói rõ lòng mình, Tiêu Đại Hải lại lập tức nhảy nhót tung tăng. Tuy rằng kết quả tốt, nhưng chuyện “giả sắp chết” lại trở thành một cái gai trong tim anh.

Nhan Trăn lập tức nói: “Chuyện ấy tôi đã nói cho cậu ta rồi.”

Sau đó là một hồi trầm mặc thật dài, Nhan Trăn không hối thúc anh, chờ Hứa Bạch Thuật từ từ tiếp nhận.

Có thể là thuốc cảm ban sáng có hiệu quả, nói chuyện một hồi mở giọng, cậu thấy hình như đã đỡ cảm rồi, thân thể thư thái hơn nhiều.

Hứa Bạch Thuật uống hết một cốc nước ấm: “Được rồi, hiện tại tôi cũng đã hiểu toàn bộ tình huống… Làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền không phiền, nên mà.” Nhan Trăn chột dạ nghĩ, tôi chỉ là người nhận tiền làm việc, các cậu mà thành đôi thì tôi phát tài rồi.

Ý nghĩ này đảo một vòng trong đầu, cậu sợ mình lại không cẩn thận nói ra khỏi miệng, xác nhận nói: “Vừa nãy tôi không nói lời nào linh tinh chứ?”

Vốn tâm trạng của Hứa Bạch Thuật có chút đi xuống, bị hỏi lên như vậy thì bỗng tốt hơn, anh cười nói: “Không, cậu muốn nói gì sao?”

Nhan Trăn vỗ ngực: Vậy thì tốt vậy thì tốt.

“Câu này nói ra rồi.” Hứa Bạch Thuật thiện ý nhắc nhở.

Nhan Trăn: “…”

Mà một bên khác, Tiêu Đại Hải tối hôm qua dũng cảm chiến đấu với Ly Diễm đang bị ăn mắng.

Cha Tiêu nhận được tin tức, suốt đêm từ nước ngoài trở về. Sáng sớm phái quản gia với một nhóm người hầu áp tải Tiêu Đại Hải về, nhốt trong phủ đệ ở Nam Hải.

Tiêu Đại Hải vô cùng oan ức: “Dựa vào đâu mà nhốt con lại?”

“Cha biết không nên nói cho con mà, đạo hạnh của con bao nhiêu, của Ly Diễm lại là bao nhiêu?” Cha Tiêu tức giận đến nỗi râu giao cũng hiện ra: “Nếu con đánh không lại hắn, chết ở đó, cha làm sao bây giờ? Mẹ con làm sao bây giờ? Từng nghĩ đến chưa!”

Tiêu Đại Hải bĩu môi: “…”

“Lúc bình thường lá gan còn nhỏ hơn đầu kim, vậy chuyện này là thế nào đây, con nói xem? Là do ta nói trên người con có sức mạnh của Ly Diễm, nên con cảm thấy mình sẽ thắng?”

Tiêu Đại Hải ấp úng, cuối cùng đáp: “Ừm.”

“Hay là con coi trọng người nào…” Cha Tiêu càng nghĩ càng thấy đúng: “Con coi trọng người nào? Rồi tỏ vẻ anh hùng khoe khoang trước mặt người ta?”

Tiêu Đại Hải hít hít mũi: “Gì mà tỏ vẻ anh hùng, con vốn là anh hùng.”

“Anh hùng mặt mũi bầm dập?” Cha Tiêu vẫn cứ thở phì phò nhìn hắn, hắn cũng thở phì phò căm tức nhìn lại, cha con nhà giao cứ cha trừng con con trừng cha, không phân cao thấp.

Kỳ thực trong lòng cha Tiêu vẫn thầm giật mình.

Đứa con trai này của ông so với trước đây có khí khái, có trách nhiệm hơn, trong ánh mắt cũng có uy nghiêm, chứ không như hồi trước, núp trong túi da chuột đồng không muốn tiếp xúc phàm thế.

“Thôi thôi.” Ông thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Đại Hải à, con lớn rồi.”

Tiêu Đại Hải không hiểu sao tự dưng cha mình lại thông suốt, vẫn còn đề phòng: “Dạ?”

“Chỉ là sự dũng cảm một cách lỗ mãng của con thực sự khiến cha tức giận, ở đây rồi úp mặt vào tường hối lỗi trong một tháng đi.” Cha Tiêu hạ xuống lệnh giam giữ, Tiêu Đại Hải lòng như lửa đốt, nắm lấy lan can gọi:

“Không được! Không được đâu cha ơi! Anh trai Bạch Thuật còn đang chờ con về mà!”