Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 43



Editor: Niêm Hoa

Chương 43.

Tiêu Đại Hải được mở cho cái cửa sổ, mỗi ngày một giờ lên bờ hít thở, tất cả đều dùng để thổ lộ.

Tiêu Đại Hải: Gần đây tôi hay thấy đau đầu.

Hứa Bạch Thuật: Sao thế? Không phải nói đã tốt hơn nhiều sao?

Tiêu Đại Hải: Bởi vì tình yêu khiến người ta đau đầu.

Hứa Bạch Thuật: …

Tiêu Đại Hải: Cũng có thể là vì bị cảm, em biết tại sao tôi lại bị cảm không?

Hứa Bạch Thuật: Tôi không muốn. *đờ người*

Tiêu Đại Hải: Bởi vì tôi hoàn toàn không có sức đề kháng với em.

Hứa Bạch Thuật: …

Qua hai ngày, khi Hứa Bạch Thuật gặp Nhan Trăn, lộ ra bộ dạng không thể chống đỡ được nữa.

Hôm nay Nhan Trăn, Hoa Minh Vũ và Nguyên Hoa, Hứa Bạch Thuật hẹn nhau đi ăn khuya, ăn xong, trên đường trở về, Nhan Trăn không hỏi Hứa Bạch Thuật, anh đã chủ động mở lời: “Tiêu Đại Hà…”

Nhan Trăn: “Hả?”

“Không đúng, là Tiêu Đại Hải.” Hứa Bạch Thuật thỉnh thoảng vẫn còn gọi nhầm. “Anh ấy…”

Anh nói chuyện ngập ngừng khiến Nhan Trăn không khỏi tò mò: “Cậu ta làm sao?”

Ông tổ nhỏ này đã gây ra chuyện gì rồi?

“Phì ——” Hứa Bạch Thuật còn chưa nói được lời nào đã cười trước, sau đó che miệng càng nghĩ càng vui.

Nhan Trăn: “…”

Hai người các anh, rốt cuộc là có chuyện gì hả.

Nguyên Hoa đi ở phía trước nói: “Đừng để ý tới nó, gần đầy nó đều vậy hết á.”

Hứa Bạch Thuật vất vả lắm mới cười xong, rốt cuộc nói chuyện nghiêm túc: “Lúc thường anh ấy toàn đọc mấy cuốn sách nhảm nhí à?”

Nhan Trăn nghe cái đã hiểu, là kịch bản bá tổng tái xuất giang hồ.

“Cậu ta làm chuyện ngu ngốc gì rồi?” Nhan Trăn nói.

“Hôm nay tôi khen vòng bạn bè của anh ấy.” Hứa Bạch Thuật nói: “Sau đó anh ấy nói, vòng bạn bè đó từ nay sẽ gọi là vòng ngọt ngào.”

Nhan Trăn vừa nghe xong, cảm thấy mình vừa bị đường sét thiên kiếp của Ly Diễm tàn nhẫn bổ xuống đầu.

Bình thường không nhìn ra được, hoá ra trong miệng tên này lắm lời kì cục vl!

Nhưng không biết tại sao, mấy lời xấu hổ như vậy từ miệng Tiêu Đại Hải nói ra, mức độ xấu hổ đã giảm mất nửa, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Cậu quan sát biểu cảm của Hứa Bạch Thuật, phát hiện đàn anh Hứa hình như cũng không ghét mấy câu nói ngốc nghếch này, thái độ vô cùng bao dung.

“Anh không thấy ảo tưởng tan nát sao?” Nhan Trăn cảm thấy rất tò mò. “Anh vẫn luôn thưởng thức người kia, đến khi tiếp xúc mới phát hiện anh ta không hề như mình nghĩ ấy.”

“Cuộc sống chính là như vậy mà, ‘Đời người như một hộp socola, cậu vĩnh viễn không biết viên tiếp theo sẽ có vị gì’.” Hứa Bạch Thuật rũ mắt: “Không thể vì bị hấp dẫn bởi ưu điểm mà không chấp nhận được khuyết điểm của người đó. Đời này làm gì có ai hoàn hảo đâu?”

Nhan Trăn nói: “Tôi thấy đàn anh Hứa rất hoàn hảo.”

Thành tích tốt tính cách tốt làm chuyện gì cũng chu toàn, không thấy có bất kỳ khuyết điểm nào.

“Tôi cũng có khuyết điểm, chỉ là không để người khác biết thôi.” Hứa Bạch Thuật nói xong bèn cười một tiếng: “Nhưng hình như đã nói cho anh ấy rồi.”

Không khí bắt đầu nổi lơ lửng mùi tình yêu chua thối, Nhan Trăn không nhịn được chọc chọc Nguyên Hoa. Nguyên Hoa thuận thế ôm vai kéo cậu về cạnh mình. Nhan Trăn không được tự nhiên: “Này.”

Nguyên Hoa nói: “Muốn biết khuyết điểm của tôi không?”

“Ví dụ như cơ bụng chỉ có sáu múi?” Nhan Trăn nói.

Nguyên Hoa: “…”

Hắn không nghĩ ra Nhan Trăn có gì bất mãn: “Sáu múi thì sao?”

Hoa Minh Vũ nói xen vào: “Sáu múi đã là nhiều rồi, rất ít người luyện ra được tám múi, cái này được quyết định bởi thể chất của con người, hơn nữa sáu múi cũng đâu kém tám múi đâu, các cậu nhìn bốn múi của tôi này…”

Nhan Trăn và Nguyên Hoa đồng thanh: “Không muốn xem.”

Hoa Minh Vũ dùng hai tay ôm ngực, vẻ mặt bi thống vô cùng.

Đến ngã tư đường, bốn người tạm biệt nhau ra về, Nguyên Hoa xoa tóc Nhan Trăn: “Ngủ sớm chút, ngủ ngon.”

Nhan Trăn hậm hực vuốt lại tóc: “Đã nói đừng làm thế rồi.”

Hoa Minh Vũ lại bị mùi chua của tình yêu hun đến không chịu được, dịch ra thật xa.

Biết được vụ này của mình đã thành công, tảng đá trong lòng Nhan Trăn giảm còn một nửa, khi luyện thổ nạp buổi tối, khí lưu thông thuận, tinh thần sảng khoái.

Thổ nạp có tác dụng thanh tẩy trọc khí, khai thông khí mạch, giúp tai mắt rõ ràng. Hiện tại ngũ quan Nhan Trăn đã nhạy cảm hơn xưa rất nhiều, ví dụ như cậu có thể cảm nhận rõ hơn yêu khí của yêu quái, ở một khoảng cách nhất định có thể biết được đó là loại yêu gì.

Rất nhiều yêu quái sẽ thu liễm yêu khí, rồi ngụy trang thành con người, nhưng yêu quái tu vi thấp thì ít nhiều sẽ để lộ sơ hở.

Những ngày qua Nhan Trăn phát hiện, ở đại học H, cậu sẽ tình cờ đụng phải một hai tiểu yêu đều biến thành dáng vẻ nữ sinh duyên dáng, không khác biệt gì với nữ sinh bình thường.

Có thể nhận biết được yêu quái là một mặt, mặt khác, cậu bắt đầu có thể cảm nhận được linh lực trong thế gian. Trước kia mẹ cậu đã nói, hiện tại linh lực mỏng manh nên có rất ít yêu quái lợi hại hay người tu đạo đạo hạnh cao thâm, có tiểu yêu còn vì thế mà biến mất. Bây giờ cậu tự mình cảm thụ một chút, rốt cuộc hiểu rõ được lời nói của mẹ.

Mỗi lần lúc tu luyện, cậu đều cảm thấy thân thể bị nghẹt, rất khó đột phá.

Chẳng trách phần lớn người tu đạo theo đuổi tu vi, ví như Lý Canh Dần, đều sẽ chọn khổ tu ở núi rừng, chứ nếu tu luyện trong thành phố, thực sự rất khó thăng cấp.

Làm xong bài tập hôm nay, cậu gọi điện thoại cho mẹ, nghe được hai tin tức. “Một tin tốt và một tin xấu.” Bà giả vờ thần bí: “Con muốn nghe tin nào trước?”

“Xấu ạ…” Nhan Trăn nói: “Để con chuẩn bị tâm lý trước.”

Nhan Vận Lam quả nhiên không theo ý cậu: “Ừm, hay là nói tin tốt trước nha.”

Nhan Trăn: “…”

Vậy mẹ còn hỏi làm gì nữa.

“Tin tốt chính là, mẹ của con, từ chức rồi!” Nhan Vận Lam nói: “Khoảng tám chín năm nữa là lấy được lương hưu, ôi không đúng, năm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ…”

Mỗi ngày đều tự xưng mười tám tuổi, đến tuổi thật của mình cũng quên.

Đối với Nhan Trăn, đây đúng là chuyện tốt, mẹ cậu không cần chạy khắp nơi nữa, mỗi lần cậu về nhà, cũng không phải đối mặt với một ngôi nhà một phòng khách hai phòng ngủ trống không, một mình yên lặng nấu cơm cho mình nữa.

“Vậy còn tin xấu ạ?” Cậu vẫn còn lăn tăn chuyện này, rất sợ xuất hiện bước chuyển ngoặt bất ngờ nào.

“Tin xấu là…” Nhan Vận Lam than thở: “Ông cha ruột của con, hình như sắp không xong rồi?”

Nhan Trăn: “…”

Một người dáng dấp anh tuấn, có râu, mặc âu phục, nói chuyện cũng quy củ. Đây là ấn tượng đầu tiên của Nhan Trăn với cha ruột của mình.

Lần cuối cùng gặp mặt là vào năm năm trước, người cha mặc âu phục đã đến tuổi trung niên, chân tóc bắt đầu nâng lên, mặt cũng hơi phát tướng, không còn tiêu sái như khi còn trẻ nữa.

Ông lớn hơn mẹ cậu mười tuổi.

Thời điểm mẹ ly hôn rồi đưa cậu về quê, cậu nghe được không ít lời đồn đãi.

Nghe nói hai người quen nhau khi đang học đại học, sau khi tốt nghiệp, mẹ cậu nhất quyết đòi muốn gả cho ổng, không có một chút dè dặt gì của con gái.

Nghe nói người đàn ông này từng kết hôn, lúc gặp mẹ cậu thì vẫn chưa ly hôn.

Nghe nói ổng từng nuôi mẹ mình như nuôi chim hoàng yến, bị lộ với vợ trước nên mới ly hôn rồi cưới mẹ mình.

Nghe nói nguyên nhân mẹ mình ly hôn là do tự bà không có chừng mực, thích trêu ong ghẹo bướm, người đàn ông cũng ở ngoài ăn vụng, cuối cùng hai người đều không chịu nổi, lúc này mới ly hôn rồi chạy về quê.

Nhan Trăn biết trong những lời đồn này có rất nhiều lời bịa đặt, Nhan Vận Lam luôn luôn độc lập, nhan sắc tốt, mắt nhìn cũng cao, người theo đuổi nhiều, thà thiếu chứ không ẩu.

Sự thật là mẹ cậu lúc học đại học yêu phải giảng viên của mình, tốt nghiệp một cái bèn muốn kết hôn với người ta. Người đàn ông quả thật cũng có một người vợ trước, bà ta quấy rối, thường dây dưa không rõ, gieo lời khắp nơi rằng Nhan Vận Lam phá hoại tình cảm của bọn họ.

Hai người cũng ly hôn trong hoà bình, lúc người đàn ông đưa ra lời chia tay, dù mẹ cậu rất thất vọng với hắn, nhưng vẫn còn thích.

Lúc đó cậu bị mấy tin đồn chọc cho tức điên, vừa lau nước mắt vừa nghĩ, những người này chỉ dám nói với mình, còn trước mặt mẹ thì đều im re.

Khi đó cậu bị nhồi nhét đầy mấy lời đó, ví như cha bỏ rơi hai người họ, đều là lỗi của cha.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lúc Nhan Trăn hỏi câu này, trong lòng rất bình tĩnh. “Ổng sắp chết rồi ạ?”

“Cũng không chắc lắm.” Nhan Vận Lam nói: “Nghe miêu tả, hình như là bị cái thứ gì đó ám nên muốn gặp mẹ.”

Nhan Trăn nói: “Một giáo sư đại học như ổng có thể bị cái quỷ gì ám?”

“Là thế đó.” Nhan Vận Lam nở nụ cười: “Ôi, chẳng lẽ là cảm thấy bà vợ hiện tại không còn trẻ tuổi xinh đẹp, mà mẹ lại thanh xuân mãi mãi…”

Nhan Trăn nói: “Mẹ vẫn để ý ổng sao?”

“Đương nhiên không rồi.” Nhan Vận Lam nói: “Con không hiểu, bất kể người phụ nữ nào cũng đều ảo tưởng đến quá mình người yêu cũ khốn nạn khóc lóc cầu xin dưới chân mình hết, nghĩ thôi cũng thấy sướng rơn.”

Nhan Trăn: “…”

“Ổng muốn gặp mẹ, cũng muốn gặp con nữa.” Nhan Vận Lam nói: “Chờ mẹ về rồi chúng ta cùng qua đó xem sao, dù sao cũng là cha ruột con, tuy rằng con không cần dưỡng lão ổng… Mà con cũng đừng dưỡng lão ổng nhé? Nếu không mẹ thành quỷ cũng không tha cho con.”

Nhan Trăn lẩm bẩm: “Con thèm vào.”

“Đúng là mỗi thời mỗi khác.” Ngữ khí Nhan Vận Lam vô cùng cảm thán: “Nhớ năm đó, ổng cầu xin mẹ ly hôn, vì mẹ giao du với yêu quái, ổng sợ mẹ sẽ hại ổng, hiện tại thì sao, lại đến cầu xin mẹ, muốn nhờ mẹ thu phục giúp cái thứ đang quấn lấy ổng kia.”

Nhan Trăn lúc này mới biết ẩn tình ly hôn năm đó của họ, hoá ra là do người kia biết được thân phận của mẹ mình?

“Mẹ không dùng thuật Vong Ưu với ổng sao?”

Nhan Vận Lam cười nhạo một tiếng: “Làm sao lại để ổng nhẹ nhõm vậy được? Mẹ muốn ổng nhớ cả đời, dù ổng có nói cho người khác, họ cũng chỉ nghĩ ổng điên rồi thôi.”

Nhan Trăn cảm giác cánh cửa vẫn luôn đóng kín khi còn nhỏ hiện tại đang dần mở ra.

Khi còn bé, cậu mờ mờ mịt mịt, chỉ biết là cha mẹ ly dị, mình đã trở thành đứa trẻ của một gia đình đơn thân. Cậu nghe những ngôn từ phỉ báng mấy năm, rồi được mẹ dẫn tới tỉnh H, lúc ấy mới hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.

Cậu không ngừng truy hỏi, Nhan Vận Lam mới kể lại cuộc hôn nhân thất bại của mình.

“Năm mười bốn tuổi, mẹ bắt đầu làm kết duyên sư, không giống con bây giờ, lúc đó là ông ngoại con mở linh thức cho mẹ, muốn mẹ kết thừa sự nghiệp của người.”

Bà cũng thật sự xem nó thành nghĩa vụ của mình.

Ở chốn nông thôn nhiều yêu quái, cách vài năm lại gặp một lần, mà những yêu quái đó cũng chẳng thích con người, năng lực của Nhan Vận Lam không có chỗ dùng.

Sau đó bà kết duyên thành công cho một yêu quái, là một lang yêu làm giảng viên dạy môn dân tộc học trong một trường đại học, Nhan Vận Lam cũng bởi vậy mà quen biết bạn bè của lang yêu, cũng chính là chồng trước của bà. Lúc đó ông chỉ là trợ giảng của lang yêu, một người còn không có bằng tốt nghiệp tiến sĩ. Nhan Vận Lam vừa gặp đã thương, bởi vậy hăng hái đọc sách, thi đậu trường học mà chồng trước đang theo dạy, học chuyên ngành dân tộc học.

Kết quả, tới trường học bà mới biết người trong lòng của mình đã kết hôn. Bà giấu đoạn tình cảm này xuống, sau đó chồng trước rốt cuộc đã thoát khỏi trói buộc của cuộc hôn nhân sắp đặt, có được tự do. Bà biết đây là cơ hội của mình, bắt đầu biểu diễn một vở kịch sinh viên theo đuổi giảng viên vô cùng lớn, cuối cùng đạt được mong muốn trước khi tốt nghiệp, đồng thời sau khi tốt nghiệp không bao lâu, hai người bèn kết hôn.

Sinh hoạt sau hôn nhân kì thực rất tốt, bà làm một người vợ rất toàn chức, sau đó có con, ông xã có sự nghiệp thành công, con trai hoạt bát đáng yêu, gia đình vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.

Thỉnh thoảng vẫn sẽ có yêu quái đến tìm bà xin giúp đỡ kết duyên, bà cũng nhận những yêu cầu đó trợ giúp thu nhập cho gia đình. Nhưng trong một lần xảy ra việc ngoài ý muốn, bà kết duyên thất bại, yêu quái vì yêu không được mà sinh ra hận ý muốn trả thù bà.

Nhan Vận Lam đã học phép thuật một thời gian dài, không nửa vời như Nhan Trăn bây giờ, bà miễn cưỡng ứng phó được, sau đó nhận ra —— nếu bà tiếp tục làm kết duyên sư thì có thể sẽ gây phiền phức đến cho gia đình.

Cho nên bà không để ý đến lời phản đối của những người bạn trong liên minh, từ chức kết duyên sư, muốn làm một người vợ đảm và là một người mẹ tốt.

Nhưng sự tình không được lạc quan như bà vẫn tưởng.

Lúc đó không ít yêu tộc dần dần bắt đầu hoạt động, bí mật thành lập một tổ chức đối kháng liên minh. Cầm đầu của tổ chức này là một con Ba Xà, tính cách gã giảo hoạt, tự xưng là thuộc hạ của thượng cổ hung thú, vì sự tỉnh lại của thượng cổ hung thú nên tập hợp một lũ yêu tộc lại với nhau, nhưng thực ra là muốn hiến tế.

Gã dĩ nhiên chả quan tâm gì đến sự tỉnh lại đó, thượng cổ hung thú và thần thú đã tan biến từ lâu, hoà vào cỏ cây non sông của thế gian. Đời sau của thần thú thì tiếp tục bảo vệ thế gian, còn nguyên thần hung thú thì bị các đạo sĩ sử dụng làm các loại đạo cụ, một thành phẩm rất thành công chính là Tiểu Thao.

Ba Xà lừa gạt một đám yêu tộc, lừa chúng tới nhân gian gây hoạ, rồi cắn nuốt yêu lực của chúng bồi bổ tinh lực cho bản thân.

Nhan Vận Lam không còn là kết duyên sư nữa, nhưng yêu quái gây hoạ xung quanh không ít, bà không thể không để tâm đề phòng, hơn nữa vì đã rời khỏi liên minh nên rất nhiều thông tin không được đổi mới kịp thời, có yêu quái xuất hiện khiến bà không kịp phòng bị. Lúc đó bà bắt đầu hối hận, tại sao mình lại dính vào cái nghề trừ ma này, đến nỗi không thể sống được một cuộc sống bình thường, cũng chính vào thời điểm bản thân còn lo chưa xong này, chồng bà phát hiện đến sự tồn tại của yêu quái.

Cha Nhan Trăn là người bình thường, là loại người bình thường mà khi nhìn thấy yêu quái ăn thịt người có thể sợ mất mật ấy.

Hắn sợ vỡ mật, làm gì còn ái tình gì nữa, thậm chí còn xem Nhan Vận Lam cũng là yêu quái, quỳ xuống cầu bà, nói muốn ly hôn.

Nhan Vận Lam đau lòng cực độ, sau khi đồng ý, việc Nhan Trăn nên theo ai khiến bà thấy rất khó khăn.

Nếu đi theo mình, bà sợ cuộc sống sau này của thằng bé sẽ không thể thuận buồm xuôi gió. Đi theo chồng trước, bà lại sợ cả đời này mình sẽ không gặp được Nhan Trăn nữa, thậm chí còn không thể biết cậu có sống tốt hay không.

Nhưng chồng trước cũng không khiến bà khó xử bao lâu, bởi vì hắn tỏ vẻ, hắn không dám giữ thằng bé lại.

Nhan Vận Lam tức giận đến nỗi lập tức xé giấy viết đơn ly hôn, đưa theo Nhan Trăn hấp tấp trở về quê nhà.

Lúc này, kế sinh nhai bèn thành một vấn đề nan giải. Sau khi tốt nghiệp, bà toàn tâm toàn ý muốn làm một người vợ tốt, không tiếp tục học lên nữa, cũng bỏ lỡ thời gian tốt nhất để xin việc làm, sau khi ly hôn thì gần như chẳng có gì trong tay cả.

Vào thời khắc mê man, một người bạn tốt trong liên minh đã cho bà một cơ hội —— thế lực của Ba Xà lớn mạnh, trong liên minh lại khuyết thiếu nhân tài, cần gấp năng lực của bà.

Bà lo cho Nhan Trăn nên do dự không muốn qua, người bạn ở liên minh nói: “Liên minh sẽ cử người tới bảo vệ đứa nhỏ.”

Ba Xà chưa trừ diệt, cuộc sống không thể an ổn, chỉ khác ở việc chết sớm hay muộn mà thôi. Sau nhiều lần cân nhắc, Nhan Vận Lam quyết định trở về liên minh, không dùng thân phận kết duyên sư, mà là một khu ma sư.

—— Phía trên chính là chuyện đã xảy ra vào mười năm trước.

“Thế nên, mười năm trước, là tên Ba Xà kia đả thương Ly Diễm sao?” Nhan Trăn hỏi.

Nhan Vận Lam nghẹn lời, bà vẫn còn đắm chìm trong hồi ức khi bản thân trẻ người non dạ và bị tổn thương tình cảm đây, kết quả trọng điểm của con trai mình lại là cái vấn đề đẩu đầu đâu: “Hình như con bắt sai trọng điểm rồi ý?”

“Con chỉ thấy tên yêu quái kia lợi hại ghê, ngay cả nhân vật lớn như Ly Diễm cũng bị gã đả thương.” Dù sao lúc thu phục Ly Diễm thực sự rất gian khổ mà.

“Đúng thế.” Giờ Nhan Vận Lam nghĩ lại vẫn còn vừa kinh hãi vừa bi thương: “Trong cuộc chiến đó, không ít bạn bè của mẹ đều bỏ mạng, cuối cùng Ba Xà cũng suýt nữa hồn phi phách tán, thân xác tàn phế bị phong ấn dưới Long Hổ Sơn.”

“À, con còn một câu hỏi.” Nhan Trăn nói: “Năng lực của mẹ là gì vậy?”

“Đây là năng lực di truyền của Nhan gia chúng ta, là bẩm sinh.” Nhan Vận Lam nói: “Năng lực của con là cảm ứng tương lai, năng lực của ông ngoại con là cảm nhận quá khứ, còn năng lực của mẹ, là nhận biết chuyện đang xảy ra ở chu vi quanh mình.”

Nhan Trăn: “À, ra là vậy —— “

Nhan Vận Lam nói tiếp: “Nhưng mà cái năng lực này chỉ truyền được đến đời con thôi.”

“Tại sao?” Nhan Trăn chưa phản ứng lại.

“Bởi vì con trai mẹ, lại là gay đó.” Nhan Vận Lam nói: “Con mà không nói ra, có đánh chết mẹ cũng không nghĩ tới…”

Sau khi Nhan Trăn bị rất nhiều nam sinh thổ lộ, cậu dần dần nhận ra mình không thích nữ sinh, lần đầu mộng tinh là với một nam minh tinh cơ bụng tám múi, tuyến nhân ngư tuyệt đẹp. Cậu càng nghĩ càng loạn, nên đã nói chuyện này cho mẹ, bộc lộ rất sớm.

Nhan Trăn xấu hổ nói: “Con xin lỗi.”

Nhan Vận Lam cũng không oán giận gì, kỳ thực đời sau nếu có thể vĩnh viễn không dính tới mấy chuyện hỗn loạn này lại là điều tốt. Con trai bà thật là biết lo nghĩ, trực tiếp tuyệt hậu luôn…

“Xin lỗi gì chứ, mẹ cũng đâu thể bắt buộc con phải thích nữ được.”

Miễn cưỡng cũng coi là việc tốt đi.

“Giờ mẹ đang ở sân bay.” Nhan Vận Lam nói: “Chuyến bay bị hoãn rồi, chắc phải một tiếng nữa mới cất cánh, lúc về đến tỉnh H cũng đã một hai giờ sáng rồi. Mai đưa con đi gặp ông cha ruột kia, tiện thể kiếm con yêu ám ổng, xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.”

Lòng Nhan Trăn thấy rất thấp thỏm, kỳ thật không muốn gặp ổng, nhưng lại cảm thấy nên đi một chuyến, vì vậy đồng ý.

Cuối cùng cũng giải đáp được chân tướng thuở ấu thơ, nỗi lòng tích tụ nhiều năm hình như đã được dỡ bỏ.

Nói là hận, nhưng hiện tại cậu còn bắt đầu thấy ổng hơi đáng thương, dù sao thì cũng có thể hiểu được lựa chọn của ổng —— người bình thường rất khó tiếp thu yêu quái, đặc biệt là yêu quái giết người. Nếu nói là không hận, vậy càng không thể, nếu lúc trước ổng có ý thức trách nhiệm hơn, chiến thắng nỗi sợ, không mong ổng bình tĩnh như Nguyên Hoa, nhưng ít nhất cũng nên ra mặt như cậu ấy, đừng để vợ con mình đối mặt với nguy hiểm…

Chờ chút, không giống như Nguyên Hoa.

Vậy nên trong lòng cậu, Nguyên Hoa không phải dạng người giống tên đàn ông kia.

Nhan Trăn ôm gối, xoa vuốt tóc của mình, trong đầu không ngừng nhớ lại từng hình ảnh từ khi gặp gỡ Nguyên Hoa tới nay, cảm giác như kịch rối bóng, trừu tượng lại hỗn độn, cẩn thận lại hoang đường.

Cậu sợ tình cảm, sợ tiến lên một bước, nhát như chuột, đây là thật.

Nguyên Hoa nói thích cậu, bao dung cậu, cũng là nghiêm túc.

Có lẽ khoảng thời gian này chịu chút ảnh hưởng từ Tiêu Đại Hải và Hồ Nhất Loát Nhi, trong lòng Nhan Trăn dấy lên chút dũng khí, cậu mở Wechat, mở đoạn hội thoại giữa mình và Nguyên Hoa ra.

Mấy ngày qua, dù Nguyên Hoa dùng phương thức gì theo đuổi cậu, đều giữ một đặc điểm: Quan tâm đầy đủ, tỉ mỉ săn sóc, và một mức độ độc chiếm nhất định.

Là một người bạn trai rất thích hợp để yêu đương.

Mẹ vì cậu, không muốn tiếp tục làm kết duyên sư; cũng vì cậu mà lại gia nhập liên minh. Nói cho cùng đều là vì có sự ràng buộc, mới thân bất do kỷ. Nếu cậu và Nguyên Hoa ở bên nhau, Nguyên Hoa sẽ trở thành ràng buộc của cậu.

Trước kia cậu quả thật có ý muốn gia nhập liên minh, bản lĩnh của Lý Canh Dần, Lý Huyền Tĩnh, Ly Diễm, thậm chí của mẹ, cậu đều vô cùng ngưỡng mộ.

Liên minh tựa như một chiếc kính vạn hoa, bên trong có thế giới mà cậu muốn tìm hiểu.

Nhưng có Nguyên Hoa, vì không muốn chuyện của mình tai bay vạ gió đến hắn, nhất định sẽ có cố kỵ.

Sẽ vì Nguyên Hoa mà từ bỏ ý muốn của mình sao?

Nhan Trăn tỉ mỉ ngẫm nghĩ, vậy mà cảm thấy thực sự có thể. Vì Nguyên Hoa mà từ bỏ, cậu sẽ không cảm thấy rất đáng tiếc.

Một anh hùng không nhất thiết phải nổi tiếng khắp thế gian, cậu có thể bắt đầu từ việc bảo vệ người bên cạnh mình.

Đáp án đã rõ ràng, Nhan Trăn ý thức được điểm này, xấu hổ trốn vào trong chăn, càng nghĩ mà mặt càng đỏ.