Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 5



Editor: Niêm Hoa

Chương 05.

“Có một hồ yêu khác?” Nhan Trăn thò nửa cái đầu ra muốn ngó xem, Hồ Nhất Loát Nhi bèn nằm nhoài trên đỉnh đầu của cậu, dùng đuôi chặn mắt cậu lại.

“Tỉnh lại đi, đừng để gã phát hiện.” Hồ Nhất Loát Nhi nhỏ giọng nói, chậm rãi rút đuôi về.

Hắn có thái độ cảnh giác như vậy khiến Nhan Trăn cảm thấy kỳ quái. “Cậu quen biết gã à?”

“Không quen, nhưng tôi không thích yêu khí trên người gã.” Hồ Nhất Loát Nhi đạp vai cậu nhảy xuống, chầm chậm thong thả mà tản bộ: “Yêu dựa vào dương khí tu luyện, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Lúc này Nhan Trăn mới ý thức rằng hắn là loài hồ ly giảo hoạt, nhịn không được hỏi: “Không phải cậu cũng là yêu quái cần dương khí tu luyện sao? Tại sao còn muốn…”

Hồ Nhất Loát Nhi hùng hổ: “Tôi với gã giống nhau được chắc! Hồ ly không câu đàn ông, sao có thể gọi là hồ ly tinh!”

Nhan Trăn: “…”

Hồ Nhất Loát Nhi nói yêu quái kia chắc chắn không phải là yêu quái tốt, Nhan Trăn hơi suy nghĩ một lát, cảm thấy cần phải báo chuyện này cho bên liên minh.

Đa số các tu sĩ đều dùng pháp thuật truyền tin tức, Nhan Trăn nước tới chân mới nhảy nên chỉ học qua loa, học xong là quên. Cậu được thừa kế một cuốn sách từ mẹ, nhưng ý chí làm kết duyên sư đã tiêu tùng nên luôn ép nó dưới đáy hòm. Cậu quyết định ngày mai sẽ dành chút thời gian về nhà một chuyến, cầm sách lên đây.

“Gã dẫn người tới đây không phải là đang hại người sao?” Nhan Trăn kéo rèm cửa sổ lên, lại suy nghĩ, đây hẳn không phải lần một lần hai, sao liên minh lại không quản?

“Lạ thật.” Hồ Nhất Loát Nhi vòng tới vòng lui trong phòng: “Tại sao gã không bị bắt?”

Hắn càng nghĩ càng oan ức: “Lúc trước tôi còn chưa kịp làm gì hết! Vậy mà lại bắt tôi! Tên đạo sĩ thúi hôm nay cũng vậy, loại yêu quái này thì không bắt, cứ nhất quyết phải bắt tôi!”

Nhan Trăn thực sự không định động viên hắn, qua loa nói: “Có lẽ số cậu khá xui xẻo.”

Hồ Nhất Loát Nhi tức thì tức, nhưng lúc này hắn không thể làm gì, đành phải thở phì phò nằm thẳng trên giường.

Cẩn thận ngẫm lại, gần đây trong trường học cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Đương nhiên có thể vì Nhan Trăn cũng không quan tâm tình huống xung quanh—— mỗi ngày của cậu không phải bận học thì là bận làm thêm, thỉnh thoảng còn phải giúp yêu quái phiền phức tìm đối tượng.

Nhan Trăn nảy ra một suy đoán: Có lẽ là yêu quái này không dám có hành động gì lớn, chọn từng loại người để ra tay, trà trộn ở trong đám đông che giấu tội ác?

Cậu nói ý nghĩ này cho Hồ Nhất Loát Nhi, Hồ Nhất Loát Nhi cũng cảm thấy rất có lý, đồng thời nảy ra một ý tưởng khác.

“Nhưng nếu là như vậy, hắn nhất định phải có thân phận con người để che đậy.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Không có kết duyên sư hỗ trợ mà giành được thân phận tốt như vậy sao?”

“Tôi báo cáo cho liên minh trước đã.” Nhan Trăn phát hiện mình có thể sẽ cứu được mạng một số người, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn.

Hồ Nhất Loát Nhi cực kỳ không tình nguyện. “Cậu làm vậy là tự chuốc phiền toái cho mình.”

“Trong liên minh có không ít nhân vật lợi hại.” Nhan Trăn cũng không lo lắng bị trả thù gì đó: “Giao cho bọn họ đi đối phó là được. Hơn nữa, cũng chẳng có mấy người biết tôi là kết duyên sư…”

“Cậu không nghĩ tới nhỡ đâu yêu quái này…” Hồ Nhất Loát Nhi miễn cưỡng vẫy đuôi: “… thực ra hiểu rất rõ về cậu thì sao?”

Nhan Trăn ngẩn người. Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Cậu muốn quản chuyện này, tôi không xen vào, thế nhưng cậu đã đồng ý chuyện của tôi thì không được chậm trễ đâu.”

“Nếu như tôi thật sự bị yêu quái kia nhắm tới, cậu sẽ không giúp tôi à?”

Hồ Nhất Loát Nhi lườm một cái, hắn rầm rì xoay mông đi. “Ai biết, con người các cậu phiền chết đi được.”

Có được câu trả lời này, Nhan Trăn cười vui vẻ, ôm lấy Hồ Nhất Loát Nhi hôn cái chụt. “Con người đều rất coi trọng tình cảm.”

Hồ Nhất Loát Nhi giãy khỏi lồng ngực của cậu, vung đầu thật mạnh. “Cậu muốn tôi giúp mình thì cũng phải giúp tôi có thể nhanh chóng ngủ được với Nguyên Hoa!”

Nhắc tới Nguyên Hoa, tâm trạng Nhan Trăn lại trầm xuống, thở dài.

Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện màn hình điện thoại vẫn là hình Nguyên Hoa. Nguyên Hoa thoạt nhìn sáng sủa năng động là thế, ai biết được hắn còn có một mặt khác cơ chứ. Hơn nữa chỉ có sáu múi cơ bụng. Nhan Trăn lại hầm hừ trong lòng lần nữa.

“Đây là ai?” Hồ Nhất Loát Nhi cọ đến cạnh cậu, mắt nhỏ tròn xoe phản xạ ánh sáng từ màn hình di động.

Nhan Trăn nói: “Là Nguyên Hoa đấy.”

Nói xong cậu bỗng cảm thấy không đúng, ngồi bật dậy.

“Chờ đã, cậu không biết Nguyên Hoa?”

Hồ Nhất Loát Nhi cũng sững sờ: “Hả.”

“Vậy ngày đó cậu nói mình thích ai?”

“Đẹp nhất đó.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Dáng người cao cao, ở đằng đó chơi bóng rổ, bắt mắt nhất…”

Nhan Trăn ý thức được rất nhiều chuyện từ khi vừa mới bắt đầu đã là hiểu lầm, ôm Hồ Nhất Loát Nhi lên lắc qua lắc lại: “Thế không phải là Nguyên Hoa sao!”

Hồ Nhất Loát Nhi: “…”

“Cho nên thật ra là cậu thích khuôn mặt của Nguyên Hoa, nên mới cảm thấy Nguyên Hoa đẹp trai nhất chứ gì.” Hồ Nhất Loát Nhi khinh bỉ nhìn cậu: “Đừng có đổ lỗi lên đầu tôi!”

Nhan Trăn khổ sở che mặt: “Xin lỗi.”

Cậu nhớ lại mấy chuyện xảy ra hai ngày nay, hận không thể tìm cái lỗ nào trên đất để chui vào.

Không chỉ là viết nhầm thư tình, ngay cả đối tượng cũng đưa nhầm luôn!

Cho nên người Hồ Nhất Loát Nhi nhìn trúng không phải Nguyên Hoa, vậy sẽ là ai?

“Tôi nói rồi còn gì.” Hồ Nhất Loát Nhi liếm lông trên móng vuốt của mình: “Hôm đi tìm tài liệu, tôi đã nhìn thấy cậu ấy.”

Nhan Trăn cấp tốc tìm tòi chút ký ức trong đầu, nhớ lại người đi cùng Nguyên Hoa ngày đó, nghi ngờ hỏi: “Hứa, Hứa Bạch Thuật?”

“Cậu chắc chắn chứ?” Hồ Nhất Loát Nhi nheo mắt lại.

Nhan Trăn không dám xác định, nhưng ánh mắt của Hồ Nhất Loát Nhi khiến cậu cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích, kiên trì nói: “Ngày mai tới đội bóng rổ nhìn là biết thôi.”

Hôm sau sau giờ học, giữa trưa Nhan Trăn chuẩn bị về dẫn Hồ Nhất Loát Nhi đi ăn, mới ra khỏi cửa phòng học đã bị bạn cùng phòng Hoa Minh Vũ gọi lại. Cậu quay đầu, thấy sắc mặt Hoa Minh Vũ không tốt cho lắm, dò hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Có chút việc muốn nói với cậu.” Hoa Minh Vũ nói: “Cậu…đừng tiếp tục như vậy nữa.”

“Như vậy?” Nhan Trăn chẳng hiểu gì: “Tôi như nào?”

Hoa Minh Vũ nhíu mày, nói thật nhanh: “Tôi không tin cậu thật sự là người như vậy, không nên vì chuyện với Nhan Cường mà tự giận mình…”

Nhan Trăn: “?”

“Tôi nói đến đây thôi.” Hoa Minh Vũ vỗ vai cậu: “Cậu suy nghĩ cho kỹ.”

Nhan Trăn đứng đờ một chỗ, đầu đầy hỏi chấm: Cậu sao lại tự giận mình? Hết người này đến người khác sao cứ như đang đùa giỡn cậu thế?

Cậu ôm một bụng nghi hoặc trở về tìm Hồ Nhất Loát Nhi, hồ ly ăn uống no nê xong thì cùng cậu đến khoa thể dục.

Chương trình học cậu đăng kí là khoa mở rộng, địa điểm lên lớp phân làm hai: khu sân vận động chính và khu mở rộng. Ngày hôm nay đúng dịp học ở khu sân vận động chính, kế hoạch của bọn họ là sau khi Nhan Trăn tan học thì tới sân bóng rổ nhìn xem, xác nhận có đúng là Hứa Bạch Thuật không. Đồng thời Nhan Trăn cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng: Tuyệt đối đừng đơn độc đụng phải Nguyên Hoa.

Nhưng mà theo thuyết vũ trụ thông thường, thì là không thể không đụng. Lúc ra chơi, Nhan Trăn đi WC lại vừa vặn đứng đối mặt với Nguyên Hoa ở trước gương bồn rửa tay.

Nguyên Hoa mới vừa tập bóng xong, lưng áo đồng phục đều ướt đẫm, trên cánh tay cũng thấm mồ hôi, chảy dọc theo bắp thịt rắn chắc.

Nhan Trăn từ phòng riêng đi ra, đúng lúc đụng phải Nguyên Hoa đang cầm vạt áo lên lau mồ hôi trên cằm. Sau đó Nguyên Hoa quay đầu lại, ánh mắt ướt át, liếc mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Cái nhìn này nhìn đến mức làm Nhan Trăn tê dại từ đầu đến chân.

“Chào.” Cậu không nói lời nào, Nguyên Hoa bèn chủ động chào hỏi.

Nhan Trăn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong, chỉ có thể cứng đờ nhếch khóe miệng.

“Tối hôm qua tôi nhìn thấy anh.” Nguyên Hoa nhìn cậu trốn đến một bồn rửa tay rất xa, bỗng nhiên nổi lên lòng trêu đùa, hắn đóng cửa phòng vệ sinh lại, dựa lưng lười nhác nói: “Ở khách sạn XX.”

Nhan Trăn chỉ có thể cúi đầu làm như không nghe thấy: “…”

“Mắt nhìn kém lắm, bạn học Nhan Như Ngọc à.” Nguyên Hoa dường như đang khiêu khích, không chịu buông tha cậu, cách cậu càng lúc càng gần: “Không bằng anh tìm tôi đây, nam sinh đó vừa nhìn đã thấy yếu ớt, gã có thể thỏa mãn anh sao?”

Lời này hơi bị quá phận rồi đấy, Nhan Trăn rất tức giận, một là giận mình bị người xem thường, hai là giận Hồ Nhất Loát Nhi cũng bị kéo vào loại phỏng đoán hoang đường này, cậu ngẩng đầu nhìn Nguyên Hoa. Mặt của cậu đỏ bừng vì tức, hơn nữa có xu thế càng ngày càng đỏ.

“Cậu cảm thấy…” Đời này Nhan Trăn chưa từng mắng người bao giờ nên một câu chửi tục cũng không nói ra được: “Cậu cảm thấy sỉ nhục người khác như vậy rất vui sao?”

Dáng vẻ này của cậu hình như là giận thật. Nguyên Hoa không phân biệt được, hắn chỉ thấy trên người người này có loại cảm giác mâu thuẫn thần kỳ, rõ ràng là một kẻ không biết xấu hổ, lại còn đòi sống thanh thuần.

Đây coi là sỉ nhục sao? Nguyên Hoa nghĩ thầm, anh đã bại lộ rồi, còn muốn giả bộ trước mặt tôi làm gì?

“Tôi nói nghiêm túc…” Nói được nửa câu, bên ngoài có người gõ cửa.

“Nguyên Hoa?” Giọng của Hứa Bạch Thuật truyền vào: “Đây là nhà vệ sinh công cộng, mày khóa cửa làm gì?”

Nguyên Hoa “chậc” một tiếng, không nhịn được quay đầu lại, rồi đi ra mở cửa.

“Một mình mày? Tao còn tưởng có cả người khác nữa.” Người Hứa Bạch Thuật cũng đầy mồ hôi, anh lướt qua Nguyên Hoa tới vòi mở nước vẩy lên cánh tay.

Một mình? Nguyên Hoa quay đầu nhìn lại thì thấy cửa sổ mở toang, Nhan Trăn đã chạy mất bóng.

Cảm giác mất mát mơ hồ dâng lên trong lòng, Nguyên Hoa liếc Hứa Bạch Thuật, lần đầu cảm thấy thằng bạn thân của mình vướng víu.

Hứa Bạch Thuật không hay biết ánh mắt của hắn biết, giội xong cánh tay thì rất tự nhiên tới trước cửa sổ hong gió. Lúc này nhiệt độ vẫn rất vừa, không quá nóng cũng sẽ không đột ngột trở lạnh, mặt trời chưa quá gay gắt, hết thảy đều vừa vặn.

“Mày phá hoại chuyện tốt của tao.” Nguyên Hoa ở phía sau chán nản nói: “Tao mới vừa tuốt đây.”

Hứa Bạch Thuật sửng sốt, xì cười: “Miệng mày có thể nói chút đứng đắn không hả?”

“Không sánh được với mày.” Nguyên Hoa nói: “Mày là người đứng đắn.”

“Gần đây mày làm sao thế, nói chuyện đúng là…” Hứa Bạch Thuật vừa nói vừa giương mắt, đột nhiên đối mặt với một đôi mắt hồ ly treo bên trên, dừng một chút mới nói tiếp: “… kì kì quái quái…”

Một giây sau, một con hồ ly bé trắng như tuyết rơi thẳng vào lồng ngực của anh.